Dịch bởi Axianbuxian
Tiệc cảm ơn thầy cô của lớp A ban xã hội được tổ chức tại nhà hàng gần trường học, cả lớp đều tham gia mọi người chia đều tiền, mời tất cả các giáo viên bộ môn tham gia.
Đương nhiên, tiệc cảm ơn thầy cô của các lớp Ngũ trung đều tổ chức ở đây, tiện cho các thầy cô bộ môn và các thầy cô từng dạy có mặt.
Lớp A ban xã hội đặt bàn tại sảnh Mẫu đơn, cả lớp đều đến ngồi chật rồi.
Mặc kệ thành tích thế nào, sau hôm nay đều mỗi người mỗi hướng, nói là tiệc cảm ơn nhưng thực ra cũng là tiệc chia tay cấp ba của mọi người.
Bàn nào cũng mở rượu, mọi người kính rượu thầy cô, bạn bè uống rượu với nhau.
Náo nhiệt nhất là bàn của Khương Nam Thư, tuy nhà trường chưa chính thức đề ra bảng vàng nhưng thành tích của anh đã truyền khắp trường rồi.
Ngũ trung Lễ Châu có một trạng nguyên của thành phố, thám hoa của tỉnh, từ khi thành lập đến nay đây là lần đầu nhà trường đứng đầu.
Diễn đàn Lễ Châu cũng đã lan truyền cả rồi, lần đầu tiên hiệu trưởng Ngũ trung được sắp xếp ngồi đối diện với hiệu trưởng Thực nghiệm trong buổi tổng kết toàn thành phố.
Nghe nói, mặt hiệu trưởng Thực nghiệm xanh lét, hiệu trưởng Ngũ trung thì cười mỏi cả miệng.
Tóm lại, mọi công lao đều là của học thần Ngũ trung, Khương Nam Thư.
Bình thường ở trường không mấy ai dám tới bắt chuyện với Khương Nam Thư, bây giờ lại vây quanh Khương Nam Thư xin vía của học thần.
Lớp phó thể dục đợi mãi cuối cùng cũng tìm được chỗ trống chen vào bên cạnh Khương Nam Thư.
"Khương học thần, nào nào nào, tôi kính cậu một chén." lớp phó thể dục bưng chén rượu, "Trình độ của tôi vốn nằm trong nhóm thôi, lần này thi lại phát huy vươn lên nhóm , chắc chắn là vì hưởng ké tiên khí của cậu nên mới phát huy tốt như thế đấy."
Cậu ta thật sự nghĩ như vậy.
Quan hệ giữa cậu ta là Kỷ Phong Miên luôn khá tốt, sau khi Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư thành anh em chí cốt thì cậu ta cũng được hưởng ké không ít.
Ít nhất, khi làm đề trong giờ tự học trên lớp thì lớp phó thể dục có thể chen vào một chân.
Có lúc, cậu ta lười xuống căn tin thì sẽ chạy tới chỗ hai người họ cùng ăn bánh bao.
Tuy Kỷ Phong Miên không vui, cả buổi đều nhíu mày đầy chết chóc.
Nhưng cậu ta mặc kệ, có thể nghe ké học thần giảng đề thì có bị lườm cháy mặt cũng chẳng sao.
"Đó là kết quả của sự cố gắng của cậu." Khương Nam Thư cười một cái, "Tửu lượng của tôi không tốt nên không uống được."
"Không sao, uống nước ép là được, bạn học với nhau không chú trọng chuyện đấy."
"..."
Nói thật, Khương Nam Thư đã uống ít nhất mấy cốc nước ép rồi, bây giờ không uống nổi cái gì nữa.
"Để tôi để tôi, tôi với cậu ấy là một." Kỷ Phong Miên đúng lúc đi tới, hắn khoác vai Khương Nam Thư, cụng chén rượu trên tay với lớp phó thể dục.
Lớp phó thể dục không để ý mấy tiểu tiết, dù sao cũng vui.
Uống hết thì cậu ta lại nói một yêu cầu, "Học thần, hay là cho tôi sờ tay cậu xíu nhé, xin ít vía?"
Kỷ Phong Miên đánh cái tay đang mon men của lớp phó thể dục, "Biến biến biến, thi cũng xong rồi còn xin vía cái gì!"
"Hì, cậu không biết, mục tiêu từ nhỏ của tôi là học tiến sĩ, đây chẳng phải là đang suy tính cho sau này đấy sao?"
"Thành tích của tôi cũng không tệ, xin vía tôi cũng không khác gì."
"Thôi đi, tại cậu sống cạnh nhà học thần ấy.
Hồi trước lúc cậu mới chuyển đến, kết quả bài thi tháng đầu tiên tôi còn nhớ rõ đây này." Lớp phó thể dục thở dài, "Sớm biết có hiệu quả như thế thì tôi cũng chuyển tới sống cách vách nhà học thần rồi."
"Hừ, nằm mơ đi." Kỷ Phong Miên nhíu mày lườm.
Lớp phó thể dục uống nhiều, không khí lại náo nhiệt, căn bản không để ý tới ánh mắt hung dữ của Kỷ Phong Miên.
