Cuối cùng thì Cẩn Bạch Dương cũng không bị mất công việc này.
Tư Mỹ trước lúc rời đi còn liếc mắt giậm chân hai cái với cô rồi mới quay lưng rời khỏi.
"Ủa bà chị đó ngứa chân hả? Nhìn dáng đứng kì quái quá!"
Hoắc Nhất Thiên và Cẩn Bạch Dương đang có cuộc đối thoại giữa chủ nợ và con nợ: "....."
"Cậu chả tinh ý gì hết!! Bà chị này đứng lâu quá nên mỏi chân thôi."
"Ồ~ Ra là vậy!"
"......"
Thẩm Gia Ý và Giang Tu Kiệt - sự tồn tại phá tan mọi định kiến về giới hạn tuổi trẻ - biến những điều tưởng như không thể thành có thể chỉ bằng một câu nói.
Cẩn Bạch Dương vừa tiễn ba ông giời kia đi thì ngay lập tức vị quản lí lao đến nắm lấy vai cô lắc mạnh.
"Cẩn Bạch Dương!!!! Những tên nhà giàu này làm sao mà cô quen được!!?? Không không không!!! Cô! Sau này cô sẽ phụ trong bếp, đừng bưng bê cho khách nữa.
Kẻo gặp mấy người nhà giàu này chắc tôi nghỉ việc mất.
Chết thật, nhất là hai thằng oắt kia!!!"
Quản lí bức xúc tuôn hết những uất ức mà bản thân phải chịu đựng suốt từ nãy đến giờ.
Anh nghe vài lời đối thoại của hai thằng nhóc ăn lẩu mà muốn đột quỵ.
Cẩn Bạch Dương đột nhiên thấy đồng cảm với vị quản lí có chút xấu tính này.
Vỗ mặt hai cái lấy lại tinh thần quay lại làm việc.
Hầy, bây giờ cô có chủ nợ mới rồi, phải làm việc chăm chỉ thôi! Qua Tết cô muốn cuộc sống thoải mái chút nhưng có lẽ không được rồi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Thẩm Gia Ý quấn mình như một cục bông, khăn quàng che hết nửa khuôn mặt cậu.
Giang Tu Kiệt thở ra một hơi lạnh.
"Anh Thẩm ơi? Xe anh gọi sao mà lâu thế?"
Hai cậu trai đứng co ro một góc trước của trung tâm thương mại.
Thẩm Gia Ý nhìn điện thoại thấy dòng chữ "không nhận khách nữa vì bận đi xây lâu đài tình ái với bạn gái" hiện lên 8 phút trước.
"......"
"Sao vậy ạ?"
"Có một sự cố vừa xảy ra với tài xế cách đây 8 phút trước."
"???"
"Có lẽ bận đi xây đắp tổ ấm nên bác tài bỏ rơi chúng ta giữa trời đông cô đơn này rồi."
"...."
Giang Tu Kiệt nhìn vào màn hình điện thoại im lặng.
Hai người đồng loạt thở dài một hơi.
Lúc này một giọng nói ấm áp vang lên.
"Giang Tu Kiệt?"
Đôi giày vải trắng xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Gia Ý.
Cậu men theo đó nhìn lên thì thấy một đôi chân thon dài được bao trong quần tây bước tới.
Người này hơi gầy, mang một chiếc áo khoác dày sáng màu.
Đôi mắt cậu vừa nhìn thấy người này đã không giấu nổi sự kinh ngạc.
Mẹ ơi! Như vậy cũng đẹp quá rồi, thật sự đẹp lắm luôn!
Thẩm Gia Ý thích cái đẹp, không phân biệt đó là con người hay đồ vật, chỉ cần đẹp thôi là cậu sẽ có thiện cảm ngay.
Mà mọi người xung quanh cậu ai ai cũng có nhan sắc hết nên mắt nhìn người của cậu cũng cao.
Sống qua hai đời thì Thẩm Gia Ý chỉ để lộ sự thất thố trước cái đẹp đúng hai lần.
Lần đầu tiên là lần đầu nhìn mặt Mạc Tầm Chu.
Và đây là lần thứ hai.
Thật lòng mà nói thì cái người lạ này còn mang sức hút hơn Chu Chu của cậu nữa.
Hai vẻ đẹp khác hoàn toàn nhau.
Nếu nói gương mặt Mạc Tầm Chu là kiểu sắc xảo, yêu mị mang tính công kích thì cái người này chính là kiểu....!kiểu....
Thẩm Gia Ý nghĩ nát óc, đột nhiên trong đầu nhảy ra từ "lộng lẫy".
Đúng rồi! Người này phải nói là đẹp đến lộng lẫy luôn.
Chỉ cần gặp một lần thôi là nhớ mãi không quên.
Gương mặt quyến rũ với đôi mắt đào hoa, thật sự có sức hút vô cùng.
"À..
chào cậu.
Tôi là bạn của Giang Tu Kiệt."
Thẩm Gia Ý hoàn hồn, cậu lấy lại hồn mình từ gương mặt đẹp đẽ ấy.
"Chào cậu, tôi cũng là bố à nhầm...!là bạn của thằng này."
Ôi suýt thì nhầm.
Tí thì quen miệng rồi.
Thẩm Gia Ý âm thầm kiểm điểm bản thân bằng cách vỗ liên hoàn vào miệng mình 10 cái trong tưởng tượng.
"Sao cậu lại ở đây?"
Giang Tu Kiệt vừa ngơ ngác vừa vui vẻ hỏi.
Cậu trai xinh đẹp vừa cười một cái rồi trả lời.
"Tôi tình cờ đi ngang qua đây thôi.
Hai cậu...!?"
"À, tôi với anh Thẩm đi mua mô hình mới.
Cái mà hôm bữa tôi mới cho cậu xem á!".