Tần Lãng làm việc rất quyết đoán, một ngày trước mới có ý đồ hợp tác với Thẩm Không Thanh, ngày hôm sau đã chuyển một ngàn vạn tiền đầu tư vào tài khoản của Thẩm Không Thanh.
Có số tiền này, vấn đề tiền bạc của Không Thanh cũng không còn tình trạng lấy trứng chọi đá, trước kia cậu vì mua linh kiện cùng thiết bị điện tử, mấy chục vạn còn dư lại đều đắp vào, Từ Thần xin tiền cậu, muốn mời thêm vài người thiết kế đồ họa game nữa, Không Thanh cũng không dám đồng ý, lần này Tần Lãng đầu tư, vừa đúng lúc cháy lửa sém lông mày.
Từ Thần nhanh chóng thành lập một nhóm nhỏ mười người, trong đó bao gồm vài nhân tài chuyên nghiệp có chút danh tiếng trong giới, nếu không phải Tần Lãng và Thẩm Không Thanh ra giá cao, Từ Thần cho dù dùng quan hệ của mình cũng mời không được những người này tham gia hạng mục của mình, rốt cuộc, mộng hoàn mộng, trở lại hiện thực, mọi người đều muốn kiếm miếng cơm manh áo.
Tài chính đúng chỗ, nhân tài cũng có, công việc của Từ Thần cực kỳ thuận lợi, anh thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn một bên học đại học một bên làm công cho Tần Lãng và Thẩm Không Thanh, phấn đấu vì ước mơ, có tiền cùng nhau kiếm/
Không Thanh không can thiệp công việc của Từ Thần bọn họ, chỉ là định kỳ để ý tiến độ một chút, quay đầu lại cùng Tần Lãng thảo luận công việc.
Tấn Lãng đối với việc này thật ra không để ý chút nào, y chính là hưởng thụ quá trình cùng nhau làm việc với Thẩm Không Thanh, đến nỗi một ngàn vạn đầu tư này có thể hồi vốn hay không Tần Lãng cũng chẳng để ý lắm.
Lỗ thì lỗ thôi, coi như là tích lũy kinh nghiệm về sau xây dựng sự nghiệp, Tần Lãng thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, tài chính thiếu thì đi tìm ba mẹ cùng trưởng bối trong nhà, làm nũng bán manh, lì lợm la lim, kiểu gì cũng có thể kéo ra một chút tiền đầu tư.
Lúc này Tần Lãng kỳ thật cũng không tin Thẩm Không Thanh có thể chế tạo ra game thực tế ảo số một thế giới, y chỉ đơn thuần muốn hỗ trợ Thẩm Không Thanh, phương diện kỹ thuật y dốt đặc cán mai, vậy thì chuyện kéo đầu tư nên nỗ lực nhiều.
Vì kéo đầu tư, Tần Lãng bất chấp thể diện, không chỉ có trưởng bối trong nhà bị y phiền muốn khùng, ngay cả anh chị em cùng thế hệ lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến nhóm bạn bè tốt từ nhỏ đến lớn đều bị y tìm tới cửa quấy rối một hồi.
Nhưng người này thật sự không hiểu nổi Tần Lãng, anh họ có quan hệ không tồi với y còn nửa đùa nửa thật trêu chọc y, nói y bị ma quỷ ám, nếu còn sớm dừng, tiếp tục mù quáng đầu tư lớn như vậy, sớm muộn đều đến đến quần cũng không còn.
Tần Lãng không chút nào để ý, đúng tình hợp lý phản bác: "Anh họ lúc sinh nhật mua một chiếc xe cũng vài trăm vạn, tôi lấy một ngàn vạn đầu tư thì làm sao? Tôi đây chính là đang tích lũy kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp!"
Anh họ Tần Lãng bị y nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể không thể nề hà nhìn Tần Lãng tiếp tục phá của, cuối cùng, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, cho Tần Lãng một trăm vạn, đem người đuổi đi, miễn cho thằng nhóc này suối ngày lắc lư trước mặt hắn, hắn xem đến phiền lòng.
Tần Lãng ngụy biện có người tin, cũng có người không, nhưng mặc kệ như thế nào, Tần Lãng vẫn góp được một khoản đầu tư, có tiền tiêu vặt các trưởng bối đưa, cũng có tiền từ anh chị em đồng niên cùng bạn bè từ bé đến lớn, cộng dồn cũng là một số lượng không nhỏ.
Sau khi kéo đầu tư, Tần Lãng không hề trì hoãn, lập tức điên cuồng đưa tới cho Không Thanh.
Không Thanh nhìn Tần Lãng, giống như đang xem một đứa ngốc to xác nhiều tiền, khó trách Tần Lãng sẽ là công cụ hình người mạnh nhất của vai chính Thẩm Gia Kỳ, tuy thời gian Không Thanh ở chung với Tần Lãng không dài, nhưng lúc chính mình gặp phiền toái, Tần Lãng hoàn toàn làm được việc tùy kêu tùy đến, khi hỗ trợ bài ưu giải nạn càng là săn sóc tỉ mỉ, có khả năng không đến được, Không Thanh đều đối với y lau mắt mà nhìn.
"Yên tâm đi Tần thiếu, tôi sẽ không dùng tiền đầu tư của cậu như ném đá trên sông()"
"Tôi tin cậu." Tần Lãng vui tươi hớn hở mà cười, hiện tại, y có chút hiểu vì sao Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu, chỉ vì một nụ cười mỹ nhân, còn không phải giống y sao, vì nụ cười mỹ nhân, dù cho tan hết tiền bạc cũng không tiếc.
Lúc sau, quan hệ của Không Thanh và Tần Lãng ngày càng thân mật, hai người là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng bàn, ban ngày ở trong trường như hình với bóng, sau khi tan học Tần Lãng cũng sẽ quậy cùng Không Thanh, thậm chí tình nguyện ngủ trên sofa phòng khách trong nhà Không Thanh, cũng không muốn về nhà.
Tục ngữ nói, của cho là của nợ, đối với nhà đầu tư thổ hào ngốc nghếch nhiều tiền này, Không Thanh cũng không thể nói nặng lời, chỉ có thể mặc kệ Tần Lãng tiếp tục lim mặt bá chiếm sofa phòng khách nhà cậu, thời gian dài, ngay cả Từ Thần cũng vụng trộm phun tào sau lưng, Tần thiếu đã thành nửa chủ nhân nhà Thẩm Không Thanh.
Trò chơi phát triển rất thuận lợi, việc học của Không Thanh cũng không đi xuống.
Tần Lãng bồi Không Thanh cùng nhau tham gia thi Olympic toán học toàn quốc, Không Thanh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, lấy danh người duy nhất full điểm trên toàn tỉnh, đạt được tư cách tham gia Đông Lệnh Doanh toán học dành cho học sinh trung học cả nước vào tết Nguyên Đán sang năm.
Tin tức truyền đến, cổng lớn trường học trực tiếp giăng biểu ngữ, gióng trống khua chiêng chúc mừng bạn học Thẩm Không Thanh lấy được thành tích xuất sắc ở Olympic toán học toàn quốc.
Không trách được lãnh đạo trường học kích động như vậy, Thẩm Không Thanh hiện tại xác xác thật thật vì trường cũ tranh lấy hào quang.
Dựa theo lệ thường, những tuyển thủ đoạt giải ưu tú trong Đông Lệnh Doanh toán học dành cho học sinh trung học cả nước đều có thể có được tư cách tuyển thẳng vào các trường đại học hàng đầu, hơn nữa, ba mươi mấy học sinh có thành tích cao nhất còn có thể tiến vào đội tuyển tập huấn quốc gia nước Hoa Hạ, nếu trúng cử, liền có thể tham gia thi Olympic toán học quốc tế vào tháng , làm vẻ vang nước nhà.
Thẩm Không Thanh không phải học sinh đầu tiên của Nhất Trung tham gia Đông Lệnh Doanh toán học dành cho học sinh trung học cả nước, trước đó, Nhất Trung cũng có vài đàn anh đàn chị đạt được tư cách tham gia Đông Lệnh Doanh toán học dành cho học sinh trung học cả nước, đáng tiếc, thực lực bọn họ có hạn, cuối cùng cũng không thể vào tập huấn trong đội tuyển quốc gia Hoa Hạ, càng đừng nói đến cuối cùng đại biểu cho quốc gia đi tham gia thi Olympic toán học quốc tế, vì nước làm vẻ vang.
Nhìn đến thực lực siêu cường Thẩm Không Thanh biểu hiện ra ngoài, lãnh đạo trường học tràn ngập tin tưởng với Thẩm Không Thanh, hy vọng cậu có thể không ngừng cố gắng, thành tích ngày một tăng.
Không chỉ có các lãnh đạo trường ký thác kỳ vọng cao lên người Thẩm Không Thanh, các giáo viên cũng khen không dứt miệng, nói học sinh này thiên tư thông minh, trời sinh chính là một hạt giống khoa học tốt, nhất định phải bồi dưỡng cho tốt, nếu không thì tiếc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
.
[Ngôn Tình] Sống Chung
.
[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Số lần các giáo viên đàm luận hiều, bọn học sinh cũng không hiểu ra sao, đối với vị học thần Thẩm Không Thanh này kính sợ lại gia tăng một bậc.
Lúc này, trong lòng biệt nữu nhất chính là bạn học cùng trưởng của Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Kỳ.
Nhớ lại năm đó, Thẩm Gia Kỳ cũng là từ nhỏ được các trưởng bối khích lệ đến lớn, bởi vì thành tích hắn tốt, các bạn học ai cũng cho rằng hắn là học bá, hơn nữa gia thế bối cảnh của hắn, ai mà không xưng hắn một tiếng vương tử vườn trường.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thẩm Không Thanh ngang trời xuất thế, ánh sáng trên người Thẩm Gia Kỳ toàn bị bị Thẩm Không Thanh che lấp, học bá thì thế nào, người ta là học thần, là tồn tại đến cả học bá cũng phải nhìn lên.
Thứ làm Thẩm Gia Kỳ không thể tiếp thu, vẫn là thái độ hoàn toàn bất đồng của Tần Lãng đối với chính mình và Thẩm Không Thanh, rõ ràng bọn họ mới là bạn bè quen biết từ nhỏ, kết quả hiện tại Tần Lãng lại cùng Thẩm Không Thanh thân thiết nóng bỏng, căn bản không phản ứng mình, trong lòng Thẩm Gia Kỳ cực kỳ không thoải mái, nếu không phải là Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Kỳ có lẽ sẽ không để ý đến vậy, nhưng cố tình lại là Thẩm Không Thanh.
Trong lòng Thẩm Gia Kỳ biệt nữu lại khó chịu, hắn chủ động đi tìm Tần Lãng, kết quả Tần Lãng gặp cũng không chịu gặp hắn, tiếp tục đảo quanh Thẩm Không Thanh, làm Thẩm Gia Kỳ tức giận đến quá sức.
Mắt thấy một học kỳ này đã trôi qua, Thẩm Gia Kỳ không thấy được mặt Tần Lãng, dứt khoát tìm anh em tốt của Tần Lãng Cao Thiên Hữu, để hắn giúp mình nói lại, mời Tần Lãng tham gia tiệc sinh nhật của chính mình.
Cao Thiên Hữu đồng ý, quay đầu liền gọi điện thoại cho Tần Lãng, nói chuyện Thẩm Gia Kỳ mời y tham gia tiệc sinh nhật.
"Biết rồi." Tần Lãng gật gật đầu, nhưng đối với việc mình có muốn tham gia tiệc sinh nhật Thẩm Gia Kỳ không cũng không đưa ra đáp án rõ ràng.
"Tôi nói này người anh em, cậu gần đây cũng bận quá đi, anh kêu cậu ra ngoài chơi cậu đều nói không có thời gian, cũng chả biết đang vội cái gì!"
