Dịch bởi Axianbuxian
Trưa ngày hôm sau.
"Miêu Nhị Gia? Miêu Nhị Gia? Này, mèo đâu?"
"Phương Hiểu, không phải mày quên đóng cửa sổ đấy chứ?"
"Sao có thể...á toang rồi, đúng là không đóng, Miêu Nhị Gia chạy mất rồi!"
Một tiếng sau, cổng đại viện Bạch Vân, Phương Hiểu đứng bên đường vừa nhìn điện thoại vừa ngóng ra xa.
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại, tài xế xuống xe, chuẩn bị vòng ra sau mở cửa.
Người ngồi phía sau lại không có kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Người xuống xe không phải tinh anh thương nghiệp mà là một thiếu niên tuổi.
Thiếu niên mày rậm, rất gần với mắt, xương lông mày lại cao, sống mũi thẳng, bẩm sinh có hơi hung dữ, ngoài cái đó ra thì hắn mang nét anh tuấn giữa thiếu niên và một người đàn ông.
Hắn xuống xe, đứng thẳng người, chiều cao lại hơn người.
Tóm lại, cho dù trong hoàn cảnh nào thì đều là một thiếu niên cực kỳ bắt mắt.
Phương Hiểu tiến lên: "Phong ca."
"Có chuyện gì?" Kỷ Phong Miên nhăn mày.
"Thì...thì là không đóng cửa sổ nên Miêu Nhị Gia chạy ra ngoài rồi."
Miêu Nhị Gia là mèo con do con mèo mà ông nội Kỷ Phong Miên nuôi đẻ ra, kiêu ngạo như chủ nhân của Kỷ gia.
Tình trạng ông hắn lúc này thì không thể chăm sóc mèo được, Miêu Nhị Gia lại rất kiêu ngạo, ngoài Kỷ Phong Miên ra thì không ai có thể tới gần.
Hết cách, lần này Kỷ Phong Miên tới Lễ Châu cũng dẫn cả mèo theo.
Căn nhà cũ đã lâu không có người ở, không có điện nước, bọn họ phải ở trong khách sạn.
Mèo không thể ở trong khách sạn nên đành để nó ở nhà cũ, mỗi ngày đúng giờ tới cho ăn và dọn phân.
Hôm qua Kỷ Phong Miên về quê bà tảo mộ nên bảo bọn Triệu Sâm tới chăm mèo.
Miêu Nhị Gia vốn là một con mèo có tính cách hoang dã, rất độc lập, ai ngờ đâu lần này lại chạy đi mất tăm.
Kỷ Phong Miên hỏi: "Đã tìm quanh đây chưa?"
Thấy giọng điệu bình tĩnh của hắn không có ý tức giận, Phương Hiểu thở phào một hơi.
Cậu ta quen biết Kỷ Phong Miên đã mấy năm nhưng vẫn không hiểu được tính khí của hắn.
Hậu di chứng để lại do tai nạn mấy năm trước nên tính tình Kỷ Phong Miên rất khó ở, hơn nữa bản thân hắn cũng không khống chế được.
Nói đơn giản, không chỉ bọn họ, cho dù là bố Kỷ Phong Miên cũng không dám phạm tới "bãi mìn" của hắn.
Động cái là nổ.
Chưa thấy bố hắn ở bên ngoài có người mới nhưng vẫn giấu giấu diếm diếm không dám dẫn tới trước mặt Kỷ Phong Miên sao.
Càng không nói tới bọn họ có gia đình dựa vào nhà họ Kỷ để kiếm cơm, người trong nhà đều không cho bọn họ đắc tội Kỷ Phong Miên.
Nhưng, dù sao đều là thiếu niên, mấy năm qua cũng đã có tình anh em.
"Triệu Sâm đi hỏi thăm rồi, có một bà cụ nhìn thấy, chắc là không sao, quanh đây có nhiều mèo hoang, thức ăn cũng nhiều, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Ừ." Kỷ Phong Miên gật đầu, hắn đi vào trong đại viện.
Phương Hiểu là một người ồn ào, vốn đã nói nhiều, lúc này thấy Kỷ Phong Miên không tức giận thì lại lộ ra bản chất.
"Cái tiểu khu này đã cũ lắm rồi, nhìn nát quá, trong này hình như chỉ còn lại các ông bà cụ sống, nói ra thì cả cái Lễ Châu này chẳng có chỗ nào vui cả, Phong ca, sao mày lại đột nhiên muốn chạy tới đây vậy."
Kỷ Phong Miên lườm cậu ta, "Liên quan gì tới mày? Tao làm việc mà còn phải báo cáo với mày?"
Lời nói khó nghe, thậm chí còn rất công kích, nhưng Phương Hiểu lại không để ý chút nào.
Mấy người bọn họ biết tính cách của Kỷ Phong Miên, đối đãi với bạn bè mà hắn thừa nhận rất tốt, cho dù tính cách khó chịu nhưng có việc gì thì cũng sẽ giúp.
Phương Hiểu yên tính không được một phút, thấy Kỷ Phong Miên không tức giận, lại nói xấu tiếp, "Đây không phải nơi đau lòng của mày à, trúc..."
Chưa nói hết thì cậu ta đã thấy Kỷ Phong Miên nhìn sang, ánh mắt âm u, rất là đáng sợ.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Phương Hiểu luôn miệng xin lỗi, cậu ta biết mình vênh váo quá nên nói lỡ lời, "Lỗi tao lỗi tao, tao không nên nhắc tới chuyện này..."
"Phong ca!"
May mà lúc này Triệu Sâm chạy tới, "Nghe ngóng được rồi, bà cụ đó nói con đường bên cạnh có một tiệm thú cưng, bên đó thường nhận mèo hoang và giúp tìm người nuôi, sáng sớm bà ấy đi dạo hình như nhìn thấy một con mèo trông giống Miêu Nhị Gia."
Kỷ Phong Miên quay đầu, "Ừ, đi qua xem thử."
Nói xong, hắn cũng chẳng đợi hai người kia mà quay người đi thẳng.
Sắc mặt Phương Hiểu hơi trắng, ngực đập nhanh mấy cái, khuôn mặt sống sót sau tai nạn.
Triệu Sâm đi tới, thấp giọng hỏi: "Sao đấy?"
"Vừa nãy tao nhanh mồm nhắc tới chuyện lúc trước ở Lễ Châu của Phong ca."
"Không đến mức ấy chứ, lúc trước tao cũng hỏi nó mấy câu tại sao lại đột nhiên về Lễ Châu, đã sắp khai giảng rồi, lúc đó Phong ca cũng không nổi giận mà."
"Tao..còn nhắc tới trúc mã của nó..."
"Mày điên à, biết rõ chuyện này là cấm địa của nó còn gì."
"Tao tưởng rằng đã qua lâu như vậy rồi..." lời Phương Hiểu nghẹn nơi cổ.
Cậu ta cho rằng...cho rằng chuyện này đã qua lâu vậy rồi, Kỷ Phong Miên sẽ không vì chuyện quá khứ mà so đo với bạn bè là bọn họ.
Nhưng Kỷ Phong Miên dường như vẫn là Kỷ Phong Miên đó, thích gì làm nấy, không vì bất cứ ai mà thu bớt lại tính tính và cảm xúc.
"Được rồi, mày nên cầu nguyện lát nữa tìm được Miêu Nhị Gia đi, nếu không tìm thấy thì mày chuồn về An Bình đi, nếu không...mày còn nhớ Vương Mưu không?"
Sắc mặt Phương Hiểu ngày càng khó coi, Vương Mưu chính là một thằng xui xẻo không biết sống chết dẫm vào "bãi mìn" của Kỷ Phong Miên, cuối cùng ngay cả nhà bọn họ cũng bị vạ lây.
Số bọn họ không tệ, Miêu Nhị Gia không sao, quả thực như bà cụ nói, mèo ở trong tiệm thú cưng.
Thế nhưng, mất "trứng" rồi.
Lúc bọn họ tới, vừa đúng lúc rồi lại không đúng lúc.
Ba người nhìn Miêu Nhị Gia nằm trong chuồng, thuốc mê còn chưa hết, nhất thời ba người không biết nói gì.
Nhân viên tiệm thú cưng đang gọi điện, "Alo, vâng, phiền bạn tới đây một chuyến, đúng, chính là chú mèo đen đó, chủ của nó đã tìm tới đây rồi."
Mặt Kỷ Phong Miên đen xì như sắp có giông bão, Triệu Sâm và Phương Hiểu cách hắn một mét, chỉ hận không thể trốn ra ngoài cửa tiệm.
Phương Hiểu nhỏ giọng thì thầm, "Tao thấy người đưa mèo tới đây triệt sản xong phim rồi, mày nói lát nữa chúng ta có cản không..."
Triệu Sâm: "Mày cản được à? Lần trước vụ thằng Vương Mưu phải mấy người vệ sĩ nhà Phong ca hợp sức mới ngăn được."
"Hầy, xem ra hôm nay phải thấy máu rồi."
Kỷ Phong Miên quả thực là không vui, tâm trạng cực kì xấu.
Đợi người kia tới nhất định phải dạy cho một bài học...
Đinh—
Chuông treo ở cửa vang lên, có người bước vào.
Kỷ Phong Miên khí thế hung dữ quay đầu lại đối mặt với người bước vào, "Mày..." Lời chất vấn nghẹn trong cổ họng.
Khương Nam Thư vừa về tới nhà thì nhận được một cuộc điện thoại gọi tới, nói là chủ của con mèo đen đã tìm tới.
Chủ tiệm thú cưng lén chụp một bức ảnh gửi cho anh, ba người tới tìm đều là thiếu niên tầm tuổi anh.
Nếu là thiếu niên thì phiền phức, là kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối, nói đạo lý chắc cũng chẳng nghe vào tai.
Nếu phải bồi thường thì Khương Nam Thư quả thực không dư giả, học bổng của Ngũ trung cũng không nhiều, chỉ có thể duy trì sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng tìm hai nhà dạy gia sư thì anh cũng có thể kiếm được - ngàn tiền bồi thường.
Đi bước nào hay bước đấy vậy.
Khương Nam Thư đẩy cửa bước vào, tính toán để mấy thiếu niên này bộc phát hết cảm xúc rồi mới nói chuyện.
Quả nhiên, mấy thiếu niên quay người lại mang vẻ mặt bất thiện, đặc biệt là cái người cao nhất, nhìn hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Anh không nói gì cũng không biện giải, anh chờ đối phương mở lời trước.
Thiếu niên tuổi này làm việc toàn dựa vào cảm xúc, nói đạo lý đa phần là không được.
Qua nửa phút, thiếu niên trông hung dữ nhưng đẹp trai kia vẫn nhìn chằm chằm anh, nhưng lại không nói gì.
Không khí căng thẳng đột nhiên có chút kỳ lạ.
Thiếu niên thấp hơn một chút nhận thấy không đúng, sau khi đảo mắt giữa hai người mấy lần thì nói: "Phong ca, hai...hai người quen nhau à?"
Thiếu niên được gọi là "Phong ca" lúc này mới tỉnh lại, nhìn chằm chằm Khương Nam Thư hỏi một câu: "Cậu...cậu tên là gì?"
"..."
Vẻ mặt Khương Nam Thư không đổi, hai thiếu niên đứng bên cạnh ngạc nhiên không nhỏ.
Kỷ Phong Miên trước nay luôn nóng nảy không thể khống chế hành vi của bản thân lại không xông lên đánh mà lại hỏi tên đối phương với một giọng điệu kì lạ.
Mất hết khí thế.
Khương Nam Thư không trả lời, chẳng qua là giải quyết một tranh chấp nhỏ không cần biết tên.
Xem ra thiếu niên này nhìn có vẻ dữ nhưng cũng là người nói đạo lý.
"Chào cậu, tôi là người nhặt được con mèo đen."
Mèo..à đúng rồi.
Kỷ Phong Miên tỉnh táo lại, chân mày mới giãn ra lại chau lại, "Là cậu đưa Nhị Gia nhà tôi tới đây thiến?"
Nhị Gia?
Khương Nam Thư nhanh chóng phản ứng lại, đây chắc là tên của con mèo đen.
"Phải, xin lỗi cậu, tôi cứu nó ở trên cây xuống, thấy người nó rất bẩn mà lại chưa từng thấy nó ở xung quanh đây nên tôi nghĩ nó là mèo hoang chạy từ nơi khác tới nên mới đưa nó tới đây nhờ tìm người nuôi."
Kỷ Phong Miên: "Tìm người nuôi thì cậu thiến nó làm gì?"
"Đó là vì tốt cho nó, mèo lớn khó tìm người nuôi, nếu không tìm được người nuôi thì sẽ thả về, triệt sản là để tốt cho hệ sinh thái quanh đây."
"Cậu nhặt được mèo thì đều đưa tới đây thiến hết à? Cậu có tiền thật đấy." Kỷ Phong Miên trông dáng vẻ lạnh nhạt của thiếu niên trước mặt không biết tại sao lại nổi giận.
Sao cậu ta có thể lạnh nhạt với hắn như vậy, nói chung là tâm trạng như vậy.
Hắn không vui, tức khắc biểu hiện ra mặt.
Khương Nam Thư thấy ánh mắt người trước mặt ngày càng hung dữ, anh cảm thấy có hơi phiền phức.
Quả nhiên, thiếu niên tuổi này không thể nói lý được.
"Chuyện này đã xảy ra, cứ dây dưa nguyên nhân cũng vô ích, thế này đi, cậu muốn bồi thường bao nhiêu?"
Vẻ mặt Kỷ Phong Miên cứng lại, hắn càng thêm bực tức, "Bồi thường? Cậu nhắc tới tiền là đang sỉ nhục tôi à?"
Khương Nam Thư: "..."
Anh không thích những người không thể giao lưu được, với lại thời gian anh đứng trong tiệm thú cưng đã khiến kế hoạch ngày hôm nay của anh bị đảo lộn.
Phiền phức.
"Vậy cậu đưa ra cách giải quyết đi." Khương Nam Thư nói thẳng, "ban đầu tôi chỉ nghĩ cho hệ sinh thái xung quanh, khả năng sinh sản của mèo hoang rất mạnh, hơn nữa, khoa học đã chứng minh, phẫu thuật triệt sản có lợi cho thân thể của mèo."
Sắc mặt Kỷ Phong Miên ngày càng kém, Triệu Sâm và Phương Hiểu rụt vào góc run rẩy.
Phương Hiểu hạ giọng nói: "Xong rồi, Phong ca ghét nhất là kiểu nói chuyện này, cái tiệm này sợ là khó giữ rồi."
Triệu Sâm gật đầu, cảm thấy đồng cảm.
Bọn họ đều biết, Kỷ Phong Miên ghét nhất là kiểu người làm màu trước mặt hắn.
Tình hình trước mắt có ông trời xuống cũng không cứu được.
Kỷ Phong Miên bước tới.
Hắn cách thiếu niên xinh đẹp không biết sống chết kia chỉ có một bước.
Kỷ Phong Miên rút tay ra khỏi túi áo.
"Xong rồi xong rồi, sắp thấy máu rồi." Phương Hiểu đã sợ đến mức che mắt lại.
Khương Nam Thư hơi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hung dữ của thiếu niên.
Đứng gần, Khương Nam Thư càng cảm nhận được cảm giác áp bức từ thiếu niên này.
Hiện tại anh cao m, thế nhưng vẫn phải ngẩng đầu mới có thể đối mặt với thiếu niên này, rõ ràng là chiều cao của đối phương đã hơn m.
Rõ ràng là thiếu niên tầm tuổi anh nhưng không hề nhỏ gầy, bên dưới lớp áo T shirt màu đen kia là những đường cơ bắp.
Nhìn là biết là thường xuyên đánh nhau.
Thân thể cường tráng, lại thêm bị cảm xúc chi phối, khó mà nói chuyện.
Trong lòng Khương Nam Thư lại dán cho thiếu niên trước mặt một cái nhãn, anh điều chỉnh lại lời nói tiếp theo, "Nếu cậu định đánh người thì thân thể tôi không được tốt, dễ tạo thành hậu quả nghiêm trọng."
Không phải anh tỏ ra yếu thế mà là đang nói sự thật.
Khương Nam Thư cảm thấy hai má anh nóng lên, da anh mỏng và trắng, mỗi khi có hơi xúc động là mặt sẽ đỏ lên.
Phản ứng sinh lý này không được lý trí điều khiển, áp lực trên người thiếu niên kia khiến cảm xúc của anh dao động.
Nói đơn giản, người ngoài nhìn vào sẽ thấy mặt anh có hơi đỏ.
Khương Nam Thư không để ý, thiếu niên trước mặt lại hơi khựng lại, ngay cả ánh mắt hung dữ cũng không còn.
Trong ánh mắt còn có vẻ bối rối? Cảm xúc bối rối xẹt qua, động tác cũng dừng lại, thiếu niên hung dữ vẫn rút tay khỏi túi áo, lôi ra...
Khương Nam Thư lùi lại theo bản năng rồi mới nhìn rõ vật trong tay hắn.
Một cái ví tiền.
Kỷ Phong Miên nhìn chằm chằm Khương Nam Thư, nhưng lại nói chuyện với chủ tiệm thú cưng, "Sau này mèo mà cậu ta đưa tới đây triệt sản tôi bao hết chi phí, tới con nào thiến con đấy!"
"?"
"?"
"Hả?" Chủ tiệm trốn sau quầy thu ngân vẻ mặt hoang mang, "Thao...thao tác gì đây?"
Kỷ Phong Miên khinh khỉnh nhìn Khương Nam Thư một cái rồi quay người đi tới quầy thu ngân, hắn móc ra một cái thẻ tín dụng rồi nhét cho chủ tiệm, "Làm cái thẻ triệt sản cả đời!"
Chủ tiệm chớp chớp mắt, do dự giây lát, "Không thì..phiền cậu chờ một chút, tôi..tôi gọi điện hỏi ông chủ."
"Không cần..."
Chưa nói hết lời anh đã bị Kỷ Phong Miên cắt ngang, "Đây là cách giải quyết của tôi, nếu Miêu Nhị Gia nhà tôi phải làm công công thì tất cả mèo xung quanh đây cũng phải làm công công."
"..."
Thôi được, thiếu niên không não, không cần suy nghĩ động cơ và mạch não của hắn, bất quá là cảm xúc vô vị điều khiến hắn mà thôi.
Khi Khương Nam Thư rời đi đã nhận xét về thiếu niên kia như vậy.
"Này, cậu tên là gì?"
Phía sau dường như có người đuổi theo hỏi một câu.
Khương Nam Thư không dừng bước, giả vờ như không nghe thấy tiếp tục rời đi.
Dù sao cũng sẽ không gặp lại nữa, cần gì lãng phí dung lượng não bộ để nhớ tên một người không có ý nghĩa.
______.