Thẩm Gia Ý cứ nhìn cánh cửa gần hai mươi phút mãi cho đến khi Mạc Tầm Chu từ trong bước ra.
Chưa ngủ sao?
Cậu dè dặt gật đầu.
Sấy tóc cho tôi đi.
Người nói ra thì rất bình thường nhưng người nghe lại khác.
Thẩm Gia Ý khó hiểu nhìn Mạc Tầm Chu.
Tại sao cơ? Cậu tự sấy được mà!
Nhìn xuống Thẩm Gia Ý đang ngồi trên giường, hắn đưa tay véo má cậu sau đó nói lí.
Tôi sấy cho Ý Ý hai lần rồi đấy, không lẽ cậu đây là chỉ muốn nhận mà không muốn cho đi?
.............
Có phải cái tên Mạc Tầm Chu này ăn nói càng ngày càng khá không a???? Thẩm Gia Ý đột nhiên có cảm giác bị phản bội :)))
Đến lúc phản ứng lại là cậu đã thấy trên tay mình đang cầm máy sấy
.............
Nhanh đấy người anh em!!!!
Thẩm Gia Ý chưa từng sấy tóc cho người khác, đây chính là lần đầu tiên.
Cậu nhớ là mình đã chạm vào tóc của Mạc Tầm Chu nhiều lần, tóc của hắn thật sự rất mềm.
Tóc cậu mềm thật đó!
Mạc Tầm Chu cười nhẹ khi nghe cậu nói.
Hắn hỏi lại.
Vậy sao?
Ừm, mềm còn hơn cả con gái nữa!!
.........Hơn con gái?
Đúng rồi.....!A???!!!!!!!
Thẩm Gia Ý lúc này mới biết được tính nghiêm trọng của câu nói khi nãy.
Cậu lặng lẽ để máy sấy qua một bên sau đó lại lặng lẽ nhích xuống giường.
Tôi cho cậu mười giây để đến trước mặt tôi!
Thẩm Gia Ý bị hắn làm cho giật mình.
Rõ ràng Mạc Tầm Chu ngồi quay lưng với cậu mà, làm sao hắn có thể biết được cơ chứ????
..............
Cái chân Thẩm Gia Ý vẫn tiếp tục nhích dần về sau.
Một......!Hai........
Năm......!Sáu........
Từng giây từng giây cứ thế mà qua đi, dần dần cậu cảm thấy lo sợ.
Mạc Tầm Chu vẫn cứ tiếp tục đến.
Mãi cho đến giây thứ chín thì Thẩm Gia Ý mới dùng hết sức lực của cậu mà lao đến trước mặt Mạc Tầm Chu.
Khoan khoan khoan..
!!!!!!! Tôi đến rồi đừng đếm nữa!!!!!
Ánh mắt Mạc Tầm Chu lạnh lẽo, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu nói.
Giải thích đi.
Một câu nói ngắn ngủn lại làm cho Thẩm Gia Ý toát hết mồ hôi lạnh, tim cậu đập thình thịch.
Tôi....!tôi chưa từng chạm vào tóc con gái!!!!!
Ồ vậy sao?
Giọng điệu của hắn không mặn không nhạt, điều này lại càng làm cho Thẩm Gia Ý bất an hơn bao giờ hết.
Cậu đứng ngay ngắn mà ấp úng trả lời.
Thật mà, tôi khi nãy chỉ lỡ lời thôi.
Không phải thật đâu!!!!
Lần này Mạc Tầm Chu không trả lời mà hắn chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Thẩm Gia Ý đoán là hắn lại tức giận nữa rồi.
Cậu bối rối không biết phải làm sao để dỗ hắn.
Thẩm Gia Ý ngồi thẳng xuống sàn nhà, cậu ngẩng cao đầu lên nhìn Mạc Tầm Chu.
Tôi xin lỗi, lại làm cậu giận nữa rồi.
Đừng giận nữa mà.
Nói đến câu cuối thì đột nhiên Thẩm Gia Ý nảy ra một ý tưởng, cậu vươn người lên đưa tay vỗ vỗ đầu hắn.
...........
Đây là đang xem hắn như con nít sao?
Mạc Tầm Chu thở dài một hơi sau đó hắn vòng tay qua nách nhấc cậu đặt lên đùi mình.
Vùi đầu trong hõm cổ cậu, hắn nhỏ giọng oán trách.
