Thẩm Gia Ý dẫn Mạc Tầm Chu đến một tiệm cắt tóc gần trường nên không cần phải tốn thời gian nhiều.
Vì chỉ có Mạc Tầm Chu cắt tóc thôi nên Thẩm Gia Ý ngồi ở ghế chờ hắn.
Nhìn từng đoạn tóc rớt xuống sàn nhà, cậu bỗng dưng thấy hơi tiếc.
Tuy không biết vì sao phải tiếc sợi tóc của Mạc Tầm Chu nhưng tiếc vẫn là tiếc.
Haizzz....
Chủ tiệm cắt tóc là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, thoạt nhìn thì rất là dân xã hội.....!nhỉ???
Quả đầu màu đỏ khét lẹt, bấm nhiều khuyên tai, dây chuyền nanh vuốt, quần áo ông anh này đậm chất văn nghệ.
Thẩm Gia Ý càng nhìn lại càng thấy ngầu.
Này nhóc, nhìn nữa là người anh thủng luôn đấy.
Chủ tiệm cắt tóc lên tiếng, Thẩm Gia Ý không một chút hoảng loạn hay ngại ngùng.
Cậu nghiêm túc nhìn anh ta, sau đó không mặn không nhạt mà hỏi.
Có thể hỏi chiếc áo anh trai này đang mặc trên người mua ở đâu không???
Chủ tiệm nhìn chiếc áo màu đen hình đầu lâu mình đang mặc sau đó lại nhìn Thẩm Gia Ý đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Cậu......!thích sao?
Thẩm Gia Ý nở một nụ cười thương nghiệp nhìn anh ta.
Cậu gật đầu một cái thật chắc chắn.
!!!!!!!!
Người anh em, cậu có mắt nhìn thật đấy a!!!!! Cái áo này tôi mua ở tiệm quần áo nhỏ của ông lão ngay con hẻm phía trên đó!!!!
A, ra là gần như vậy!!!!
Tôi cảm thấy nó rất ngầu!!! Ông anh mặc lên cũng rất ngầu nữa!!!!
Chủ tiệm lần đầu được khen phong cách liền ngay lập tức muốn thân thiết với người anh em có gu thẩm mỹ cao cấp này.
Anh ngồi xuống ngay cạnh Thẩm Gia Ý sau đó liên tục nói về phong cách đầy mùi xã hội của mình.
Thẩm Gia Ý sống hai đời lần đầu được tiếp xúc với kiểu ăn mặc đậm chất dân chơi này, cậu thích thú trao đổi nghệ thuật với chủ tiệm.
Nhìn hình ảnh được phản chiếu trong gương, bàn tay đang đặt ở trên ghế của Mạc Tầm Chu siết chặt lại.
Nói bao lần rồi mà cậu ấy không chịu nghe sao?
Hắn đã nói là không được thân thiết nói cười với người khác rồi cơ mà.
Người quen thì thôi đi, bây giờ thậm chí là một người xa lạ mới gặp được vài phút cũng khiến cậu ấy nói nhiều cười nhiều như vậy sao?
Mạc Tầm Chu cảm giác như cậu có thể chạy khỏi hắn bất cứ lúc nào.
Xung quanh cậu nhiều người như vậy, thiếu hắn cũng có sao đâu đúng không?
Cảm giác lo lắng bất an kéo đến một cách nhanh chóng.
Nó như một cơn sóng vô hình cứ vồ dập liên tục vào tâm trí Mạc Tầm Chu.
Anh thợ cắt tóc tay đã hơi run khi vô tình liếc nhìn gương.
Cái đôi mắt do không còn tóc che bị lộ ra một màu đen ảm đạm nhưng lại như giấu bên trong nó một điều gì đó rất dữ dội.
Cảm giác như chỉ cần kéo bức màn đen ấy đi thì ngay lập thức sẽ có một con rắn lao ra cắn đứt cổ mình.
Kết thúc là khi cắt xong đoạn tóc cuối và chỉnh lại giúp khách hàng.
Nhìn Mạc Tầm Chu đứng lên từ trên ghế, anh thợ không biết phải thở ra một hơi nhẹ nhõm hay hít vào một hơi do người khách này quá đẹp.
