Dịch bởi Axianbuxian
Khương Nam Thư cúp máy rồi xuống xe buýt.
Anh nhìn đồng hồ, hôm nay anh đến trường sớm hơn mọi khi phút.
Sáng nay anh không chạy bộ, điều này đã làm đảo lộn kế hoạch của anh.
Nhưng cũng chỉ có hôm nay thôi, Khương Nam Thư đã nghĩ xong rồi, chiều nay tan học anh sẽ đi mua một chiếc xe đạp.
Gần trường không mua được xe cũ vậy thì mua xe mới.
Xe chất lượng tốt thì sẽ đắt hơn một hai trăm đồng nhưng sau khi cân nhắc thì Khương Nam Thư vẫn quyết định chi số tiền này.
Anh lấy chìa khóa mở cửa phòng học.
Đây là đặc quyền thầy Chu cho một mình Khương Nam Thư - người thường đến lớp sớm nhất và đi về muộn nhất, thế nên thầy Chu đã cho Khương Nam Thư một chiếc chìa khóa.
Sau khi ngồi xuống chỗ Khương Nam Thư lại không bắt đầu làm đề như thường lệ mà lại lấy một cuốn sổ tay màu đen ra.
Mở ra cuốn sổ tay, trên nền giấy trắng là những hàng chữ mực đen ngay ngắn.
Bạn bè bình thường có thể thuận đường cùng nhau đi học.
Khương Nam Thư cầm bút đỏ khoanh tròn hai chữ "thuận đường".
Đây là phần tư liệu anh tốn tiếng đồng hồ tối hôm qua để soạn ra, phân tích ra cách giao lưu với bạn bè bình thường.
Khương Nam Thư không có bạn bè bình thường, giữa bạn học với nhau ngoài những liên quan trong trường học thì không còn mối liên quan nào khác.
Lúc nhỏ, tình bạn của anh và Kỷ Phong Miên trên thực tế giống tình anh em hơn.
Bởi vì chẳng có người bạn bình thường nào mà lúc nhỏ lại ăn chung ngủ chung như bọn họ hồi nhỏ.
Rõ ràng đã quyết định duy trì quan hệ bạn bè bình thường nhưng lại bởi những hồi ức quá khứ mà không thể phân rõ giới hạn giữa bạn bè bình thường.
Tối qua sau khi anh và Kỷ Phong Miên nói chuyện thì anh đã quyết định vạch rõ mối quan hệ này.
Kỷ Phong Miên nói quá khứ không quan trọng, hắn quên rồi.
Không thể phủ nhận, Khương Nam Thư có hơi giận.
Chỉ là anh đã nhanh chóng nghĩ thông, mỗi người đều có giá trị quan riêng, Khương Nam Thư cũng không thể cưỡng ép yêu cầu Kỷ Phong Miên phải thay đổi cách nghĩ được.
Giới hạn giữa những người bạn bình thường chính là như vậy.
Khương Nam Thư chưa từng nghĩ tới chuyện tuyệt giao, qua biểu hiện của Kỷ Phong Miên để đoán tính cách hắn thì tuyệt giao chỉ khiến chuyện này trở nên rắc rối thêm.
Bây giờ anh cần phải vạch xong kế hoạch những việc cần làm cho tương lai và không muốn gặp quá nhiều rắc rối.
Vậy thì cứ làm theo cách thức giữa những người bạn bình thường, chấp nhận một người bạn thôi chắc sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới kế hoạch cuộc đời của anh.
Quá khứ đã là quá khứ, nhìn về phía trước mới là quan trọng.
Anh chưa từng kết bạn nên chỉ có thể lên mạng tra tư liệu, sau đó thì dùng năng lực tổng hợp cực kì ưu tú làm ra được một danh sách.
Sau này làm theo nó là được.
Buổi sáng hôm nay chính là như vậy.
Khương Nam Thư quyết định bạn bè thuận đường với mình thì cùng nhau đi học, nhưng anh cũng sẽ không cố ý đợi ở cổng khu nhà.
