Pháo Hôi Không Muốn Chết!

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khương Quy không đi theo vào bệnh viện, cô không có tâm tư trang làm một người con hiếu thảo, nghĩ đến Hà Nguyệt Dung chắc cũng sẽ không muốn thấy đứa con gái chuyên môn tới quấy rầy cuộc sống tốt đẹp bình yên của bà như cô.

Khương Quy ôm mèo trắng trở về nhà, nhìn đôi mắt đen xinh đẹp của nó mà khen ngợi: "A Bố, là ngươi làm đi? Làm tốt lắm!"

Mèo trắng lẳng lặng nhìn chằm chằm Khương Quy.

Khương Quy cười khanh khách hỏi: "Ngươi có phải đã thành tinh hay không? Nếu ta nói đúng thì ngươi gật đầu, không phải thì ngươi lắc đầu."

Mèo trắng không gật đầu cũng không lắc đầu.

Khương Quy: "Đừng cao lãnh như vậy, ngươi đều đã dùng tới pháp thuật, ngươi khẳng định đã thành tinh, ngươi lúc nào thì có thể hóa hình? Có muốn ta hỗ trợ cái gì hay không, ngươi muốn hóa thành cái dạng gì, có muốn ta tham khảo cho ngươi hay không. Sư phụ nói, động vật tu luyện khó hơn con người nhiều, không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy, A Bố ngươi giỏi quá!"

Khương Quy không nhịn được vùi đầu vào cổ mèo trắng hít một hơi, thừa dịp lúc chưa hóa hình hít nhiều hơn hai ngụm, về sau sẽ không thể hít nữa.

Mèo trắng vươn lên đệm thịt của móng vuốt vỗ vỗ vào mặt Khương Quy, lại tới lại tới, cả ngày đều động tay động chân một chút cũng không có rút rè.

Hít xong mèo trắng, Khương Quy gọi điện thoại hỏi A Lục.

A Lục kích động hô to gọi nhỏ: "Ta lập tức quay lại!"

Sau khi trở lại A Lục vọng tưởng muốn lấy việc công làm việc tư mà sờ mèo trắng, chỉ đổi lấy hai cái móng vuốt. Đầy mặt vết cào A Lục ủy khuất cực kỳ, đáng thương nhìn chằm chằm mèo trắng đang ghé vào trên vai của Khương Quy, ánh mắt giống như chết đói.

"Kiểm tra, ta chỉ muốn kiểm tra thôi." A Lục luôn cường điệu, quả nhiên là lời lẽ chính đáng.

Mèo trắng liếc hắn, thần sắc cao lãnh lại ngạo mạn, toàn thân đều toát ra 'ta rất là cao quý, ngươi không xứng'.

Khương Quy cười gượng: "Sư huynh có thể dùng đôi mắt để kiểm tra."

A Lục u oán nhìn cô.

Khương Quy cười khúc khích, A Bố không chịu để hắn chạm, cô cũng không thể ép buộc nó a.

A Lục lau mặt, vết cào trên mặt liền biến mất, hắn ngồi xếp bằng xuống: "Nhìn không ra cái gì hết. Đừng nói từ sau khi kiến quốc đã không có động vật nào thành tinh được, trước kiến quốc cũng không thấy có động vật nào thành tinh. Hiện tại linh khí ở đây, người còn không thể tu luyện, động vật làm sao có thể thành tinh, ta đã sống hơn một trăm năm chưa từng gặp qua một động vật thành tinh, chính là sư phụ cũng còn chưa có gặp qua."

A Lục buông tay xuống nhún nhún vai: "Ta cũng không có kinh nghiệm a."

"Nhưng A Bố đã thành tinh, nó còn biết dùng cả phép thuật, còn là một pháp thuật cao giai." Khương Quy xoa xoa đầu A Bố.

A Lục đỏ mắt: "Có chút giống Chân Ngôn thuật, có thể là thiên phú dị bẩm của A Bố. Thiên Đạo tổn hại cho nên phân bổ không đồng đều, có thừa có thiếu, nhưng một khi thành tinh rồi, thường thường đều sẽ sở hữu thiên phú dị bẩm. Giống như hồ ly tinh trời sinh liền có mị hoặc. Kỳ thật A Bố làm chuyện cũng có chút giống mị hoặc a, mèo là loại động vật cũng sẽ mị hoặc nhân tâm, ngươi xem đã có bao nhiêu người khóc la đòi phải làm miêu nô."

A Lục hưng phấn: "Tới a, A Bố, mị hoặc ta một chút, để ta nhìn xem bản lĩnh của ngươi."

Mèo trắng nhìn chằm chằm A Lục.

A Lục nóng lòng muốn thử, hai mắt hưng phấn bắn ra lục quang bốn phía.

Khương Quy mắt lộ ra chờ mong, liền nhìn thấy A Lục đang ngồi xếp bằng trên thảm đột nhiên vồ tới phía trước, quỳ xuống, hai tay hắn chóng trên mặt đất, ngửa đầu há mồm: "Gâu gâu gâu."