Làn da của hắn rất trắng, lông mi dài khi rũ xuống sẽ che khuất đi đôi mắt lạnh lùng ấy.
Sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng mím lại.
Chỉ nhiêu đó thôi là một bức tượng điêu khắc được ra đời.
Nhìn như vậy nói hắn là thần cũng không sai!!!!
Thẩm Gia Ý và chủ tiệm cắt tóc không biết có phải do trùng hợp không mà cùng có sở thích xem anime và mấy phim anh hùng.
Chủ tiệm cắt tóc: Chết tiệt!!!! Người anh em thiện lành!!!!!
Thẩm Gia Ý: Ông anh này là cũng là một công dân tốt!!!!! (?)
Đang nói đến bộ anime tiếp theo thì chủ tiệm cắt tóc bỗng nhiên dừng lại.
Thẩm Gia Ý theo tầm mắt anh ta nhìn lên thì kinh ngạc.
Cậu biết rất rõ là Mạc Tầm Chu rất đẹp nhưng được nhìn một cách rõ ràng thế này thì vẫn không thể không hồi hộp được.
Uầy, cậu bạn này của nhóc nhìn cũng ra gì phết đấy!!!!
Thẩm Gia Ý đứng lên đi đến chỗ Mạc Tầm Chu, cậu đưa tay lên vuốt vuốt vài cái trên tóc hắn sau đó cười.
Ra gì là sao chứ? Đảm bảo với ông chủ là chưa từng có ai đến chỗ anh mà đẹp thế này luôn đấy!!!
Đúng đúng đúng!!!
Nhìn tôi đẹp lắm sao?
Mạc Tầm Chu bắt lấy cái tay đang nghịch trên đầu hắn, cầm lấy tay cậu nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Gia Ý nghiêm túc gật đầu.
Đẹp! Rất đẹp!
Ừm.
Vậy chúng ta về được chưa?
?????
Cậu đói rồi sao?????
Thẩm Gia Ý lấy tay vỗ vỗ vào bụng Mạc Tầm Chu.
Mới vỗ được hai cái đã bị hắn giữ tay lại.
Cậu khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Sao vậy a???
Về thôi.
Nhìn nụ cười trên môi Mạc Tầm Chu, Thẩm Gia Ý bỗng dưng có cảm giác hơi sợ.
Cậu cẩn thận nắm một góc áo của hắn mà hỏi.
Chu Chu à? Cậu sao vậy? Giận hả?
Nhìn cậu nhóc đang cẩn thận dè chừng hỏi hắn có đang giận hay không, Mạc Tầm Chu thật sự chỉ muốn mang cậu đi thật xa, đến một nơi mà chỉ có hắn và cậu.
E hèm!!!! Này này, hai cậu đang cản trở khách của tôi vào đấy.
Chủ tiệm và anh thợ cắt tóc nhìn hai người bằng nửa con mắt.
Thẩm Gia Ý nghe vậy quay sang nhìn hai người, cậu chớp mắt một cái sau đó kéo Mạc Tầm Chu qua bên phải hai bước.
Nói cho tôi biết đi, cậu khó chịu ở đâu à????
Chủ tiệm cắt tóc và anh thợ đang nhắm mắt: ............
Mạc Tầm Chu không trả lời, hắn chỉ lắc đầu cười.
Hết cách, cậu đành phải dẫn hắn về thôi.
Lúc bước ra khỏi cửa tiệm anh chủ còn nhiệt tình chào tạm biệt.
Người anh em này, lần sau tóc dài nhớ đến chỗ tôi đấy!!!!!
Đượccccccc!!!!!!!!!!
Thẩm Gia Ý khá vui vì gặp được người có cùng sở thích với cậu.
Mạc Tầm Chu đi bên cạnh nhìn nụ cười và biểu cảm tươi vui của cậu, ánh mắt hắn trầm xuống.
Ý Ý, cậu thích chủ tiệm đó sao?
Vì đang vui nên không để ý tới biểu cảm Mạc Tầm Chu, cậu nhanh miệng trả lời.
Thích chứ, anh chủ thân thiện vậy mà.
Đã vậy còn thích Zoro nữa chứ.