Cậu ta kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, "pc, cậu không thể nhỏ mọn như thế.
Khương Nam Thư cũng chẳng phải vợ cậu, trông giữ kĩ thế làm gì."
Kỷ Phong Miên: "Ai nói không phải vợ thì không thế giữ kĩ, tôi với cậu ấy là bạn nối khố, ba tuổi đã quen biết rồi.
Cậu không hiểu đâu."
"Tôi không hiểu chỗ nào, như tôi với Phó Hồng Ba lớp mình ấy, tôi với cậu ta cũng biết nhau từ năm ba tuổi, học cùng lớp từ mầm non tới cấp ba, à phải, bọn tôi cũng là hàng xóm mười mấy năm rồi đấy."
Lớp phó thể dục lấy một hạt lạc cho vào miệng, "Hai bọn tôi cũng chẳng dính nhau như cậu đâu."
Kỷ Phong Miên trợn mắt, "Cậu có thể so với tôi hả, Phó Hồng Ba có thể so với Khương Nam Thư hả?"
Cậu ta cười nói, "Vâng vâng vâng, không so được, hai người là một cặp anh em trời đất tạo nên, tình bạn bền vững không đổi, nào, anh em kính hai người đầu bạc răng long.
Cậu ta nói năng lộn xộn, Kỷ Phong Miên nghe xong thì lại cong cong khóe miệng, hắn cầm chén rượu bên cạnh uống một hơi.
Khương Nam Thư đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh một lát."
"Tôi đi với cậu..." Kỷ Phong Miên lập tức đứng dậy nhưng lại bị ngăn lại.
"Tôi có phải trẻ con ba tuổi đâu."
Khương Nam Thư quay người rời đi.
Trong nhà vệ sinh.
Khương Nam Thư rửa mặt, nước lạnh làm giảm bớt sức nóng trên mặt.
Anh nhìn mình trong gương rồi lại nhớ tới lời mà lớp phó thể dục đã nói.
Cùng là bạn quen nhau từ nhỏ, cách giao lưu giữa lớp phó thể dục và Phó Hồng Ba hoàn toàn khác.
Nếu cậu ta không nói, Khương Nam Thư căn bản là không nhận ra bọn họ đã biết nhau từ nhỏ.
bây giờ nghĩ lại, lớp phó thể dục và Phó Hồng Ba thường rời trường cùng nhau.
Nhưng nếu có lịch trình khác, ví dụ lớp phó thể dục đi chơi bóng rổ hoặc là thầy giáo giao viêc bất chợt thì họ cũng không cố ý chờ nhau mà là tự về riêng.
Thế nên, anh và Kỷ Phong Miên như hình với bóng quả thực là khác thường?
Chuyện bất ngờ xảy ra lần trước nhất định không thể để nó tái lại.
"Khương Khương."
Khương Nam Thư quay lại nhìn thấy Kỷ Phong Miên xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.
"Cậu tới đi vệ sinh à?"
Anh đi ra ngoài thuận miệng hỏi.
"À, ừ, đúng vậy." Kỷ Phong Miên xoay người cùng Khương Nam Thư đi về phòng bao.
"Cậu không đi vệ sinh à?"
Kỷ Phong Miên: "Hết muốn đi rồi."
Khương Nam Thư liếc nhìn hắn không nói gì, anh càng chắn chắn người này không hiểu cách bạn bè cư xử với nhau.
Anh không nghĩ là Kỷ Phong Miên có ý gì với anh, bởi vì một người hế tiếp xúc với người cùng giới là lại ngất...
Không đúng.
Khương Nam Thư đột nhiên nghĩ ra một điểm sai trong thời gian qua.
Kỷ Phong Miên hễ tiếp xúc gần gũi với anh là ngất, nhưng, Khương Nam Thư lại không đai diện cho toàn bộ con trai.
Tình trạng này là trường hợp đặc biệt hay là phổ biến?
"Cậu..."
Anh vốn muốn hỏi khéo một câu nhưng chưa kịp nói đã bị Kỷ Phong Miên kéo một cái.
Sau đó hai người dừng lại/
Sao vậy? - Khương Nam Thư hỏi bằng ánh mắt.
"Bên kia có người đang tỏ tình, đừng làm phiền cơ hội tốt của người ta."
Kỷ Phong Miên sát lại gần, hắn hạ giọng nói bên tai Khương Nam Thư.
Hắn cách rất gần, Khương Nam Thư có thể cảm nhận được độ nóng ở vành tai.
Anh rủ mắt thầm tính, anh nhận ra khoảng cách giữu cả hai không tới cm.
Kỷ Phong Miên cao hơn anh mất cm, khung xương cũng to hơn.
Có vẻ như để tránh cho người phía bên kia phát hiện, người Kỷ Phong Miên gần như là bao chọn Khương Nam Thư.
Khoảng cách như vậy có phải là đã quá gần?
Khương Nam Thư thầm ghi nhớ chuyện này, chuẩn bị để khi nào liên lạc với lớp phó thể dục so sánh một phen.
Anh sẽ không dựa vào một hay hai điểm mà phán đoán cách cư xử của hai người họ có vấn đề, phải qua nhiều luận chứng mới có thể đưa ra kết luận.
Khương Nam Thư rất coi trọng tình bạn với Kỷ Phong Miên, cũng rất coi trọng kế hoạch tương lai của bản thân.
Để tránh cho hai chuyện này xung đột anh nhất định phải cẩn thận.
"Trần Học Lễ, xin lỗi cậu, tớ...tớ có người mình thích rồi."
"Người cậu nói là Khương Nam Thư? Tớ luôn biết cậu thích cậu ta, nhưng không phải cậu ta...đã từ chối cậu rồi sao?"
"Cậu nghe ai nói!"
Tiếng nói chuyện bên phía hành lang đột nhiên truyền tới.
Đương sự chuyện tỏ tình lại là bạn cùng lớp với họ, Hà San San và Trần Học Lễ.
Bấy giơ Khương Nam Thư mới hiểu, địch ý của Trần Học Lễ từ đâu mà có.
Hóa ra là bởi vì đố kị.
Nghe tới đây, Khương Nam Thư khẽ kéo Kỷ Phong Miên, tỏ ý muốn rời đi bằng hướng khác.
Suy cho cùng, nếu là chuyện tỏ tình của hai người lớp khác thì nghe một chút cũng không sao.
Nhưng là bạn cùng lớp thì không nghe chuyện riêng của người ta sẽ tốt hơn.
Kỷ Phong Miên hiểu ý, kéo Khương Nam Thư đi ra bằng lối khác.
Dù sao cũng sắp tan rồi, bạn nào muốn chơi tiếp thì sẽ đi karaoke, không muốn chơi nữa thì cũng về rồi.
Khương Nam Thư vốn đã không thích nhưng nơi ồn ào náo nhiệt, trong bữa tiệc hết nhóm này tới nhóm nọ đến xem anh đã tiêu tốn hết sức lực của anh.
Kỷ Phong Miên nghĩ vậy thì nói, "Xe đã đỗ dưới lầu rồi, hay là chúng ta về trước?"
Quả nhiên Khương Nam Thư gật đầu, "Ừ."
Khi về tới nhà đã gần giờ đêm.
Khương Nam Thư tắm rửa xong thì ngồi vào bàn đọc sách.
Lúc gần giờ, anh chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại reo lên.
Trên màn hình hiển thị tên...
Hà San San?
Khương Nam Thư nhớ lại chuyện ở nhà hàng, nhanh chóng bắt máy.
"A lô, Hà San San, xảy ra chuyện gì phải không?"
Hà San San sững sờ, có vẻ không ngờ Khương Nam Thư lại hỏi như vậy.
Cô do dự một hồi, "Sao..sao cậu lại hỏi vậy?"
Khương Nam Thư thẳng thắn nói, "Lúc ở nhà hàng tôi nghe cậu và Trần Học Lễ nói chuyện, không phải cố ý, khi đi vệ sinh về ngang qua nghe thấy."
Hà San San nhanh chóng hiểu ý anh, "Cậu...tớ..tớ.."
"Có phải không tiện nói không, cậu gửi địa chỉ đi tôi qua đó."
Khương Nam Thư thấy không thể tin vào nhân phẩm của Trần Học Lễ, nếu tỏ tình thất bại thẹn quá hóa giận làm ra chuyện gì quá khích cũng không phải là điều không thể xảy ra.
"Xin lỗi, hức...xin lỗi cậu, hồi nãy tớ uống say, nghe...nghe Trần Học Lễ nói bậy nên đã cho cậu ta biết mật khẩu đăng nhập của cậu."
Hà San San bật khóc, "Bây giờ tớ đang ở trường, cậu mau tới đây đi, tớ hơi sợ cậu ấy, cậu ấy có vẻ không bình thường."
Hà San San không nói rõ nhưng nháy mắt Khương Nam Thư đã hiểu cô nói gì.
Trang web điền nguyện vọng thuộc mạng nội bộ sở giáo dục, chỉ có thể đăng nhập tại phòng máy tính ở trường, mà bố Hà San San là phó hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm lớp .
Hà San San có thể lấy được chìa khoá, cũng có thể biết được mật khẩu.
Khương Nam Thư lại nhớ tới chuyện lúc sáng, anh gặp Trần Học Lễ ngoài văn phòng thầy Chu.
Nếu cậu ta nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện thì sẽ biết nguyện vọng của anh.
Nếu Trần Học Lễ muốn anh đau khổ thì sẽ sửa nguyện vọng của anh.
Có ba cơ hội điền nguyện vọng, một lần điền báo danh, một lần sửa đổi, một lần là thay đổi lần cuối cùng.
Để tránh sai thao tác hay lỗi hệ thống, mỗi lần sửa đổi phải cách nhau phút.
Bây giờ vẫn còn thời gian.
"Giờ tôi sẽ qua ngay."
Khương Nam Thư đứng dậy, chuẩn bị chạy đi rồi lại do dự, anh quay lại mở cửa sổ, hét một tiếng.
"Kỷ Phong Miên."
______.