Khương Quy: "....???"

Bị bắt làm tiểu cẩu A Lục: "....!!!"

A Lục hưng phấn không nổi, hắn hậm hực, nhưng thân thể của hắn lại phi thường hưng phấn, hắn giống như một chú chó nhỏ ở trong phòng khách vui vẻ chạy nhảy, vừa chạy nhảy vừa sủa gâu gâu gâu.

A Lục muốn điên: Cứu mạng a! Tiểu sư muội!

Tiểu sư muội hắn đang cầu cứu lại không phúc hậu mà cười ngã lăn ra đất, cô ôm bụng cười to, hình tượng cao lãnh xuất chúng của Huyền Môn liền rơi xuống đầy đất.

"Gâu gâu gâu gâu gâu uông...." A Lục muốn tự bế.

"A Bố, đừng náo loạn." Khương Quy cực kỳ vui mừng xoa bóp đầu A Bố.

Mèo trắng ngoan ngoãn mà cọ cọ lên tay cô.

A Lục chạy loạn khắp nhà rốt cuộc dừng lại, lăn lóc bò dậy, giận chỉ vào mèo trắng đang nằm trong ngực của Khương Quy: "Thật là quá đáng!"

Đôi mắt màu đen như mực nhìn chằm chằm hắn.

A Lục sững sờ, nhanh chóng thu tay về, mặt mày nghiêm túc: "Không được làm vậy nữa, lại làm ta sẽ trở mặt a, ta thật sự sẽ trở mặt, ta sẽ hung hăng mà trở mặt a."

Mèo trắng hung dữ nhìn chằm chằm A Lục .

Uy hiếp thất bại lại bị uy hiếp trở về, A Lục lập tức cáo trạng: "Sư muội, ngươi nhìn nó xem!"

Khương Quy nhìn mèo trắng, xoa xoa cằm của nó: "Nó mới ba tuổi, chúng ta không cùng đứa nhỏ chấp nhặt."

'đứa nhỏ mới ba tuổi' A Lục: Ta có một câu nói cực kỳ MMP không biết có nên nói hay không?

Hảo đi, hắn không dám nói.

Mèo trắng quay mặt đi không hề đe doạ A Lục nữa.

A Lục buồn bực nhìn Khương Quy: "Này còn chưa có hóa hình đâu, mà nó đã có thể khống chế được ta, A Bố có chút hoa văn trên người, muội rốt cuộc đã cho nó ăn thứ gì."

Khương Quy cũng mê mang: "Liền tùy tiện cho ăn, rất nhiều đồ vật là sư phụ cho, nói là khả năng sẽ có lợi cho A Bố."

A Lục: "Đi trở về hỏi sư phụ một chút, đừng dục tốc bất đạt, ngươi hỏi A Bố một chút, có chỗ nào khó chịu hay không?"

"Hỏi qua, không có. Ta đã kiểm tra qua hơi thở của nó cũng đều vẫn bình thường."

A Lục phát ra thanh âm ghen tỵ cùng hâm mộ: "Kia đại khái chính là sự khác biệt giữa người và yêu đi."

Cũng chỉ có thể quy kết như vậy, Khương Quy càng quan tâm hơn đó là: "A Bố khi nào mới hóa hình?"

A Lục nào biết, làm sao đưa ra được đáp án tiêu chuẩn: "Hỏi sư phụ."

Cái này tới Khương Quy buồn bực, sư phụ đang bế quan, trời mới biết khi nào sẽ ra ngoài, ngắn thì một hai năm, lâu là năm một trăm năm.

"Thời điểm nên hóa hình liền sẽ hóa hình, tùy duyên đi." Khương Quy đã thực nhanh nghĩ thông suốt, lại hỏi đến A Lục theo dõi hành động của Khương Tuyết Vi có nhìn ra được cái gì hay không.

Tinh thần A Lục liền tỉnh táo: "Ta cảm thấy được một sợi hơi thở của đồng đạo."

Khương Quy: "Có quan hệ với Khương Tuyết Vi hay không?"

"Không biết. Ta đuổi tới nửa đường thì biến mất, lúc sau liền không có cảm nhận được nữa. Đầu tiên là Khương Tuyết Vi, rồi lại xuất hiện đồng đạo, đều ở tại Giang Thành, có một chút trùng hợp." A Lục xoa xoa cằm, "Người kia còn chưa tra được, ta phải hảo hảo tra xem, có cùng quan hệ với Khương Tuyết Vi hay không, dù sao ngươi cũng không vội thu thập cô ta."

Thu thập Khương Tuyết Vi không khó, cô ta huyết nghiệt quấn thân, Khương Quy có thể đúng lý hợp tình mà đem cô như ma quỷ mà trừ bỏ. Bất quá dứt khoát như vậy, oán khí của Khương Nhất Nặc sẽ khó mà tiêu được.

"Muội có phải làm gì không?"