Nghe xong câu này, cả người Mạc Tầm Chu như rơi vào hầm băng.
Thích sao?
Cậu ấy nói là thích cái tên tóc đỏ đó.
Vậy còn hắn thì sao? Cậu cũng nói cậu rất thích hắn cơ mà.
Thấy Mạc Tầm Chu đột nhiên dừng lại, Thẩm Gia Ý quay sang gọi hắn.
Chu Chu? Chu Chu? Làm gì đấy? Đi thôi nào!
Không nhận được câu trả lời của Mạc Tầm Chu, cậu đi về phía hắn mà lay lay người.
Này cậu sao vậy? Đi thôi.
Kéo tay Mạc Tầm Chu đi về phía bên kia đường.
Hắn lúc này như người mất hồn, bây giờ tâm trí hắn chỉ còn quẩn quanh câu nói khi nãy của Thẩm Gia Ý.
Đột nhiên Mạc Tầm Chu kéo Thẩm Gia Ý vào con hẻm nhỏ ở gần đó.
Thẩm Gia Ý giật mình, cậu la lên.
Oái, cậu làm gì vậy????
Ý Ý có thích tôi không?
Thẩm Gia Ý khó hiểu nhìn Mạc Tầm Chu.
Nhưng cuối cùng là do con hẻm này quá tối nên rất khó để thấy được toàn bộ biểu cảm trên mặt hắn.
Sao lại hỏi vậy? Tôi tất nhiên là thích cậu mà.
Nói dối!
??????
Mạc Tầm Chu ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Gia Ý sau đó đưa tay nâng mặt cậu lên.
Ý Ý nói dối.
Cậu thích tên tóc đỏ kia chứ đâu thích tôi đâu, đúng không?
Mãi đến lúc này Thẩm Gia Ý mới nhận ra được sự khác lạ của Mạc Tầm Chu.
Không hiểu sao cảnh tượng ngày hôm qua lần lượt kéo đến khiến cậu khựng lại.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên thôi thúc cậu phải cách xa khỏi Mạc Tầm Chu ngay lập tức.
Vốn là muốn bỏ đi nhưng khi nghĩ đến bộ dáng đáng thương hôm qua của hắn Thẩm Gia Ý lại không nỡ.
Cậu nhẹ giọng giải thích với Mạc Tầm Chu.
Tôi nói thích cậu là thật.
Còn thích ở chủ tiệm là khác.
Chu Chu không giống với chủ tiệm mà, phải không?
Bây giờ một lời của Thẩm Gia Ý cũng không thể lọt vào tai hắn được, trong đầu Mạc Tầm Chu bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói.
Cậu ấy không thích mày đâu, đừng ảo tưởng nữa.
Đối với cậu ấy ai cũng như nhau, tất cả chỉ là bạn thôi, ngay cả mày cũng vậy.
Đều không hơn không kém.
Nếu vậy thì sao không làm cho cậu ấy ở bên mày đi chứ? Bắt cậu ấy, nhốt cậu ấy lại.
Làm sao cho cậu ấy chỉ có một mình mày thôi.
Mày biết mà, không phải mày chính là người hiểu rõ nhất hay sao?
Bẻ chân cậu ấy đi, có như vậy mới khiến cậu ấy không chạy được.
Sau đó đeo lên cổ cậu ấy một cái vòng mang tên mày.
Mỗi ngày đều bắt nạt khiến cậu ấy khóc, cần phải có mày dỗ dành mới nín được.
Đây là điều mày muốn làm nhất mà, làm đi rồi cậu ấy sẽ là của mày.
Nếu không thì sẽ có người đến mang cậu ấy đi mất đấy.
A, đúng rồi.
Chỉ cần hắn làm như vậy thì Ý Ý sẽ là của hắn thôi mà.
Thẩm Gia Ý bỗng nhiên thấy Mạc Tầm Chu cười, cậu cứ nghĩ là hắn hiểu ra rồi cho đến khi cả cơ thể đột nhiên bị kéo về phía trước.
Cánh tay Mạc Tầm Chu vòng qua eo cậu, hắn siết chặt lại khiến Thẩm Gia Ý có hơi đau.
Đang định hét lên thì đúng lúc này đèn của một căn nhà nhỏ phía trên sáng lên.
Thứ ánh sáng yếu ớt ấy làm Thẩm Gia Ý có thể thấy được biểu cảm trên gương mặt Mạc Tầm Chu rõ hơn.
Chưa kịp vui mừng thì ngay khoảng khắc vừa nhìn thấy hắn, Thẩm Gia Ý sửng sốt không thôi.
Mạc Tầm Chu đang nhìn cậu cười nhưng trong mắt hắn thì chẳng khác nào một cái vực thẳm.
Nó đen kịt, lúc này đây bức màn đen ấy bị vén lên.
Phơi bày ra hết những cảm xúc đáng sợ trong đó.
Thân thể Thẩm Gia Ý cứng đờ, cậu hơi giãy giụa muốn thoát ra nhưng cánh tay đanh ôm eo cậu quá chặt.
Chu Chu? T..Thả tôi ra đi mà.
Lúc này cậu mới nhận ra được giọng mình đang run.
Mạc Tầm Chu ghé sát vào mặt cậu, hắn cọ cọ lên má, mũi sau đó lên tai của Thẩm Gia Ý.
Không được.
Thả rồi cậu sẽ lại chạy mất.
Động tác vốn đang dịu dàng đột nhiên lại mạnh bạo hơn bao giờ hết.
Mạc Tầm Chu lấy tay giữ gáy Thẩm Gia Ý ép cậu phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tại sao lại lừa tôi? Cậu muốn rời khỏi tôi sao? Hả!?
Thẩm Gia Ý sợ thật rồi.
Sống hai đời nhưng lần đầu tiên cậu lại muốn khóc to đến vậy.
Mạc Tầm Chu trước mặt cậu đây thậm chí còn kì lạ hơn hôm qua nữa.
Từng tiếng nấc nhẹ vang lên, đôi mắt Thẩm Gia Ý ầng ậng nước nhưng cậu không dám khóc lớn tiếng.
Nhìn Thẩm Gia Ý đáng thương ngay trước mắt, Mạc Tầm Chu thỏa mãn không thôi.
Ý Ý khóc là vì hắn.
Cậu bị hắn bắt nạt cho đến khóc sao?
Hắn cúi xuống đưa lưỡi liếm nước mắt rơi trên mặt cậu, đôi lúc còn hôn lên mí mắt hoặc má của cậu nữa.
Thẩm Gia Ý kinh ngạc.
Mắc gì Chu Chu lại hôn cậu a???? Còn liếm liếm nữa.
Thẩm Gia Ý cố dùng tay đẩy Mạc Tầm Chu ra nhưng không được.
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ý Ý đẩy nữa là tôi không vui đâu.
Câu nói này hệt như một lời cảnh cáo.
Nó đánh thẳng vào tâm trí Thẩm Gia Ý khiến cậu càng khóc giữ dội hơn.
Hức...Thả...ra đi mà.....!hức....
Thấy Thẩm Gia Ý khóc nhiều quá, Mạc Tầm Chu đành phải nhỏ giọng dỗ.
Không được khóc nữa.
Nói tôi nghe, cậu biết mình sai ở đâu chưa?
Thẩm Gia Ý gật đầu liên tục.
Hức...Biết.
Không được n...nói thích người khác.
Chỉ....hức nói thích cậu...
Một nụ cười thỏa mãn hiện lên gương mặt Mạc Tầm Chu.
Hắn đưa tay vuốt tai cậu.
Nghe cho rõ này, từ giờ trở đi không được nói chuyện với người lạ khi không có sự cho phép của tôi, rõ chưa?
Thẩm Gia Ý ngoan ngoãn gật đầu.
Mạc Tầm Chu này đáng sợ quá, cậu sợ lắm rồi.
Bây giờ hắn nói gì cậu cũng nghe hết á.
Mạc Tầm Chu lúc này quyết định rằng không cần phải chơi cái trò yếu đuối trước mặt Thẩm Gia Ý nữa.
Hắn chán rồi, rõ ràng chỉ cần nhìn thấy cậu cười với người khác là không chịu được thì làm sao mà làm bạn bè được chứ.