Ý Ý à, cậu biết không? Cả ngày hôm nay cậu đã làm tôi tức giận rất nhiều lần luôn rồi đấy.
Cậu không thấy có lỗi sao?
......Xin lỗi mà.
Xin lỗi là được sao?
Vừa nói tay Mạc Tầm Chu đồng thời đưa lên xoa nhẹ khóe môi Thẩm Gia Ý.
Bị hành động này của hắn làm cho giật mình, cậu ngay lập tức mím chặt môi lại.
Mạc Tầm Chu tất nhiên là có thể thấy được việc cậu làm.
Ánh mắt của hắn có hơi tối lại.
Được rồi, đi ngủ thôi.
?????
Thẩm Gia Ý chưa kịp phản ứng thì đã bị Mạc Tầm Chu ôm lấy ném lên giường.
Sau đó hắn cũng nhanh chóng tắt điện rồi nằm xuống ngay cạnh ôm cậu vào lòng.
......???????
Ủa khoan đã!!!! Ai cho cậu ngủ ở đây chứ???? Này, dậy đi!!!!!
Thẩm Gia Ý vừa la hét vừa cựa quậy trong lòng Mạc Tầm Chu nhưng mãi lại chẳng nhúc nhích được gì.
Cậu cứ giãy là hắn lại ôm chặt hơn.
Gây mất trật tự gần năm phút thì Thẩm Gia Ý mệt quá sau đó liền ngủ luôn.
Thấy người trong lòng yên tĩnh lại, Mạc Tầm Chu cúi xuống hôn nhẹ vào khóe môi cậu một cái.
Ngủ ngon, Ý Ý của tôi.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, khi sinh hoạt của mọi người đã dần đi vào quỹ đạo thì lại có một sự kiện chủ chốt khiến tất cả phải thay đổi.
Điều gì đến thì cũng sẽ đến.
Phải, hôm nay chính là kì thi cuối học kỳ một!!!!!!
Trước khi bước vào kì nghỉ Tết đáng có thì cần phải vượt qua được kỳ thi cuối kỳ đáng sợ!!!!!
Thẩm Gia Ý mặt không cảm xúc đứng trước cửa phòng thi.
Không một nét lo lắng nào hiện lên trên khuôn mặt cậu - đó là người khác thấy.
Còn thực tế, tay và chân cậu đã run rẩy không ngừng từ khi còn ở nhà kia rồi!
Bút, thước, com-pa, tẩy, nháp......!Mang đầy đủ rồi.
Được rồi, cậu vô phòng đi.
Tôi phải vô thật à???? Thôi tôi về đây!!!!
Không để Thẩm Gia Ý đi, Mạc Tầm Chu biết cậu đang sợ nên hắn kéo cậu lại.
Phải nói không biết bao lời ngon tiếng ngọt thì Thẩm Gia Ý mới có thể mạnh mẽ mà bước vào phòng thi.
Phòng thi của Thẩm Gia Ý là cái phòng dành cho mấy học sinh hạng chót như cậu.
Chẳng mấy chốc việc cậu đang ngồi một mình nhẩm công thức đã bị mấy bạn học khác phát hiện ra.
Này, kia có phải là Thẩm Gia Ý không a????
Là cậu ấy chứ ai.
Dạo gần đây mấy nhỏ lớp tôi phát cuồng vì cậu ta đó!!!!
Ủa, gu của mấy em gái là badboy hả???
Bàn trên à, cậu mới rớt từ trên trời xuống à??? Bây giờ mà gọi Thẩm Gia Ý là badboy thì cậu xứng đáng về quê chăn bò đấy!!!!
????????
...................
Giang Tu Kiệt vừa bước vào phòng thì đã thấy ngay Thẩm Gia Ý.
Anh Thẩm!!!!!
Thẩm Gia Ý nghe thấy có người gọi thì cậu ngẩng đầu lên.
Vừa thấy Giang Tu Kiệt ngay lập tức cậu liền kéo cậu ta xuống.
Này, cậu học gì chưa? Thành thật trả lời!!!!
????? Anh Thẩm, anh hỏi nhầm người rồi sao???
............
Quên mất, thằng con họ Giang này nó vô dụng lắm, có hỏi cũng chẳng được gì!!!!
Tầm vài phút sau đó, nhân vật cuối cùng trong phòng thi cũng đã đến.
Đường Hạ Vũ???? Cậu ta bị lão Tạ ép học đến mức thoái hóa đốt sống rồi à????