A Lục: "Ngươi trước xử lý tốt chuyện trong nhà, bức Khương Tuyết Vi tới tuyệt lộ. Nếu là hai ngươi thực sự có quan hệ, cẩu nóng nảy sẽ nhảy tường, có lẽ cũng sẽ đem người nọ bức ra tới."

Không cần Khương Quy ra ngựa, đã có người đang ép Khương Tuyết Vi.

Tại một căn hộ lớn nằm ở trung tâm thành phố, Khương Tuyết Vi mặc trên mình một cái áo sơ mi của nam, rộng thùng thình che khuất đùi, ngồi trên bàn ăn bữa sáng tình yêu.

Tối hôm qua, Khương Tuyết Vi không phải cùng Đinh Giai Y xem mặt trời mọc, cô là cùng Cố Thiếu Hiên cùng nhau trải qua một đêm đẹp đến khi mặt trời mọc.

Bởi vì công ty lâm vào trong kiện tụng, buổi sáng Cố Thiếu Hiên không thể không rời đi ôn nhu hương, đến công ty mở họp. Trước khi đi còn không quên làm một bàn bữa sáng tình yêu, an ủi người đang bị kiệt sức lại thức dậy không thể nhìn thấy bạn trai...Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi ăn một chút sandwich, biểu tình không nói nên lời ngọt ngào cùng thẹn thùng, không biết là cô nhớ đến cái gì, vành tai chậm rãi hồng lên.

Đột nhiên phát ra tiếng chuông đánh vỡ hồi ức ngọt ngào, Khương Tuyết Vi cầm lên điện thoại: "Ca ca."

Hai mắt Khương Nhất Phàm che kín đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn: "Muội đang ở đâu?"

Khương Tuyết Vi chột dạ, sờ sờ lên cái mũi: "Ở bên ngoài đâu, mới vừa ăn cơm sáng, đang chuẩn bị về nhà ngủ bù. Thức đêm mệt mỏi quá nga, lần sau muội sẽ không bao giờ bồi Giai Y đi xem mặt trời mọc nữa."

Bàn tay cầm lấy điện thoại của Khương Nhất Phàm nổi lên gân xanh, tối hôm qua cô thực sự đi xem mặt trời mọc với Đinh Giai Y sao? Cô có phải là cùng Cố Thiếu Hiên ở bên nhau? Cơ bắp trên mặt Khương Nhất Phàm căng ra như đá, hắn bức chính mình phải bình tĩnh, mở miệng nói: "Ca ca kêu tài xế tới đón muội."

"Không cần làm phiền Lý thúc, muội tự mình bắt xe trở về là được rồi."

Tâm Khương Nhất Phàm trầm xuống: "Mặt trời mọc có đẹp hay không?"

"Đẹp a." Khương Tuyết Vi trả lời không cần nghĩ ngợi.

"Kia gửi cho ca ca hai tấm ảnh, ca ca cũng muốn thưởng thức."

Khương Tuyết Vi nghẹn nghẹn: "Muội chụp hình không đẹp, cho nên muội đều xóa hết rồi, ca ca ngươi cũng biết, kỹ thuật chụp ảnh của muội kém như vậy mà."

Khương Nhất Phàm tâm liền chìm xuống đáy, Vi Vi thích phát lên vòng bạn bè, nếu cô thực sự đi xem mặt trời mọc, sao có thể không phát cái định vị. Một cái sơ hở lớn như vậy làm hắn muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không được nữa, tối hôm qua Vi Vi là không có ở cùng Đinh Giai Y, mà là ở cùng Cố Thiếu Hiên.

Một cặp nam nữ đang yêu nhau, lại cùng trải qua một đêm, sẽ làm chuyện gì không cần nói cũng biết. Phẫn nộ cùng tuyệt vọng từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao phủ hoàn toàn Khương Nhất Phàm.

"Muội về nhà nghỉ ngơi sớm một chút." Khương Nhất Phàm lần đầu tiên treo điện thoại trước Khương Tuyết Vi, tiếp theo lại hung hăng ném điện thoại ra ngoài, này nơi nào là ném cái điện thoại rõ ràng là đang ném Cố Thiếu Hiên.

Điện thoại đập lên trên tường phát ra tiếng phanh lớn, làm kinh sợ người bệnh cùng nhân viên y tế tại lối nhỏ của bệnh viện, bọn họ kinh nghi bất định mà nhìn Khương Nhất Phàm.

(kinh nghi bất định = kinh sợ cùng nghi hoặc không biết là đã xảy ra chuyện gì.)

Khương Nhất Phàm che lại mặt, suy sụp dựa vào tường, mồm to thở hổn hển, ghen ghét cùng phẫn nộ đem trái tim hắn xé rách thành từng mảnh, khiến hắn thống khổ, hít thở không thông.

Khương Tuyết Vi bị treo điện thoại liền sửng sốt, chuyện này chưa từng có, bất quá cô cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là nghĩ Khương Nhất Phàm có công tác.

Cô gọi điện thoại cho Cố Thiếu Hiên nói chính mình phải về nhà, hai người lại ngọt ngào cùng nhau hai câu, Khương Tuyết Vi liền trở vào phòng ngủ thay quần áo.

Cùng lúc đó, Khương Nhất Phàm cũng rời đi bệnh viện trở về nhà, hắn không dám đi gặp ba ba cùng mụ mụ, ba ba cùng mụ mụ chắc cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Hắn biết tình cảm của chính mình đối với Vi Vi tạm thời sẽ không nhìn thấy ánh sáng, rốt cuộc bọn họ cũng xem nhau như huynh muội ruột thịt suốt mười chín năm qua. Cho nên hắn mới muốn trước tiên là phá đi tầng quan hệ huyết thống này, chậm rãi làm mọi người không còn xem bọn họ là huynh muội ruột thịt của nhau nữa, đại khái là cần - năm, lúc đó Vi Vi vừa lúc tốt nghiệp đại học, bọn họ liền có thể quang minh chính đại ở bên nhau,

Từ đầu đến cuối hắn không hề nghĩ tới Vi Vi sẽ đi thích người khác, càng không thể nghĩ được người kia lại là Cố Thiếu Hiên, phong lưu thành tính Cố Thiếu Hiên, Vi Vi làm sao có thể thích hắn. Khẳng định là Cố Thiếu Hiên lừa gạt Vi Vi của hắn, Vi Vi còn chưa có vào đại học, Cố Thiếu Hiên thế nhưng lại có thể hạ thủ được, cái tên vương bát đản cầm thú này!

Khương Nhất Phàm lái xe như chớp về đến nhà, Khương Tuyết Vi còn chưa về tới, hắn ngồi ở phòng khách chờ.

Khương Tuyết Vi trở về nhìn thấy chính là Khương Nhất Phàm cả mặt đều đen như đáy nồi, hai mắt đầy tơ máu: "Ca ca, ngươi làm sao vậy?"

Khương Nhất Phàm thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Tuyết Vi, ánh mắt âm u không một tia sáng. Khương Tuyết Vi bị hắn nhìn đến sửng sốt, nuốt một khẩu nước miếng: "Ca ca, ngươi nhìn muội như vậy làm gì? Quá dọa người."

Khương Nhất Phàm cố nặn ra nụ cười, nhưng ngữ khí lại không giấu được sự hung hăng dọa người: "Muội tối qua ở cùng với ai?"

Đồng tử của Khương Tuyết Vi rõ ràng là xuất hiện một trận co rút.

Lửa giận ngập trời cùng ghen ghét như núi lửa phun trào ra tới, Khương Nhất Phàm liền lạnh giọng nói: "Cùng ai!"

Khương Tuyết Vi bị dọa cho hoảng sợ, cô co rúm lại nhỏ giọng nói: "Ca ca? Ngươi làm gì vậy! Làm gì mà đem muội như tên trộm mà tra khảo."

"Cùng Cố Thiếu Hiên có phải hay không!" Mặt mày Khương Nhất Phàm phẫn nộ đến đỏ lên.

Khương Tuyết Vi không khỏi cảm thấy sợ hãi, theo bản năng xoay người đi lên lầu, lại bị Khương Nhất Phàm dùng sức nắm chặt lại, Khương Tuyết Vi bị đau, cô kêu lên: "Ca ca, ngươi làm ta đau."

Khương Nhất Phàm lại không dao động, ghen ghét đã đem lý trí của hắn gặm cắn gần như là không còn, ngược lại hắn càng dùng sức đem Khương Tuyết Vi kéo lại trước ngực của chính mình: "Có phải là Cố Thiếu Hiên hay không, tối hôm qua ngươi đã ở bên cạnh hắn! Các ngươi đã làm cái gì?"

Khương Tuyết Vi hoảng sợ trừng lớn mắt, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của Khương Nhất Phàm.

"Ngươi tại sao lại có thể cùng Cố Thiếu Hiên bên nhau, hắn là cái hoa hoa công tử, quan hệ nam nữ loạn thành một đoàn, ngươi tại sao có thể ở bên cạnh loại người như hắn."

Khương Nhất Phàm rống giận, "Ngươi còn dám qua đêm cùng hắn, Vi Vi ngươi tại sao lại biến thành như vậy."

Tình yêu lén lút bị chọc thủng, Khương Tuyết Vi cảm thấy bất an cùng sợ hãi, nhưng vừa nghe đến Khương Nhất Phàm chửi bới người trong lòng của cô như thế, tức khắc tức giận nói: "Ca ca ngươi như thế nào có thể nói Cố đại ca như vậy. Cố đại ca trước kia là kết giao nhiều bạn gái, nhưng đó là thời niên thiếu khinh cuồng không hiểu được tình cảm là gì, sau khi ở cùng ta, Cố đại ca liền không còn để ý đến ai khác nữa. Cố đại ca đối với ta là thật lòng, ca ca ngươi không thể xem sự tình trước kia liền không thèm đi cắt mắt kính để xem tiếp. Muội thật lòng thích Cố đại ca, muội đã thành niên, muội có quyền tự kết giao bằng hữu."

Khương Tuyết Vi thốt ra một tràng lời nói này quả thực là muốn đem trái tim của Khương Nhất Phàm đào sâu cùng bóp nát nó, Khương Nhất Phàm giận không thể át: "Cố Thiếu Hiên thật lòng chó má gì, loại người như hắn lấy đâu ra thật lòng, căn bản là hắn không có tâm. Ngươi có biết hay không, khi hắn ở Mỹ học đại học, cũng có một nữ sinh cho rằng chính mình là chân mệnh thiên nữ của Cố Thiếu Hiên, cuối cùng ngươi biết cô ta như thế nào không? Cố Thiếu Hiên chơi chán liền đá cô ta, nữ sinh kia cuối cùng nhảy lầu tự sát."

"Muội biết, Cố đại ca đã cùng muội nói qua, cái nữ sinh đó là quá mức cực đoan, hở một tí là lấy cái chết ra để bức Cố đại ca phải nghe lời. Bạn gái như vậy ai mà chịu nổi, cuối cùng cô ta nhảy lầu, việc đó Cố đại ca cũng là không dự đoán được."

Khương Nhất Phàm không thể tưởng tượng: "Ngươi biết, ngươi còn cùng hắn ở bên nhau, ngươi không sợ chính mình là người tiếp theo sao."

"Không có khả năng, Cố đại ca sẽ không cùng muội chia tay. Liền tính là chia tay, muội cũng sẽ không tự đi tìm chết, muội không ngốc như vậy." Khương Tuyết Vi giảm nhẹ thanh âm, cố gắng để thanh âm mềm mại hơn: "Ca ca, muội biết ngươi là sợ muội bị tổn thương, nhưng muội đã trưởng thành rồi, muội đều sắp phải vào đại học, muội có thể tự xử lý tốt chuyện tình cảm cá nhân của mình. Ca ca đừng đem muội như tiểu hài tử, liền muội kết giao bạn trai cũng phải quản. Ba ba cùng mụ mụ đều không phải là ở đại học nhận thức sao? Muội yêu đương thì có quan trọng gì."

"Không được!" Khương Nhất Phàm kiên quyết không đồng ý, "Ngươi lập tức chia tay với Cố Thiếu Hiên, nhất định phải cùng hắn chia tay!"

"Muội không đồng ý!" Khương Tuyết Vi tức đến chảy nước mắt, "Ngươi nói đạo lý một chút được không, ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện yêu đương của ta a, ta đều đã thành niên, liền tính ngươi là ca ca của ta cũng không thể ngăn cản ta yêu đương. Ta tuyệt đối không chia tay với Cố đại ca, ta sẽ không bao giờ cùng hắn tách ra."

Tràn ngập nguy cơ, lý trí 'bang' một tiếng bị đứt hoàn toàn.

Khương Nhất Phàm bắt lấy bả vai Khương Tuyết Vi, ánh mắt hắn cực nóng, điên cuồng nói: "Ta thích ngươi, Vi Vi, ta yêu ngươi."

Khương Tuyết Vi sợ ngây người, ngạc nhiên trừng mắt nhìn sắc mặt đang đỏ bừng của Khương Nhất Phàm, miệng mở to, giống như là đang bị nhét một quả trứng gà.

Ánh mắt của Khương Nhất Phàm biến đổi, cuối đầu xuống.

Khương Tuyết Vi ra sức giãy giụa, sợ tới mức nước mắt đều chảy ra ròng ròng, ở bên trong hỗn loạn, cô ném một cái tát thật mạnh lên mặt của Khương Nhất Phàm.

Một cái tát này liền đánh đi tinh trùng đang ngoa ngoe rụt rịt ở trong đầu của Khương Nhất Phàm, mặt mày hắn trắng bệch, thân thể run rẩy, giống như là mất hết sức lực, cả người đều lung lay không đứng vững được.

Khương Tuyết Vi nhân cơ hội tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, cô trốn đến phía sau sô pha, hoảng sợ khóc kêu: "Ca ca, ngươi như thế nào có thể đối xử với ta như vậy, ngươi điên rồi, ta là muội muội của ngươi, là muội muội ruột thịt của ngươi a!"

"Không phải, ngươi không phải muội muội của ta, ngươi cùng ta không có bất luận quyết thống gì!"

Khương Tuyết Vi không thể tin vào lỗ tai của chính mình nữa, phản ứng đầu tiên của cô là vớ vẩn, thật sự vớ vẩn: "Ca ca, ngươi rốt cuộc có biết mình đang nói gì không!"

Khương Nhất Phàm ngồi mạnh xuống sô pha, nhìn chằm chằm Khương Tuyết Vi nói: "Mười chín năm trước, mẹ ruột của ngươi ở bệnh viện đem Lương Tiểu Vũ cùng ngươi thay đổi, ngươi không phải là muội muội của ta."

"Không có khả năng, ngươi nói hươu nói vượn!" Thanh âm của Khương Tuyết Vi vừa bén nhọn vừa phẫn nộ, bàn tay đặt trên lưng sô pha không tự chủ được mà siết chặt.

Khương Nhất Phàm cười khổ nói: "Ba ba đã báo cảnh sát muốn tố cáo Đỗ Quyên tội bắt cóc, ba ba cùng mụ mụ mới đi gặp Lương Tiểu Vũ, Lương Tiểu Vũ còn yêu cầu đem ngươi đuổi đi."

Gương mặt Khương Tuyết Vi lập tức trắng bệch, đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô tràn đầy không thể tưởng tượng được, còn có cả hoảng sợ, cùng phẫn nộ.

"Vi Vi muội đừng sợ," Khương Nhất Phàm vội vàng tỏ lòng trung thành, "Ba ba bị Lương Tiểu Vũ bỏ bùa mê, giống như là thay đổi thành người khác, nhưng ta cùng mụ mụ là đứng về phía muội, ở trong mắt của chúng ta, muội mới là người quan trọng nhất."

Khương Tuyết Vi bắt giữ được tin tức mấu chốt: "Ba ba muốn đem muội đuổi đi, vì Lương Tiểu Vũ."

Khương Nhất Phàm đồng cảm, như là bản thân của mình bị ba ba đuổi đi, hắn khổ sở cùng phẫn nộ nói: "Lương Tiểu Vũ có chút tà môn, không biết cô ta đã làm gì với ba ba, cô ta nói gì ba ba cũng nghe. Cô ta cư nhiên còn dám nói với chúng ta muội tà môn, nói muội có thể đoạt lấy khí vận để hại người khác, chuyện này cô ta cũng thật dám nói."

Khương Tuyết Vi như bị sét đánh trúng, cả người đều lảo đảo, đáy mắt hiện lên sợ hãi.

"Vi Vi muội đừng sợ, cô ta chính là một cái thần côn giả danh lừa bịp, mụ mụ đã mắng cho cô ta một trận rồi." Khương Nhất Phàm cho rằng Khương Tuyết Vi là sợ hãi Lương Tiểu Vũ giả thần giả quỷ, thấy có cơ hội vãn hồi tình huống, hắn liền đứng lên trấn an, lại không dám tùy tiện chạm vào người Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi thần hồn đều rung chuyển, cô cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó muốn nổ tung. Đoạt lấy khí vận? Cô không biết năng lực chính xác của mình là gì, cô chỉ biết, cô tập trung tinh thần vào ghét một người, người kia nhanh chóng liền sẽ xui xẻo, là bởi vì chính mình đoạt lấy khí vận của đối phương?

Một tràn khí lạnh theo đường cột sống chạy lên phía trên, xông thẳng lên đỉnh đầu cô, khiến cho Khương Tuyết Vi suýt chút nữa là hồn phi phách tán. Lương Tiểu Vũ rốt cuộc là người nào, cô đã biết được bao nhiêu?

"Ca ca, ngươi nói Lương Tiểu Vũ là thần côn?"

"Cô ta nói, cô ta đã bái cao nhân làm sư phụ, cao nhân cái gì, liền muốn đắp vàng lên mặt, tám chín phần mười cô ta là kẻ lừa đảo. Này đều là thế kỷ , còn làm một bộ dáng phong kiến mê tín, quả thực là không ra gì." Khương Nhất Phàm không chút nào che giấu sự khinh bỉ cùng khinh thường của chính mình.

Trong lòng Khương Tuyết Vi hiện giờ là một trận sóng to gió lớn, trên mặt cô đã tái không còn một chút máu, thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy: "Cô ta còn nói cái gì?"

"Liên tục nói Đỗ Quyên hại cô ta, cho nên cô ta mới hận muội. Cô ta chính là bản thân không được sống tốt, cho nên không chịu được khi thấy muội sống quá tốt, muốn cho muội cũng không được sống tốt, tâm lý cô ta mới có thể cân bằng. Quả thực là không thể hiểu được, cô ta sống không được tốt, kia đều là mệnh của cô ta, như thế nào lại đi trách muội. Muội đừng sợ, ta tuyệt đối không để cô ta tổn thương đến muội." Khương Nhất Phàm bây giờ mới để ý Khương Tuyết Vi đang run rẩy hoảng sợ, "Vi Vi, muội làm sao vậy?"

Hắn liền trấn an Khương Tuyết Vi đang hoảng sợ: "Vi Vi, muội đừng sợ, vô luận là xảy ra chuyện gì, muội vĩnh viễn đều là muội, mẹ của muội làm những chuyện đó, không có một chút quan hệ nào tới muội, ở trong mắt ta cùng với mụ mụ, muội là chính muội, muội cùng những người khác một xu cũng đều không có quan hệ. Ta cùng với mụ mụ vĩnh viễn sẽ luôn đứng bên cạnh muội, liền nói đến ba ba, ba ba chỉ là nhất thời bị Lương Tiểu Vũ mê hoặc, sớm muộn gì cũng có một ngày ba ba tỉnh táo lại."