Cao Thiên Hữu đương nhiên biết Tần Lãng cùng Thẩm Không Thanh nghiên cứu phát triển game thực tế ảo, hắn còn bị Tần Lãng lấy đi một đống tiền tiêu vặt, đừng nhìn Cao Thiên Hưu hào phóng đưa tiền mà nhầm, hắn đó là đang cho Tần Lãng mặt mũi, kỳ thật hắn giống những người khác, cảm thấy việc này không đáng tin cậy, tuy rằng Thẩm Không Thanh là học thần xứng đáng trong miệng toàn bộ giáo viên học sinh, nhưng kỹ thuật làm game thực tế ảo vẫn còn chưa đủ chín chắn, Thẩm Không Thanh cho dù có năng lực đến đâu, cậu cũng chỉ có một mình, không thể từ không thành có, Tần Lãng lần này, tám phần là lấy giỏ tre múc nước bỏ công dã tràng.
"Còn tôi phải làm còn nhiều, tháng tôi còn muốn cùng Không Thanh tham gia Đông Lệnh Doanh toán học cho học sinh trung học cả nước, tôi có lẽ không cách nào tham dự tiệc sinh nhật Thẩm Gia Kỳ, nếu cậu muốn đi, giúp tôi mang một phần quà được rồi."
Đều là phú nhị đại cùng thế hệ, Tần gia, Cao gia, Thẩm gia, Tiêu gia đều có giao tình, Thẩm Gia Kỳ muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật, Cao Thiên Hưu được mời đến, chắc chắn sẽ tham dự, Tần Lãng có thể không cho Thẩm Gia Kỳ mặt mũi, nhưng Cao Thiên Hưu không cho không được, rốt cuộc hai gia tộc về sau vẫn muốn tiếp tục giao lưu, nếu không quan hệ hai bên không tốt.
Nghĩ nghĩ, Cao Thiên Hữu mới gom đủ dũng khí hỏi Tần Lãng: "Này người anh em, cậu nói thật với tôi đi, cậu có phải vì chuyện của bạn học Thẩm Không Thanh mà giận chó đánh mèo Thẩm Gia Kỳ, mới quyết định giữ khoảng cách với Thẩm Gia Kỳ?"
Tần Lãng không rõ nguyên do: "Cậu sao lại nghĩ thế?"
Cao Thiên Hữu cười nhạo một tiếng, giải thích: "Đống drama của Thẩm gia ai chả biết? Tôi nói, cậu nếu quyết định chuyện hợp tác với bạn học Thẩm Không Thanh, cách xa Thẩm Gia Kỳ chút cũng đúng, chuyện này không có ai đúng ai sai, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cách phản ứng của bạn học Thẩm Không Thanh, nghe nói bạn học Thẩm Không Thanh đã đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, cậu nếu thật sự muốn xây dựng quan hệ tốt với cậu ấy, chú ý một chút cũng tốt."
Quan hệ giữa Tần Lãng và Thẩm Không Thanh tốt, Cao Thiên Hưu yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Thẩm Không Thanh cũng sinh ra đồng tình, lại nhìn diễn xuất bạch liên hoa của Thẩm Gia Kỳ, nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.
"Tiệc sinh nhật Thẩm Gia Kỳ, cậu không đi cũng tốt, tôi sẽ giúp cậu ứng phó."
Tần Lãng thành tâm nói tiếng cảm ơn: "Anh em tốt, cảm ơn nhá."
Treo điện thoại, trong lòng Tần Lãng bỗng thấy hụt hẫng, tuy y biết gút mắc ân oán giữa Thẩm Không Thanh và Thẩm Gia Kỳ, nhưng Thẩm Không Thanh không đề cập tới, y cũng sẽ làm bộ không biết, hiện tại nghĩ đến, Thẩm Gia Kỳ tiếp tục tu hú chiếm tổ, Không Thanh bị buộc phải đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia, nhìn thế nào cũng thấy thế lực Không Thanh yếu mỏng, bị người ta khi dễ, Tần Lãng đau lòng.
Rõ ràng Không Thanh tốt như vậy, những người đó sao không thể ngừng thương tổn cậu, thật là có mắt không tròng.
Tần Lãng quyết định, y muốn thu Không Thanh vào phạm vi bảo hộ của mình, về sau, người nào dám khi dễ Không Thanh, y chính là người đầu tiên không buông tha cho đối phương.
Đến cả những người từng thương tổn Không Thanh, Tần Lãng cũng không tính bỏ qua dễ dàng như vậy, Thẩm Quốc Hào và Đoạn Mạn Nhu tạm thời không đụng đến, còn Tô Tuyết Cầm và chồng bà ta Chu Hoành Thịnh, trong khoảng thời gian ngắn trong đầu Tần Lãng đã có sẵn một kế hoạch trả thù hoàn mỹ.
Không Thanh còn chưa biết Tần Lãng đã lên kế hoạch thay cậu báo thù, cậu lúc này đang cùng em gái trên danh nghĩa Thẩm Gia Di nói chuyện.
Thẩm Gia Di là chủ động tìm tới, mục đích chỉ có một, thay Thẩm Gia Kỳ làm thuyết khách, mời Thẩm Không Thanh về Thẩm gia, tham gia tiệc sinh nhật Thẩm Gia Kỳ.
Không Thanh thật sự không hiểu, Thẩm Gia Kỳ ăn sinh nhật mời mình làm gì? Khoe khoang chính mình so với thiếu gia hàng thật giá thật Thẩm Không Thanh càng được ba mẹ anh em sủng ái? Hay là khoe chính mình mới là người được vạn người sủng ái?
Nhưng mặc kệ Thẩm Gia Kỳ có chủ ý gì, Không Thanh cũng không tính phối hợp với hắn, Thẩm Gia Kỳ muốn diễn, cũng chỉ có thể diễn kịch một vai, muốn để Không Thanh làm đá kê chân cho hắn, mơ đi bưởi.
Không Thanh mặt mang mỉm cười, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Thẩm gia tam tiểu thư phải không? Ngại quá, tôi muốn tham gia Đông Lệnh Doanh dành cho học sinh trung học cả nước, không có thời gian, cảm ơn ý tốt của các người."
Thẩm Gia Di rõ ràng có chuẩn bị mà đến, nghe vậy mày nhăn lại, buột miệng thốt ra: "Tôi tra qua, Đông Lệnh Doanh toán học cho học sinh trung học cả nước tổng cộng cũng chỉ năm ngày, sau khi chấm dứt, anh gấp gáp trở về tham gia tiệc sinh nhật của anh hai hoàn toàn kịp."
Trong lòng Thẩm Gia Di, so với anh trai nửa đường xuất hiện Thẩm Không Thanh này, đương nhiên cô thân thiết với Thẩm Gia Kỳ từ nhỏ cùng lớn lên hơn, cô cũng chỉ nhận mình Thẩm Gia Kỳ là anh hai, nếu không phải Thẩm Gia Kỳ nhờ cô tới mời Thẩm Không Thanh, Thẩm Gia Di nghĩ cũng không nghĩ muốn nói chuyện với Thẩm Không Thanh.
Thẩm Gia Di đối với Thẩm Không Thanh không có chút hòa nhã, Không Thanh đối với đứa em gái trên danh nghĩa này cũng không có cảm tình, không chút khách khí nói: "Thẩm tam tiểu thư sợ là không biết, những học sinh có thành tích xuất sắc nhất trong Đông Lệnh Doanh có thể trúng cử đội tập huấn đội tuyển quốc gia Hoa Hạ, đại biểu quốc gia tham gia thi Olympic toán học quốc tế tháng sang năm, thời gian của tôi rất quý giá, không thể vì tham gia tiệc sinh nhật người nào đó mà lãng phí thời gian."
"Anh!" Thẩm Gia Di bực cả mình, hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Không Thanh một cái.
Không Thanh lười vô nghĩa với cô ta, đang chuẩn bị xoay người rời đi, phía sau lại truyền đến âm thanh giận dữ vô năng của Thẩm Gia Di.
"Thẩm Không Thanh, đừng nghĩ anh có thể luôn kiêu ngạo như vậy!"
Không Thanh không phản ứng lại Thẩm Gia Di, chính mình có thể kiêu ngạo như vậy hay không, cũng không phải do Thẩm Gia Di định đoạt, trò hay, còn ở phía sau.
_______________________________________________
() Ném đá trên sông: lãng phí.