Thẩm Gia Ý mở mắt nhìn lên trần nhà, bỗng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nhà cậu từ lúc nào có cái đèn chùm lòe loẹt sang chảnh thế kia???
Chớp mắt hai cái, cậu hoảng hốt bật dậy.
Đây là đâu??? Không lẽ là đang ngủ trong nhà thì bị tên nào đó mang đi đấy nhé??? Trong đầu tự bổ ra vài cảnh kinh điển trong phim.
" Có khi nào vì nhan sắc xinh đẹp quá mức cho phép của bản thân mà bị bán cho một tên lột da mặt người nào rồi không??? " hay là " Không lẽ những gì trải qua trước đây chỉ là mơ thôi, phải chăng cậu chính là đã thật sự có cái đèn chùm đầy mùi tiền này ư??? "
Ngồi khoảng hơn năm phút thì cuối cùng Thẩm Gia Ý cũng đưa ra kết luận.
Mình chắc chắn là đang mơ thôi, không gì phải hốt lên thế.
Làm thêm một giấc rồi dậy thì mọi thứ sẽ bình thường lại thôi !!!
Nói là làm, Thẩm Gia Ý ngay lập tức nằm xuống đắp chăn nhằm mục đích trở về với thực tại.
Một giây....
Một phút....
Năm phút....
Mười phút....
...............
Đậu má !!!
Cái chăn đắt tiền bay một vòng cung tuyệt đẹp sau đó hạ cánh xuống mặt đất được lát sàn gỗ quý hiếm.
Thẩm Gia Ý bật dậy đứng lên giường, cậu đang tự vỗ mặt mình mấy cái.
Nhưng những gì nhận được chỉ là vài vết hồng trên gương mặt trắng mịn ấy và một gáo nước lạnh.
THẨM GIA Ý CẬU KHÔNG PHẢI ĐANG MƠ !!!!!
Nội tâm bỗng trở nên hoảng loạn, không phải mơ vậy thì đang ở đâu đây? Hít một hơi thật sâu, Thẩm Gia Ý cố lấy lại bình tĩnh ngồi khoanh chân trên giường, cậu bắt đầu sắp xếp chữ trong đầu.
Đầu tiên, cái đèn chùm sang trọng này nó không phải của phòng cậu.
Tất nhiên là những đồ vật ở đây cũng không ngoại lệ.
Thứ hai, giọng nói này có chút khác, tuy không rõ rệt nhưng nghe thì có vẻ trầm hơn giọng cậu một ít.
Và điều thứ ba, cậu không biết đây là đâu hết.
Thẩm Gia Ý nhìn một vòng quanh phòng, cậu đứng lên bắt đầu tìm manh mối.
Cậu biết, đây tuyệt đối không phải nhà cậu nữa rồi và chắc rằng gương mặt đang trong gương lúc này không phải cậu.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc gương to bự kia Thẩm Gia Ý dùng tay mân mê cằm đánh giá.
Ừm, không tệ.
Không khác là bao, chỉ có điều ...!cậu không có cái nốt ruồi son nhìn nữ tính ở dưới khóe mắt trái kia đâu !
Gương mặt này có làn da vô cùng trắng mịn, mũi nhỏ, cao vừa phải, môi hồng tự nhiên.
Đôi mắt to tròn cùng hàng mi dài và cong.
Tất cả những bộ phận này hợp lại với nhau làm cho khuôn mặt trở nên vô cùng đẹp.
Ừm, sẽ là đẹp trai nếu không có cái nốt ruồi đỏ kia :)))
Tầm mắt cậu bỗng rơi vài một quyển sổ nhỏ đang mở được đặt trên bàn gần đó.
Tiến lại gần thì thấy dòng chữ Cẩn Bạch Dương, thích em !
...........
Không khí chợt nặng nề, Thẩm Gia Ý tay run run mà lật ra từng trang tiếp theo, tất cả những trang khác đều chỉ ghi dòng chữ Cẩn Bạch Dương, thích em ! Bỗng bàn tay đang lật khựng lại, một bức ảnh được kẹp trong trang sổ rơi xuống bàn.
Trong bức ảnh là một cô gái đang nhìn về phía khác nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, tựa như những bông hồng quý giá nở rộ rồi tỏa sáng trong nhà kính.
Nhìn thì có vẻ người trong ảnh không biết mình đang bị chụp, có lẽ là chủ nhân bức ảnh đã chụp trộm mỹ nữ xinh đẹp này.
Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói ngoài việc một bức ảnh xinh đẹp được Thẩm Gia Ý vô tình tìm được.
Thế nhưng ....!chuyện chỉ thật sự bình thường khi cái tên kia không phải là Cẩn Bạch Dương mà thôi.
Gương mặt Thẩm Gia Ý đông cứng lại, cái tên này....!Sao lại xuất hiện ở đây????
Không phải đây là tên của nữ chính trong cuốn tiểu thuyết cậu mới đọc hôm qua sao????
Thẩm Gia Ý vốn là một nhân viên văn phòng ưu tú, năm nào cũng được nhận thưởng từ cấp trên.
Sau buổi liên hoan do nhóm của cậu tổ chức mừng Thẩm Gia Ý thăng chức thì cậu được mấy cô gái chung nhóm tặng cho cuốn tiểu thuyết ngôn tình đang làm mưa làm gió trong công ty mấy ngày nay - "Vượt qua dải ngân hà để yêu em".
Tiểu Điều - một nhân viên mới vào chưa lâu đã nói với cậu rằng:
Anh Thẩm à, anh xem anh giỏi thế này mà vẫn chưa có người yêu, anh biết là do đâu không ?
Những người đang ngồi cùng bàn bỗng ngưng lại việc đang làm, tất cả bọ họ đều dồn ánh mắt về phía Thẩm Gia Ý.
Bị mọi người nhìn như vậy, Thẩm Gia Ý có hơi chột dạ, cậu đã hơn 26 tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.
Chuyện "người yêu bạn gái" này vốn không phải chỉ mới xảy ra lần đầu.
Trước đây mẹ cậu vẫn hay nhắc về chuyện này, Thẩm Gia Ý muốn tập trung cho sự nghiệp nên vẫn chưa có bạn gái.
Nhiều lần bị ép đi xem mắt nhưng không thành.
Cậu hỏi mọi người xung quanh thì họ đều trả lời rằng: Do bệnh công chúa khó chiều đi cùng với tiếng tăm vang xa của "Kẻ hủy diệt các cuộc đối thoại" chứ đâu!
Thẩm Gia Ý im lặng một lúc, cậu nói:
Cô xem, tôi cũng muốn có bạn gái nhưng có lẽ do gương mặt quá mức xinh đẹp này nên mấy cô gái ấy cảm thấy không xứng với tôi chăng?
..............
Cô gái tên Tiểu Điều là người mạnh dạn nhất, lên tiếng:
Anh sai rồi, do anh quá cứng nhắc với mấy cô gái đó, ít ra anh phải chiều theo họ một chút chứ.
Anh cứ nói chuyện như đang gây sự với người ta như vậy thì mỹ nữ chạy khỏi anh hết.
Thẩm Gia Ý lại im lặng một lúc, cậu đang nhớ lại xem bản thân có thực sự đáng ghét thế không thì một cuốn sách khá dày được đặt trước mặt cậu.
Cầm quyển sách lên, cậu hỏi:
Hửm? Đây là cái gì?
Chỉ thấy bên ngoài bìa là hình ảnh một cô gái và một chàng trai đứng đối diện cùng đưa tay về phía nhau.
Trên bìa còn có dòng chữ "Vượt qua dải ngân hà để yêu em" .
............
Đây là bí quyết giúp anh có thể tiến lại gần với thế giới của con gái hơn đấy.
Thế là cuối cùng Thẩm Gia Ý cũng bị sự nhiệt tình của cô nhân viên mới kia mà phải mang cái cuốn tiểu thuyết này về.
Định là sẽ không đọc nhưng không hiểu sao Thẩm Gia Ý cảm thấy khá tò mò về thứ gọi là "thế giới của con gái" nên cậu quyết định đọc thử một ít.
Ừm, một ít.
Đồng hồ điểm về 2 giờ sáng, Thẩm Gia Ý bộ dáng nghiêm túc lại tập trung đọc từng dòng chữ.
"Cẩn Bạch Dương bị đánh thuốc mê bất tỉnh, cô bị đưa đến một ngôi nhà sang trọng tựa như lâu đài nhưng lại giống một căn nhà kính giam lỏng đóa hoa xinh đẹp nhất."
"Hoắc Nhất Thiên như phát điên mà tìm cô.
Anh điều động hơn 50 chiếc xe ô tô và 10 chiếc trực thăng riêng chỉ để tìm người con gái mỏng manh nhưng lại kiên cường như hoa hồng ấy..."
...........!Ồ giàu ghê.
"Thẩm Gia Ý tuy bị thương nhưng vẫn hỗ trợ cho Hoắc Nhất Thiên tìm kiếm tung tích của Cẩn Bạch Dương, không chỉ đơn giản là giúp đỡ mà anh còn vì lo lắng cho người con gái ấy."
"Trong căn phòng ánh đèn mờ ảo, bóng dáng một người đàn ông cao gầy hiện lên.
Hắn đến gần chiếc giường lớn trong phòng, nhìn cô gái xinh đẹp đang say giấc kia mà ánh mắt trở nên điên cuồng.
Cởi bỏ từng chiếc cúc áo đang trên người, động tác ung dung mà cao quý làm sao.
Ngay sau khi chiếc áo sơ mi kia được rũ bỏ đi thì một hình xăm con hắc xà được lộ ra do ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ rọi vào.
Bàn tay của người đàn ông kia chạm vào gương mặt của cô gái đang nằm trên giường rồi nói:
Em thật xinh đẹp làm sao, làm tôi yêu em đến phát điên lên được.
Nhưng, em không yêu tôi.
Giọng nói hắn dần trở nên âm trầm hơn.
Hắn chợt mỉm cười.
Nhưng không sao, chỉ cần tôi cắt từng bộ phận trên cơ thể em ra rồi ăn thì em và tôi sẽ trở thành một.
Haa, nghĩ đến đây thôi mà tôi đã thấy hưng phấn rồi.
Bỗng cánh cửa phòng bị một lực mạnh đạp ra, người đàn ông kia vẫn như cũ, không hề bất ngờ chút nào.
Hoắc Nhất Thiên cầm súng chỉa vào hắn ta, nói:
Thả Bạch Dương ra mau, không thì đừng trách tôi nổ súng.
........!Ủa sao không cứu nữ chính luôn đi, không phải nữ chính đang nằm trên giường sao???
Chỉ thấy người đàn ông kia cười, hắn quay đầu đối mặt với Hoắc Nhất Thiên rồi nói:
Bắn đi, cho dù có chết tôi cũng sẽ bám theo cô ấy.
Cậu không thể ngăn được tôi đâu.
Nhìn gương mặt bị chìm trong bóng tối kia, Hoắc Nhất Thiên không giấu nổi kinh ngạc.
Sao lại là cậu?
............
Hết chương rồi sao? Lần này không phải nam chính mà là Thẩm Gia Ý kinh ngạc.
Gì chứ, đang đến lúc lộ chân tướng mà lại hết?
Tức giận một lúc thì cậu cũng bình tĩnh lại.
Bây giờ chưa biết được thân phận boss phản diện là ai thì đến mai tác giả ra chương sẽ biết ngay.
Cậu không cần phải gấp.
Đúng vậy, bây giờ việc cần làm là đi ngủ !!!
Cứ thế mà Thẩm Gia Ý ôm tâm lý thoải mái mà đi ngủ vào lúc 3 giờ sáng.
Và đó là kí ức về căn nhà và chiếc giường cuối cùng còn sót lại trong tâm trí cậu..