Anh lên xe buýt không chút do dự, dù sao thì xe đạp của Kỷ Phong Miên đang ở trường, chắc chắn hắn sẽ bảo tài xế đưa đi.
Còn về chuyện xe đạp.
Bạn bè cùng nhau đạp xe đi học, nhưng ngoại trừ những cặp đôi trai gái có quan hệ mập mờ ra thì chẳng có ai lại đèo nhau đi học.
Khương Nam Thư bèn quyết định buổi chiều tan học sẽ đi mua xe đạp.
Ừm, ok.
Anh buông bút rồi giơ tay mở cửa sổ, anh đón lấy cơn gió mùa thu mang theo hơi lạnh, anh có cảm giác an tâm khi cuộc sống lần nữa quay lại quỹ đạo.
Hai mươi phút sau Kỷ Phong Miên tới lớp.
Hắn xông thẳng tới chỗ ngồi, đang nghĩ xem mở lời thế nào thì thấy Khương Nam Thư ngẩng đầu, "Chào buổi sáng."
"Hả? À...chào." Kỷ Phong Miên ngớ người, "Sao cậu lại chào hỏi tôi vậy?"
Khương Nam Thư: "Đây không phải là phép lịch sự giữa bạn bè sao? Khi phỏng vấn đã thừa nhận rồi, cũng không thể ngó lơ cậu như lúc trước được."
Nói như vậy, Khương Nam Thư cũng thân thiện hơn nhiều, không cao cao khó với tới như trước.
Nhưng Kỷ Phong Miên lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hắn im lặng ngồi xuống rồi lấy tay chọc chọc tay Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư cũng không kháng cự mà quay sang hỏi, "Sao vậy?"
"Cậu..cậu ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."
Có hỏi có đáp, không bơ hắn.
Kỷ Phong Miên chuẩn bị nói tiếp thì giáo viên tiếng Anh bước vào lớp.
Giờ đọc bài tiếng Anh bắt đầu.
Kỷ Phong Miên từng sống ở nước ngoài nên thành tích môn này không tệ.
Hắn dựng sách lên rồi nằm bò ra bàn ngây người, khóe mắt thỉnh thoảng liếc qua người bạn cùng bàn.
Khương Nam Thư ngồi thẳng người, miệng đọc bài khe khẽ, trông anh không khác gì mọi khi.
Anh còn ngẫu nhiên chạm ánh mắt với Kỷ Phong Miên.
Đợi đến khi hết tiết, Khương Nam Thư lại bắt đầu làm đề, mấy lần Kỷ Phong Miên muốn nói đều bị anh từ chối một cách lịch sự.
"Xin lỗi, có chuyện gì thì để tan học rồi nói, mỗi ngày tôi đều phải làm đề và đọc sách đúng số lượng tôi đã định, không thể phá vỡ kế hoạch."
Nói có sách mách có chứng, không thể cãi được.
Đến giờ ăn trưa Khương Nam Thư lại lấy sandwich ra làm lí do từ chối lời mời ăn cơm của Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên không cam tâm, hắn tức giận chạy đi mua bánh bao và sữa đậu nành rồi về chỗ ngồi nhìn chằm chằm Khương Nam Thư ăn.
Không ngờ Khương Nam Thư lại thản nhiên nhận bánh và sữa, thậm chí còn hỏi thăm Miêu Nhị Gia.
Tóm lại, mọi thứ đều bình thường.
Mãi mới hết ngày, Kỷ Phong Miên nghe tiếng chuông tan học thì cả người bật dậy.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Nam Thư đang thu sách vào cặp, sau đó hắn bá vai Khương Nam Thư vô cùng tự nhiên.
"Đi thôi đi thôi, tôi đèo cậu về." Mặc kệ thế nào thì cũng phải cùng nhau tan học.
Xe đạp của hắn còn trong nhà để xe, Khương Nam Thư không thể lấy cớ từ chối được!
Ánh mắt Khương Nam Thư rơi trên cánh tay trên vai, trong đầu thì nhanh chóng lật quyển sổ tay màu đen.
Bạn bè bình thường có thể khoác vai nhau.
Ánh mắt anh khẽ đảo, bị Kỷ Phong Miên kéo đi vài bước rồi anh mới nói, "Không phải hôm nay cậu có trận đấu bóng rổ à?"
"Hả?" Kỷ Phong Miên phản ứng chậm chạp, rồi hắn đối diện với ánh mắt ai oán của cán bộ thể chất.
"Phong ca, tôi mới nói với cậu mười phút trước."
Lúc nãy Kỷ Phong Miên chỉ toàn nghĩ tới chuyện của Khương Nam Thư nên căn bản không nhớ có người nói chuyện với hắn, "Mấy giờ thế?"
Cán bộ thể chất thở dài một tiếng, "Bỏ đi, tôi thấp cổ bé họng đã quen rồi, phút nữa thì bắt đầu, bây giờ có thể qua sân bóng để tập hợp, tôi xuống trước đây, Phong ca cậu nhất định không được cho bọn tôi leo cây đấy!"
"Biết rồi biết rồi."
Kỷ Phong Miên rất có trách nhiệm nên đương nhiên không thể lâm trận bỏ chạy được, nhưng hắn cũng thấy không thể để Khương Nam Thư chạy như vậy.
Tay hắn câu lấy cổ áo Khương Nam Thư, nói: "Là một người anh em tốt thì cậu phải đi cổ vũ cho tôi chứ, thi đấu xong chúng ta lại cùng về."
Khương Nam Thư gặp chiêu nào phá chiêu đó, giọng điệu lạnh nhạt, "Kế hoạch hôm nay của tôi là là làm ba bộ đề, đọc ba mươi trang sách lịch sử, đã sắp xếp thời gian cả rồi, nếu đi xem cậu chơi bóng thì buổi tối tôi phải thức tới giờ sáng."
"Rồi rồi, tổ tông, cậu về đi." Kỷ Phong Miên giơ tay đầu hàng, trong lòng dù có không cam tâm cỡ nào cũng không muốn Khương Nam Thư phải thức khuya.
Khương Nam Thư thấy Kỷ Phong Miên buông tay, chuẩn bị rời đi thì lại thấy đối phương lôi một thứ từ trong túi áo ra.
"Đỡ này."
Anh giơ tay đỡ lấy, một chùm chìa khóa nằm trong tay anh, "Cái này để làm gì?"
"Không phải cậu đang vội về làm đề à, đi xe tôi về đi, mai tôi qua tìm cậu." Kỷ Phong Miên tự thấy hắn thật nhanh trí, lần này thì Khương Nam Thư hết cớ rồi chứ, ngày mai còn có thể tới nhà tìm Khương Nam Thư.
"Không cần đâu, tôi đang tính trên đường về mua một chiếc xe đạp mới."
Sét đánh giữa trời quang.
Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, nói chuyện hơi khó khăn, "Tại...tại sao? Tôi đèo cậu đi không được hả? Cậu không coi tôi là bạn ư?"
Khương Nam Thư nói nhẹ nhàng, "Tôi coi cậu là bạn, nhưng những người bạn cùng nhau đi học trong trường đều tự đi xe của mình."
"Đâu, tôi thấy Lương Văn ngày nào cũng đèo Châu Lị mà."
Khương Nam Thư: "Bọn họ khác, bọn họ là người yêu."
"Thế thì chúng ta cũng có thể..." Kỷ Phong Miên nói chuyện không qua não, vừa nói ra đã bị ánh mắt nhìn thằng ngốc của Khương Nam Thư làm cho tỉnh táo lại.
"Tôi không có ý đó, mà...anh em không phải còn thân thiết hơn cả người yêu sao?"
"Tôi không thấy thế." Khương Nam Thư lạnh lùng từ chối, "Đã qua năm phút rồi, cậu còn không đi thì cán bộ thể chất lại tới tìm cậu, mau đi đi."
Kỷ Phong Miên thất bại toàn tập, hắn ủ rũ đi tới sân bóng tập hợp.
Trực giác lúc sáng của hắn quả nhiên đã đúng, Khương Nam Thư trở nên lạnh nhạt rồi.
Mọi thứ bình thường nhưng giữa hắn và Khương Nam Thư dường như có một đường giới hạn rõ rệt.
"Phong ca, sắp ra sân rồi, cậu lên tinh thần đi."
Cán bộ thể chất nhắc nhở, lớp họ muốn có thành tích thì phải nhờ cậy hết vào Kỷ Phong Miên.
Hiện tại chỉ cách trận đấu có năm phút mà hồn Kỷ Phong Miên lại treo ngược cành cây.
"Này, cậu nói xem Khương Nam Thư có ghét tôi không?"
"Hả? Gì...gì?" Cán bộ thể chất không dám tin vào tai mình, cậu ta vô thức nói ra, "Sao có thể chứ, Khương học thần chưa từng có bạn cùng bàn cũng chưa từng nói chuyện với ai nhiều như vậy, à mà không đúng, còn có An Khả Hạ nữa..."
"Cậu nói gì? An Khả Hạ là ai? Kẻ thứ ba ở đâu ra? Muốn chen chân vào tình bạn của tôi và Khương Nam Thư?"
Tâm tư Kỷ Phong Miên phút chốc quên đi chuyện Khương Nam Thư lạnh nhạt, radar trên người khởi động, vô cùng căng thẳng.
Cán bộ thể chất: "Phong ca, cậu dùng từ có hơi lạ đấy."
"Cái đó không quan trọng, rốt cuộc An Khả Hạ là ai?"
"Thì hồi lớp tôi cùng lớp với Khương Nam Thư, An Khả Hạ là người có thể nói chuyện với Khương Nam Thư nhiều nhất, lúc đó tôi ngồi trước Khương Nam Thư nên thường thấy bọn họ nói...chuyện..." Giọng cán bộ thể chất ngày càng nhỏ, cậu ta cảm thấy Kỷ Phong Miên đứng trước mặt hung dữ như muốn ăn thịt người.
"À, Phong ca, cậu xem, người đó chính là An Khả Hạ, vừa hay hôm nay chúng ta đấu với lớp họ."
"Ở đâu!" Kỷ Phong Miên đứng dậy, ánh mắt dữ dằn nhìn theo hướng tay.
Đập vào mắt hắn là một nam sinh vẻ ngoài không hề bắt mắt, hắn nhíu mày nói một câu, "Người như cọng giá mà cũng dám nhắm tới Khương Nam Thư?"
Cán bộ thể chất nói nhỏ: "Cậu ta có vẻ rất nhiệt tình, chắc là thấy Khương Nam Thư không có bạn nên mới đặc biệt quan tâm."
Kỷ Phong Miên tức giận nói: "Sao không có bạn! Tôi chính là bạn của Khương Nam Thư!"
"Tại một năm trước cậu chưa tới mà, à Phong ca, chuẩn bị ra sân rồi."
Lòng Kỷ Phong Miên đầy lửa giận, cuối cùng hóa thành động lực trên sân đấu, đánh cho lớp Tự nhiên tơi bời hoa lá.
Khi còn lại những phút cuối cùng, Kỷ Phong Miên trực tiếp thay người ra nghỉ, cách biệt gần điểm cho dù lớp Tự nhiên có cố cũng không đuổi kịp.
Hắn kéo lấy cái khăn trùm lên đầu rồi cúi đầu điều chỉnh nhịp thở, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện của Khương Nam Thư.
Lúc này một bình nước khoáng xuất hiện trước mặt hắn."
"Phong ca, uống nước này."
________.