Những lời thổ lộ của hắn, không có làm cho Khương Tuyết Vi cảm động, cô căn bản đều không nghe được những lời Khương Nhất Phàm nói, trong đầu cô chỉ toàn là Lương Tiểu Vũ bái cao nhân làm sư phụ, nói cô có năng lực đoạt đi khí vận của người khác, Lương Tiểu Vũ khẳng định là đã biết cái gì, cô lại căm thù chính mình như vậy. Khương Tuyết Vi cả người đều phát lạnh: "Lương Tiểu Vũ đang ở đâu?"

"Ta không biết." Hắn nhìn thấy trên trán Khương Tuyết Vi đã thấm ra đầy mồ hôi lạnh, lòng Khương Nhất Phàm liền nóng như lửa đốt, tim đau như cắt nói: "Vi Vi, muội đừng sợ, ta sẽ không cho phép cô ta tổn thương muội, còn có mụ mụ, mụ mụ cũng sẽ bảo hộ muội."

"Mụ mụ đâu, còn ba ba nữa, bọn họ đều đang ở cùng Lương Tiểu Vũ sao?" Khương Tuyết Vi bỗng nhiên nhớ tới.

Khương Nhất Phàm ậm ừ do dự...

"Ba ba cùng mụ mụ có phải là không muốn nhìn thấy muội, bọn họ không cần muội." Thanh âm Khương Tuyết Vi không tự chủ được mà chanh chua lên. Dọa Khương Nhất Phàm nhảy dựng, hắn liền vội vàng nói: "Vi Vi, muội tại sao có thể nghĩ như vậy, mụ mụ là đang nằm viện, ba ba cũng ở bệnh viện bồi mụ mụ."

"Tại sao mụ mụ lại nằm viện?" Khương Tuyết Vi kinh ngạc hỏi.

Là bởi vì biết tâm tư của hắn dành cho Vi Vi nên tức giận đến ngất xỉu, Khương Nhất Phàm khó có thể mở miệng, hắn liền nói: "Gặp mặt Lương Tiểu Vũ rất không thoải mái, mụ mụ bị cô ta làm cho tức giận đến nổi té xỉu."

"Lương Tiểu Vũ cũng đang ở bệnh viện?" Ánh mắt của Khương Tuyết Vi chợt lóe lên, cô cần thiết phải nhìn thấy Lương Tiểu Vũ, chỉ biết một cái tên căn bản là vô dụng.

Nói tới đây Khương Nhất Phàm liền tức giận: "Mụ mụ té xỉu cô ta một chút cũng không quan tâm, trực tiếp đi luôn, quả thực là không có lương tâm."

"Ca ca có ảnh chụp của Lương Tiểu Vũ sao?" Khương Tuyết Vi lại hỏi.

Khương Nhất Phàm nói không có, hắn có chút cảm thấy kỳ quái nhìn xem Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi thất vọng đến cực điểm, lại cố gắng đè xuống cảm xúc, hỏi Khương Nhất Phàm: "Mụ mụ nằm ở bệnh viện nào?"

Khương Nhất Phàm muốn khuyên cô tạm thời đừng đi, mụ mụ bị đả kích lớn như vậy, trước mắt có khả năng là không muốn nhìn thấy cô, lại nghĩ đến sai là chính mình, không có quan hệ tới Vi Vi, mụ mụ yêu thương Vi Vi như vậy sẽ không giận chó đánh mèo lên Vi Vi. Lương Tiểu Vũ khoanh tay đứng nhìn, Vi Vi liền càng nên đi thăm mụ mụ, để cho mụ mụ biết đứa con gái nào mới là thiệt lòng đối với mình.

Suy nghĩ cẩn thận, Khương Nhất Phàm nói: "Ta đưa muội đi."

"Không cần, muội có thể tự đi được." Khương Tuyết Vi nhanh chóng cự tuyệt, không chút do dự nào.

Nói xong, nháy mắt không khí liền bị đình trệ, hiển nhiên là hai người lại nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc trước, Khương Tuyết Vi một chút cũng không muốn ở lại, xoay người liền đi ra ngoài.

Khương Nhất Phàm duỗi duỗi tay, lại chỉ bắt được một mạt không khí, hắn suy sụp ngã ngồi trên sô pha, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, xấu còn hơn khóc, tại sao có thể lại trở thành như vậy. Ba ba mụ mụ thì coi hắn là súc sinh không có luân nhân, Vi Vi thì tránh hắn như tránh rắn rết, không còn cục diện nào có thể tồi tệ hơn như thế này nữa.

(Nhân luân = luân thường đạo lý = quan hệ đạo đức giữa người với người)

Khương Nhất Phàm thống khổ ôm lấy đầu mình, đáy mắt hiện lên phẫn nộ cùng oán hận, đều tại Lương Tiểu Vũ, nếu không phải cô ta lấy ra đoạn video kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, cục diện sẽ không trở thành như thế này.

.

.

.

Trong bệnh viện, Hà Nguyệt Dung đã sớm tỉnh lại, bà rơi lại đầy mặt. Khương Quốc Thanh mặt đầy mặt tang thương mỏi mệt ngồi đối diện bà, ông lẳng lặng nhìn Hà Nguyệt Dung rơi lệ.

"Ta sẽ cùng Vi Vi xuất ngoại." Hà Nguyệt Dung vừa nói vừa khóc.

Khương Quốc Thanh hạ xuống mi mắt, phía trước lão bà nói sẽ cùng Vi Vi xuất ngoại có vài phần là bà giận dỗi, lúc này lại là thật lòng mà nói, bà muốn cách ly Khương Nhất Phàm và Khương Tuyết Vi, chặt đứt ý niệm xấu xa của Khương Nhất Phàm, cái thằng súc sinh này, nó cư nhiên lại yêu Tuyết Vi, quả thật là không có nhân luân, không có liêm sỉ.

Con gái bị người ta đổi, con trai lại không có nhân luân, Khương Quốc Thanh vừa đau lại vừa buồn, ông đây là đã tạo ra cái nghiệt gì, ông trời lại muốn trừng phạt ông như vậy.

"Tốt." Khương Quốc Thanh kỳ thật cũng không muốn đồng ý.

Nghĩ đi nước ngoài giải sầu một thời gian, Hà Nguyệt Dung cùng Khương Quy vừa mới xé rách mặt, tránh đi một thời gian chắc sẽ giảm bớt được phần nào xấu hổ. Nhưng là không thể đi cùng Khương Tuyết Vi, ông vẫn luôn nhớ rõ lời nói của Khương Quy, Tuyết Vi sẽ không thể đoạt khí vận của người khác nữa, cho nên Tuyết Vi sẽ gặp nhiều vận rủi, lão bà đi cùng Tuyết Vi, chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

Nhưng là trạng thái tinh thần của Hà Nguyệt Dung, nếu ông lại nói những lời mơ hồ về huyền sự này nữa, bà sẽ lại kích động, miệng đơn giản đáp ứng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều biện pháp để bà không thể đi được.

"Khương Quy." Hà Nguyệt Dung khóc không thành tiếng, bà hung hăng nhắm lại mắt, nhưng vẫn không ngăn nổi nước mắt ào ào rơi xuống, "Ta thực xin lỗi nó, ta không nên yêu cầu nó không giận chó đánh mèo lên Vi Vi, nó giận chó đánh mèo là chuyện thường tình. Nhưng ta không chịu được nó giận chó đánh mèo lên Vi Vi, ta không phải một người mẹ tốt."

Hà Nguyệt Dung che miệng lại, thất thanh khóc rống. Chính là bởi vì Khương Quy đưa đến cái ví dụ kia, bà không có khả năng không giận chó đánh mèo lên Khương Nhất Đường, bởi vì tình cảm bà đối với Khương Nhất Đường xa xa không thể so sánh cùng Khương Nhất Phàm. Mà bà sở dĩ có thể không giận chó đánh mèo lên Vi Vi là bởi vì tình cảm bà dành cho Khương Quy xa xa không bằng Vi Vi, bà để ý là cảm thụ của Vi Vi chứ không phải là Khương Quy.

Bà không muốn thừa nhận chính mình bất công, nhưng việc đã đến nước này bà không thể không thừa nhận chính mình là đang bất công, thiên vị không phải đứa con gái ruột bà thua thiệt nhiều năm, mà là đứa con gái bà tự tay nuôi lớn mười chín năm Vi Vi. Bà biết, ở trên mặt tình lý bà hẳn nên phải thiên vị Khương Quy, kia mới là con gái ruột của bà, đứa con gái đáng thương vô tội bị thua thiệt nhiều năm, nhưng bà làm không được, thật sự bà làm không được.

Trên mặt Khương Quốc Thanh hiện lên một mạc đau khổ, Hà Nguyệt Dung là người mẹ tốt của Tuyết Vi, vô luận như thế nào vẫn là yêu Tuyết Vi. Chỉ là bà đối với Tuyết Vi càng có tình, thì đối với Khương Quy càng vô tình. Cũng may là còn có ông, ông sẽ bồi thường cho Khương Quy gấp bội.

"Tốt, đừng khóc, này đại khái là mệnh đi." Khương Quốc Thanh mang theo vô tận chua xót mà thở dài một tiếng.

Hà Nguyệt Dung kéo chăn che lại đầu, khóc lớn, tiếng khóc của bà đứt quãng đầy bi thương.

Tiếng khóc trong ổ chăn lúc cao lúc thấp, dần dần thấp đi, thật lâu sau liền không còn một chút tiếng động, Khương Quốc Thanh kéo xuống chăn, đập vào mắt ông là Hà Nguyệt Dung đã khóc mệt mỏi ngủ đi. Ông nặng nề thở dài, dịch dịch lại góc chăn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Lại không hề nghĩ tới, Hà Nguyệt Dung đã lâm sâu vào hồn mộng thuật....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio