Pháo Hôi Xinh Đẹp

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

43:

Edit: Munn

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, những lời này không tiện tiết lộ cho người ngoài biết, hai người kia cũng không nói gì. Hoài Giảo vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cúi đầu, thậm chí không dám ngước mắt lên.

"Làm sao biết là của người khác...?" Thẩm Thừa Ngộ ngữ khí có chút kỳ quái, hắn vốn là ngồi ở trên ghế khoanh tôiy, nghe Hoài Giảo vừa nói xong, đột nhiên ngồi thẳng lưng.

Ý của hắn tôi là làm sao cậu có thể chắc chắn rằng thứ đó chính là cái đó. So với phong cách nói chuyện trước đây của mình, Thẩm Thừa Ngộ cảm thấy câu hỏi của mình rất tế nhị.

Nhưng Hoài Giảo lại không nghĩ như vậy, Hoài Giảo chỉ cảm thấy đối phương dường như đang ám chỉ việc mình tự làm trong phòng tắm, sau đó lại đổ lỗi cho người khác.

Cảm thấy xấu hổ và mất kiên nhẫn, cậu cau mày, cắn chặt môi, không khỏi yếu ớt bảo vệ mình: "Là của người khác, tôi sẽ không... làm chuyện như vậy trong phòng tắm."

"Chuyện như vậy là như nào?"

Một lời mơ hồ lướt qua, khiến Hoài Giảo cảm thấy không thể nói ra, được Ngiêm Thù cố ý chọn ra để hỏi, vẻ mặt đối phương nghiêm túc, tựa như đang xác nhận chi tiết vấn đề với hắn.

"Em không tự tuốt trong phòng tắm à?"

Thẩm Thừa Ngộ không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, nghiêng người liếc hắn một cái.

——Ồ, quý ông mặc vest đẹp trai của tôi ơi, đúng là không bao giờ làm tôi thất vọng.

——Cám ơn, đây cũng chính là điều tôi muốn hỏi, mama rất thắc mắc bé con có làm ở phòng tắm không nha.

- --Khi nào phòng livestream sẽ mở góc nhìn trả phí vậy, tôi muốn bỏ thật nhiều tiền để xem vợ tắm và ngủ.

——Lầu trên, giơ tôiy ủng hộ, tôi không chỉ muốn nhìn thấy vợ tắm mà còn muốn góc nhìn từ sàn phòng tắm, tôi muốn nhìn thấy từ dưới lên, và tôi cũng muốn nhìn thấy cái mông hồng phấn tích nước nhỏ giọt của vợ huhu (Mun: alo tui gọi công an giờ? Toàn biến thái thôi)

Mặc dù Hoài Giảo trước đó đã trải nghiệm được sức mạnh trong lời nói của Nghiêm Thù, nhưng lúc này cậu vẫn cảm thấy có chút bối rối, lần đầu gặp thì hỏi bên dưới có phấn hồng không, bây giờ trông hắn vẫn bình tĩnh như vậy. Mặc một bộ tây trang phẳng phiu, như thể y đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cậu.

"Không... Tôi chưa bao giờ... làm chuyện đó trong phòng tắm. Thật sự không phải tôi..." Giọng Hoài Giảo run rẩy khi trả lời. Hoài Giảo thậm chí không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng khi Nghiêm túc hỏi cậu, dù có chút khó chịu, cũng sẽ Thừa thật trả lời đối phương.

Nghiêm Thù ghé sát môi cậu nói: "Bình thường cậu thích làm chuyện đó trên giường hơn à?" Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng đáng thương trong mắt Hoài Giảo, hắn mím đôi môi mỏng lại, thu về.

Hoài Giảo có da mặt mỏng, rụt rè và nhút nhát nhưng lại có tính cách cư xử tốt và trung thực.

Nghiêm Thù cũng không phải là người quá nóng nảy, nhưng mỗi lần đối mặt với Hoài Giảo đều không khỏi muốn nói điều gì đó hoặc làm điều gì đó khiến cậu xấu hổ, tốt nhất là hắn phải nhìn thấy đôi mắt của đối phương ầng ậc nước mắt, lộ ra vẻ xấu hổ và khó chịu trên mặt.

Điều này lập tức khiến Nghiêm Thù cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như bị điện giật vậy.

Nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên không thích hợp.

Vì thế hắn thay đổi giọng điệu, quay lại chủ đề: "Có thể nói chi tiết cho tôi biết không? Khi nào cậu phát hiện ra mình bị theo dõi, và làm sao lần này lại đột nhiên tìm được 'bằng chứng'?"

Bây giờ còn sớm, Nghiêm Thù đến, đoán là mình chưa ăn sáng nên đặc biệt gọi một cốc sữa nóng trước, Hoài Giảo cầm cốc lên, tầm mắt mờ đi vì nóng, cậu cụp mắt xuống nhận lấy, chậm rãi nhấp một ngụm, cuối cùng cậu ngập ngừng rồi nói.

"Vào đầu tháng, từ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau..."

Ra khỏi màn đêm, lần đầu tiên tôi bị theo dõi trên đường về cộng đồng, hình như có người lạ vào nhà, bàn chải đánh răng bị dùng qua, trên người tôi ngày càng có nhiều dấu vết nghiêm trọng.

"Hai ngày sau khi lắp đặt hệ thống giám sát, mọi thứ lại tốt hơn một chút, nên tôi nghĩ có lẽ sẽ ổn thôi..."

Sự thay đổi bắt đầu sau khi cậu đi tắm vào tối qua.

Hoài Giảo do dự một chút, có nên nói hết mọi chuyện ngay lập tức hay không, dù sao cậu cũng là người chơi, hai người đối diện cũng chỉ là NPC bình thường trong trò chơi.

Nhưng trong tình hình này, so với sự an toàn của bản thân, riêng tư về danh tính dường như chỉ còn là chuyện nhỏ.

"Hôm qua khi đang tắm, tòa nhà chúng tôi đột nhiên bị mất điện..."

"Tòa nhà của chúng tôi?" Thẩm Thừa Ngộ nhấn mạnh hỏi.

"Ừ." Hoài Giảo nhớ tới 8701 lời nói, thấp giọng xác nhận: "Tòa nhà của chúng tôi là duy nhất, hình như cầu dao bị đứt."

Thẩm Thừa Ngộ khẽ gật đầu, ý bảo cậu tiếp tục.

"Tôi hơi sợ, không dám tắm quá lâu nên vội vàng đi ra ngoài... đồ ăn mang đi tôi đặt không lâu sau đó cũng đã đến."

Sau đó, cậu được biết từ người bán đồ ăn mang đi rằng có chuyện xảy ra bên ngoài khu dân cư và cảnh sát đang ở gần đó, sau khi nghe điều này, Hoài Giảo thậm chí còn chưa kịp mở đồ ăn đã lập tức thay quần áo rồi đi xuống lầu.

"Tại hiện trường có rất nhiều người vây quanh, tôi không chen vào được nên chỉ nhìn qua thôi."

"Tôi về đến nhà đang định rửa tay thì đột nhiên ngửi thấy mùi lạ trong phòng tắm..." Hoài Giảo nói ngắn gọn nhưng không bỏ sót chi tiết, "Mùi hôi nồng nhất là trên sàn phòng tắm, tôi đã ngửi rất lâu, mãi đến khi nhấc nắp cống thoát sàn lên tôi mới nhận ra có gì đó không ổn..."

Thẩm Thừa Ngộ và Nghiêm Thù đều gần như đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nắp thoát nước sàn mà tôi nhặt được dính đầy tinh dịch của người đàn ông còn chưa trôi đi.

"Cậu ở nhà không có cảm giác gì sao?" Nghiêm Thù đột nhiên hỏi.

Hoài Giảo ngước mắt lên, trên khuôn mặt hồng hào có chút bối rối, hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Đối phương không có giải thích câu này, mà lại hỏi một vấn đề khác: "Từ phòng vệ sinh đi ra tới nhà mất bao lâu?"

Hoài Giảo cau mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp: "Không quá năm phút."

Cậu nhớ lại khu dân cư bên đường có một hàng rào cảnh báo, ba tầng trong ngoài đều có người, cậu không khỏi thấp giọng nói: "Hiện trường có quá nhiều người, tôi vừa nghe nói có người nói mấy câu đã bị đẩy đi. "

Hoài Giảo chỉ hơi phàn nàn, nhưng Nghiêm Thù và Nghiêm Thù lại như không nghe cậu nói gì, ngay khi cậu nói thời gian năm phút, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi, đột nhiên im lặng.

Bầu không khí quỷ dị hồi lâu không ai nói chuyện trong phòng riêng khiến Hoài Giảo mơ hồ cảm thấy bối rối, đồ uống ngon lành trên bàn đã lâu không được nếm thử, lúc này đã có chút lạnh lẽo.

"Cái gì, có chuyện gì vậy?" Hoài Giảo nghiêng đầu nhìn bọn họ, run giọng hỏi.

Phải mất hai giây mới có người trả lời cậu.

"Thời gian không đúng."

Đôi bông tai bạc trên xương tai của Thẩm Thừa Ngộ dưới ánh đèn trong nhà phản chiếu một tia sáng nhỏ như kim cương, đối phương luôn có tính tình nóng nảy, cho nên Hoài Giảo không biết hắn có thể bày ra biểu cảm này.

Đôi lông mày đậm đầy vẻ kiêu ngạo của hắn nheo lại, giọng điệu lạnh lùng, "Từ lúc dọn dẹp phòng tắm đến rời khỏi hiện trường."

"Trong vòng năm phút, trừ xuất tinh sớm ra thì không thể nhanh như vậy."

Hoài Giảo sửng sốt một chút nhìn Thẩm Thừa Ngộ.

Đối phương cũng đang nhìn cậu, trên mặt đang được băng bó nên trông lại càng nghiêm túc hơn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Hoài Giảo, trầm giọng kết luận.

"Lúc cậu tắm thì người đó đã ở trong phòng tắm rồi."

Đôi mắt đen sáng của Hoài Giảo đột nhiên mở to, như thể cậu đột nhiên bị ném vào một động băng, một luồng khí lạnh thấu xương lan tràn khắp cơ thể.

...

Hộp thức ăn qua đêm vẫn còn trên bàn, trong phòng khách nhỏ có hai người đàn ông cao lớn, chính là Thẩm Thừa Ngộ và Nghiêm Thù đang đứng.

Cho đến khi vào nhà, tay chân Hoài Giảo vẫn lạnh ngắt, khuôn mặt nhỏ thường tái nhợt, bây giờ lại càng trắng bệch, mơ hồ lộ ra vài mạch máu xanh trắng dưới da.

"Phòng ngủ ở bên trong à?" Nghiêm Thù trầm giọng hỏi.

Hoài Giảo đáp: "Ừ."

Đối phương mở cửa trước, trước khi bước vào, Thẩm Thừa Ngộ nhẹ nhàng chạm vào bàn tay lạnh giá của Hoài Giảo, sau đó nắm lấy cổ tay cậu, cau mày nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, cứ đi theo tôi."

Hoài Giảo bị bàn tay to lớn của hắn đỡ lại, bị động đi theo vào phòng ngủ.

Trên chiếc giường nhỏ dài 1,5 mét, có một bộ đồ ngủ nằm rải rác xung quanh, Hoài Giảo đã nhanh chóng thay ra sau khi mặc vào tối qua.

Vừa cầm lên, liền có một cỗ mùi thơm nhẹ bay vào người, từ trên người Hoài Giảo tỏa ra, đó là một loại mùi thơm nhẹ nhàng, dịu dàng, thơm tho, không chỉ có bộ đồ ngủ trong tay, nói chính xác là từ lúc bước vào cửa, cả phòng ngủ tràn ngập mùi hương đó.

Trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể khiến người người ngứa ngáy, tim đập nhanh hơn, chỉ ước mình có thể nằm trên giường cậu mà cẩn thận ngửi từng chút.

Hoài Giảo không biết hai người xung quanh cậu đang suy nghĩ điều gì, họ bước vào, vẻ mặt lơ đãng. Nếu như trước đây Nghiêm Thù không đề nghị giúp cậu tìm chứng cứ, có lẽ cậu cũng sẽ không muốn quay lại đây.

"Rõ ràng là bị ném ở đây..." Sau khi nhận ra vấn đề đêm qua, cậu đột nhiên vứt tấm che ống thoát nước dưới sàn đi, lúc này đáng lẽ nó phải nằm trên tấm thảm thấm nước ở cửa.

Khi hai người Nghiêm Thù bước vào, họ phát hiện thứ dưới tấm lưới che kim loại nơi Hoài Giảo chỉ được lắp đặt ở vị trí trong phòng tắm đã biến mất.

Hoài Giảo liếc mắt một cái liền không khỏi lùi lại một bước, lần này bọn họ không cần mở miệng cũng có thể đoán được.

"Sau khi cậu đi rồi, hắn ta lại đến."

Người đàn ông mặc một bộ tây trang không hề phù hợp với phòng tắm nhỏ xíu, hắn ngồi xổm xuống và dùng những ngón tay phủ đầy khăn giấy để vặn nắp kim loại của ổ thoát nước.

Giống như Hoài Giảo đêm qua, hắn nhìn kỹ hơn, bình tĩnh nói: "Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Thẩm Thừa Ngộ dựa vào bồn rửa mặt, nhìn Hoài Giảo ngoài cửa, không khỏi cau mày nói: "Sao tôi lại cảm thấy người này kỳ quái như vậy?"

"Tuỳ tiện ra vào, còn cẩn thận như tội phạm kỳ cựu."

Hoài Giảo càng cảm thấy bối rối hơn khi nhớ lại những lời mà cảnh sát đến thăm ngày hôm đó dùng để miêu tả loại tội phạm này.

Sau khi Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ cẩn thận kiểm tra phòng tắm, bọn họ không phát hiện được bất cứ thứ gì còn sót lại.

"Đáng lẽ hôm qua tôi nên gọi cảnh sát... Lúc đó có bằng chứng, nhưng tôi quá sợ hãi... Rõ ràng vấn đề có thể trực tiếp giải quyết chỉ cần tôi chịu khó một chút."

Hoài Giảo cúi đầu ngồi xuống giường, nhớ lại chuỗi hành động rửa tay xong bỏ chạy tối qua, cậu chỉ cảm thấy mình ngu ngốc và vô dụng.

"Báo cảnh sát thì sao nữa?" Nghiêm Thù đột nhiên nói.

"Cơ sở dữ liệu DNA của cảnh sát không có thông tin đầy đủ như em nghĩ đâu, và việc xem xét so sánh cũng phức tạp hơn nhiều. Trong khi gần đó còn xảy ra vụ giết người lớn, một trường hợp nghi ngờ xâm nhập nhà không xảy ra thương vong và tinh dịch của một người đàn ông xa lạ trong phòng tắm sẽ được coi là một vụ án cần điều tra sao?"

Hoài Giảo ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không biết đối phương có phải đang an ủi mình hay không.

"Điều tốt nhất họ có thể làm là mở lập hồ sơ vụ án rồi sau đó bắt cậu phải chờ đợi tin tức trong vô vọng mà thôi."

Hoài Giảo: "Nhưng..."

"Nhưng người đàn ông đó cũng không đi xa, thậm chí còn quay lại đây để thu dọn hiện trường sau khi cậu rời đi. Vậy em thử đoán xem lúc đó hắn có ở gần em hay không?" Lời nói của Ngiêm Thù khiến Hoài Giảo không thể kiềm chế được, cảm thấy rùng mình.

"Em thậm chí sẽ không kịp gọi cảnh sát."

"Hắn có thể ở cùng phòng tắm với cậu mà cậu còn không hề hay biết, và hắn cũng có thể xuất hiện ngay trước mặt cậu ngay khi cậu tìm thấy thứ đó trong phòng tắm và muốn gọi cảnh sát."

"Có thể em cho là đáng tiếc, nhưng theo tôi thấy..." Nghiêm Thù dừng một chút, nói: "Em không lập tức báo cảnh sát, mà trực tiếp lựa chọn chạy trốn, vốn đã rất thông minh."

"Suy cho cùng, trong mắt một tên tội phạm cực kỳ thông minh, em chẳng khác gì một con thú cưng nhỏ tội nghiệp được hắn ôm trong lòng bàn tay và dễ dàng đùa giỡn."

Hoài Giảo trên mặt có chút bối rối vì cách miêu tả kỳ lạ của y.

Ngiêm Thù không đành lòng nhìn cậu như vậy, ngu ngốc, ngây thơ, lúc nào cũng như lộ ra cái bụng mềm mà không hề có cảnh giác.

Biết sợ hãi nhưng lại không biết cách tránh khỏi nguy hiểm, luôn bộc lộ điểm yếu của mình một cách vô thức và thu hút kẻ ác ở khắp mọi nơi.

Vì vậy thời điểm hắn Hoài Giảo thả lỏng một chút, nhìn sắc mặt cậu khiến đầu hắn nhảy số, không khỏi đưa ra phỏng đoán ác ý: "Hậu quả ra sao em còn không biết sao."

"Một người theo dõi em, sử dụng bàn chải đánh răng của em và thậm chí lẻn vào phòng tắm, hắn sẽ làm gì sau khi biết em gọi cảnh sát?"

"Em nghĩ việc hắn ngồi nhìn cậu tắm rồi quay tay là đủ thôi sao?"

"Hắn ta có thể tiến xa hơn."

"Ví dụ như kéo em vào phòng ngủ, bịt miệng làm không thể nói được."

"Hắn sẽ thả xích cho con quỷ ác ý trong lòng hắn, cho dù bên ngoài có cảnh sát nhưng hắn vẫn có thể ôm em vào lòng từ phòng tắm lên giường. Với vóc người nhỏ bé của em, khi hắn ta đứng chơi em, chân em thậm chí còn không thể chạm đất, hắn ta sẽ bóp eo của em trong sự hưng phấn, sau đó đâm vào cái mông nhỏ của em."

"Lúc đó em còn có thể ngồi thẳng nói chuyện với chúng tôi như thế này được không?"

"Không có khả năng, em sẽ chỉ có thể trốn ở trong chăn, ôm bụng gọi điện thoại cho tôi, khóc lóc cầu tôi đưa em đi cảnh sát."

Hắn hơi dời mắt, vỗ nhẹ vào bụng nhỏ của Hoài Giảo, nói: "Rồi dùng cái thứ đồ kia trong bụng mà xét nghiệm."

Hoài Giảo hoàn toàn bị Nghiêm Thù không rõ sắc mặt đưa ra những phỏng đoán hạ lưu thô bỉ, sợ tới mức đầu óc phát ngốc, cậu phản ứng không kịp mà ngốc nhìn Nghiêm Thù, nghe đối phương ngữ khí ngừng lại, cuối cùng lại hỏi một lần nữa.

"Như vậy còn dám gọi cảnh sát sao?"

Edit Munn: Truyện này ông công nào cũng biến thái, các chị em sống đơn thân thì nhớ luôn phải đề phòng cảnh giác nhé huhu, truyện là truyện mà thực tế thì sợ vãi luôn ấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio