Pháo Hữu

chương 13: bạn trai cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【Nhà riêng của gia: Anh bao giờ thì trở về a? ~~o(_)o ~~】

【Người cùng lí tưởng: Càng ngày càng không muốn rời khỏi anh rồi sao? Đây là một hiện tượng rất tốt. 】

【Nhà riêng của gia: Em là buồn chán. Em muốn dắt heo đi dạo. 】

【Người cùng lí tưởng: (ˉ(∞)ˉ) Ụt ịt. 】

【Nhà riêng của gia: Có nghĩa là gì? 】

【Người cùng lí tưởng: Heo nói không muốn. 】

【Nhà riêng của gia: Heo không có quyền phát biểu ý kiến. = em đi vệ sinh đây. 】

【Nhà riêng của gia: Đã quay lại. Duẫn Hạo, Em vẫn còn đau. 】

【Người cùng lí tưởng: Đau ở đâu? 】

【Nhà riêng của gia: PP /(ToT)/~~ 】

【Người cùng lí tưởng: Ngày hôm qua sau khi làm xong anh đã nói là không cho em làm, đừng nói là em làm rồi nha. Có chảy máu không?】

【Nhà riêng của gia: Anh là đồ khốn! em đau. Đi vệ sinh là liền đau! Hôm qua mới có ba lần thôi mà, em đâu biết bây giờ đi không được đâu, …】

【Nhà riêng của gia: Tướng công, là ta không tốt, không thỏa mãn được ngươi, ngươi có thể cưới tiểu nhân, thế nhưng cầu ngươi đừng đuổi ta đi a.】

【Người cùng lí tưởng: Bây giờ thì biết làm nũng rồi sao? Thế mà hôm qua còn bổ nhào vào anh y như con sói hoang ôm chặt, hôn hôn. Thân thể em vừa mới tốt lên, nếu lại phá hủy thì còn phải trở lại nhìn cái mặt của Vương bác sĩ. Chút nữa tan ca anh sẽ mua thuốc cho em. Bây giờ phải ngoan ngoãn đó (biểu tượng kiss).】

【Nhà riêng của gia: Vậy từ đây anh cấm dục đi. Thân thể em không khỏe.】

【Người cùng lí tưởng: Trong bao lâu?】

【Nhà riêng của gia: Một tuần thôi.】

【Người cùng lí tưởng: = =! Anh sẽ mua băng vệ sinh về cho em.】

【Nhà riêng của gia: …】

Cách giờ Trịnh Duẫn Hạo tan ca còn có hai tiếng, Kim Tại Trung thoát ra, đóng máy tính lại rồi đi siêu thị mua chút đồ để làm cơm tối. Bây giờ làm người chuyên nấu nướng trong gia đình, Kim Tại Trung liền muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Trịnh Duẫn Hạo thật tốt, giống như khi hắn cưng chiều mình vậy.

Lúc đi ra sau khi mua xong đồ, Kim Tại Trung nhìn thấy trong siêu thị có một cửa hàng nhỏ đang tuyển người bán hàng, định bụng đi đến để nhìn kỹ một chút, liền bị người gọi lại.

“Tại Trung, thật đúng lúc a.”

Kim Tại Trung thấy rõ người đến liền ngoảnh đầu bước đi. Người nọ theo sát hai bước rồi kéo lấy cánh tay Kim Tại Trung, “Đừng phớt lờ người ta a, bọn anh buôn bán không thành, cũng phải còn chút nhân nghĩa chứ.”

“Anh cũng bất nhân bất nghĩa, còn nói nhân nghĩa cái quái gì! Buông ra!” Kim Tại Trung trong tay cầm đồ, cánh tay động vài lần nhưng không thể vùng ra.

“Đừng thẳng thắn như vậy a, em cũng biết anh khi đó có trắc trở mà. Là anh có lỗi với em, anh xin lỗi. Anh đã nhận sai rồi, vẫn chưa được sao?” Gã đàn ông kéo Tại Trung nhận sai, nhưng lại giống như đang cợt nhả.

Kim Tại Trung nhìn con người luôn khiến mình buồn nôn ở trước mặt, tại sao lúc trước mình lại cảm thấy gã ta trông giống Trịnh Duẫn Hạo cơ chứ? Duẫn Hạo so với gã còn đẹp trai hơn gấp nghìn lần vạn lần. “Anh không sai. Triệu Dương, lúc trước là tôi vừa mù vừa phế mà coi trọng anh, buông ra cho tôi!”

“Chà chà, con mèo nhỏ của anh vẫn còn tức giận à? Em toàn thích dùng cái giọng điệu vui đùa này thôi.”

“Nếu không buông tôi sẽ hét lên, cướp cướp ——” Tại Trung vừa mới hô lên, gã đàn ông tên Triệu Dương liền buông tay, thế nhưng ở siêu thị đông đảo vẫn dẫn đến vài ánh mắt đầy lấm lét của một số người.

Kim Tại Trung thấy Triệu Dương buông tay liền xoay người chạy đi, Triệu Dương lập tức đuổi theo đằng sau, “Tại Trung đừng chạy a.” Tại Trung phớt lờ tăng nhanh cước bộ, muốn bỏ mặc Triệu Dương, thế nhưng Triệu Dương lại giống như miếng thuốc cao bôi trên da chó dính chặt không buông, theo tận đến cửa nhà Tại Trung.

“Anh con mẹ nó khốn nạn, đi ra ngoài, ai cho anh vào đây, tôi báo cảnh sát bây giờ!” Kim Tại Trung cầm đồ trên tay nên bất tiện, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị Triệu Dương lách vào.

“Vợ chồng son đánh nhau, chúng ta cũng không nên làm phiền chú cảnh sát.” Triệu Dương nhìn đồ Kim Tại Trung mua, cười nói, “Còn cố ý sắm sửa thịnh soạn cho anh như vậy a!”

“Mẹ nó, đừng tưởng ai cũng mê mình!” Kim Tại Trung hung hăng nhìn chằm chằm vào Triệu Dương, tức giận muốn xông lên đánh một quyền. Thế nhưng đêm qua đã đáp ứng Duẫn Hạo rằng không được đánh nhau nữa, Kim Tại Trung trong lòng thở dài, sao mình lại nghe lời anh ấy như vậy?

“Bé cưng, sao em hay giận vậy, chuyện này cũng đã trôi qua từ rất lâu rồi, chúng ta bỏ qua được không? Anh cũng đã nhận sai rồi. A, tha thứ cho anh đi. Sau này chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc.”

“Cút.”

“Này Kim Tại Trung, đó là cái thái độ gì vậy hả? Anh đây cầu em, nhận sai với em, mẹ nó, anh đối với mẹ em cũng chưa từng khách sáo như vậy, em đừng con mẹ nó phụ lòng tốt của người khác a!”

“Mẹ nó Kim Tại Trung!” Triệu Dương vừa mới vung tay muốn đánh Kim Tại Trung, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì mà buông tay xuống, thái độ lại trở nên mềm mỏng, “Đừng như vậy chứ Tại Trung, anh có chuyện muốn nói, đừng nóng nảy mà.”

Kim Tại Trung cười lạnh, “Triệu Dương, anh có việc muốn cầu tôi sao?”

“Hì hì… Vẫn là em hiểu anh nhất.” Triệu Dương cười cười nịnh hót, “Cho anh mượn chút tiền.”

“Không có tiền.” Kim Tại Trung hừ một tiếng, vẻ mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

“Em!” Triệu Dương nghiến răng chỉ vào Tại Trung, khuôn mặt đỏ au, “Thật sự tuyệt tình như vậy sao?”

“Tôi tuyệt tình? Những chuyện không bằng chó lợn ấy là ai làm?” Chỉ vì cái khuôn mặt có chút giống giống kia mà khiến mình thiếu chút nữa là lỗ vốn, Kim Tại Trung trong lòng thầm chửi bản thân. Thế nhưng ngẫm lại nguyên do này cũng không phải bởi vì gã đàn ông kia trông có chút giống Trịnh Duẫn Hạo. Đúng! Lỗi lầm này có thể xem như là từ Trịnh Duẫn Hạo mà ra, phải bắt anh ấy bồi thường cho mình mới được.

“Mẹ nó, em là người của anh, anh dùng như thế nào cũng anh định đoạt, bảo em trả nợ cho anh thì sao nào, hơn nữa, kỹ nữ không biết xấu hổ như em còn để cho anh đây phải chạy trốn, làm hại anh thiếu chút nữa bị tên Lý Nghị Tinh khốn nạn kia đánh chết, anh vẫn chưa đi tìm em đòi tiền thuốc men đấy nhé!” Triệu Dương giống như chó điên mà điên cuồng la lên, có lẽ vì không đòi được tiền mà lập tức nổi nóng, hai tròng mắt đều đỏ rực, từng bước từng bước tiến đến gần Kim Tại Trung, “Con mẹ nó không cho anh đây tiền, thì để anh đây chơi cho hòa vốn!”

Kim Tại Trung tư thế tự vệ nhìn Triệu Dương, “Vương bát đản, anh dám!” Tiếng mở cửa vang lên, trong lòng Kim Tại Trung nhất thời kích động đến mức muốn đốt pháo.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Trịnh Duẫn Hạo nhìn lướt qua Triệu Dương, lại nhìn Kim Tại Trung, dùng ánh mắt dò hỏi.

“Mày con mẹ nó là ai a, vào nhà lão tử làm gì?” Triệu Dương giành mở miệng trước, ngữ khí bất thiện, ánh mắt lại càng thêm ác liệt.

Trịnh Duẫn Hạo cau mày, ánh mắt diều hâu đầy sắc bén nhìn Triệu Dương, hỏi, “Mày là ai?”

“Tao là nam nhân của cậu ta.” Triệu Dương vừa mới dứt lời, một quyền của Trịnh Duẫn Hạo liền đánh tới, Triệu Dương á một tiếng rồi ngã ra ngoài, “Mày con mẹ nó… Á!” lại ăn thêm một cước từ Trịnh Duẫn Hạo.

“Mồm miệng phải làm sạch một chút.” Trịnh Duẫn Hạo khom lưng, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Triệu Dương, đem gã nửa xách lên, tay kia nắm thành quả đấm rồi đánh thẳng vào mặt Triệu Dương. Mắt hổ trợn tròn rống giận, “Mày lặp lại lần nữa mau, mày là ai?”

“Tao…” Triệu Dương nhìn bộ dạng của Trịnh Duẫn Hạo mà cảm thấy vô cùng khiếp sợ, thanh âm cũng thấp đi rất nhiều, chỉ vào Kim Tại Trung, “Tao là bạn trai cũ của cậu ta.”

“Tốt.” Trịnh Duẫn Hạo nới lỏng nắm tay, chỉ vào mũi hắn mà nói, “Tao đây nói cho mày biết, tao là nam nhân của cậu ấy. Đừng có chủ ý muốn tiếp cận Kim Tại Trung thêm một lần nào nữa, cậu ấy với mày đã không còn quan hệ gì với nhau rồi. Nếu lại để tao nhìn thấy mày giống như ruồi nhặng mà quấn lấy cậu ấy, thì sẽ không có chuyện chỉ chịu đựng quyền cước dễ dàng như vậy thôi đâu. Cút!” Trịnh Duẫn Hạo buông Triệu Dương ra, gã vừa lăn vừa bò ra ngoài cửa,nhưng mới bước ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo lại gầm lên, “Đóng cửa!” Triệu Dương lại lảo đảo chạy về đóng cửa lại.

Kim Tại Trung nhìn bộ dạng tè ra quần của Triệu Dương thì phụt một tiếng bật cười. Trịnh Duẫn Hạo bước tới vỗ vỗ lên mặt cậu, “Anh còn tưởng rằng em đang sợ chứ. Vừa nãy cũng chẳng nói lời nào.”

“Em phải nói cái gì đây, Trịnh Duẫn Hạo đây là tiền bối của em?” Kim Tại Trung ngoài miệng trêu chọc, trong lòng lúc này mới thực sự cảm thấy an tâm, ban nãy ngóng trông Trịnh Duẫn Hạo quay về, không ngờ lại thực sự tới, loại tình cảnh này, cái tên vương bát đản Triệu Dương kia còn nói cậu mắc nợ hắn vụ đánh nhau, cậu thực sự sợ Trịnh Duẫn Hạo tức giận, trách cậu, không tín nhiệm cậu, thậm chí không còn yêu cậu nữa.

“Đó là cái thằng mà em nói giống anh sao? Em bị bệnh đục nhân mắt mất rồi.” Trịnh Duẫn Hạo ôm Kim Tại Trung đong đưa, hai người giống như đang múa theo làn điệu chậm mà dựa sát vào nhau.

“Anh tưởng anh là thứ tốt à!” Vài phần nũng nịu, vài phần tán tỉnh, vài phần quyến rũ. Tại Trung đem yêu tinh kia diễn rất sống động, có lẽ bản thân cậu thực sự là yêu tinh đầu thai đến để câu dẫn hồn phách của con người.

“Này, thằng kia đã làm chuyện gì mà vẻ mặt trông thâm thù đại hận vậy?” Người đang say lòng thì so với rượu càng say hơn, Trịnh Duẫn Hạo nhìn sự hung mãnh trong đôi mắt sáng của Kim Tại Trung đã sớm rời khỏi, chỉ còn lại tình yêu sâu sắc mà thuần khiết.

“Hắn đánh bài, lúc đầu em không biết. Hắn thua rất nhiều tiền, em cho hắn vài lần, cũng không nhiều cho lắm, hắn không thỏa mãn, em liền cùng hắn chia tay. Thế nhưng hắn vẫn quấy rầy, sau đó có một lần hắn vì khoản nợ do đánh bạc mà lừa gạt ông chủ của một công ty, ông chủ người ta đương nhiên mặc kệ, hắn không trả tiền mà còn hạ được em rồi bắt em bán thân trả tiền cho hắn. Bất quá sau này em trốn ra ngoài. Ngày hôm qua gặp phải ông chủ kia, em liền cùng hắn đánh nhau.”

Nụ cười sủng nịch trên khuôn mặt của Trịnh Duẫn Hạo bỗng thu lại, nghiêm túc đứng dậy. Tầm mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Kim Tại Trung, đặt tay lên vai cậu rồi nói, “Tại Trung, em còn có chuyện gì chưa nói với anh?”

“Hả?” Vẻ mặt Kim Tại Trung cứng đờ, máu giống như đông lại, cảm giác lạnh lẽo tê buốt nhanh chóng xuyên thấu đến toàn thân, trái tim đập thình thịch đầy vội vàng. Lời nói của Trịnh Duẫn Hạo khiến cậu căng thẳng, hoảng hốt, bất an, sợ hãi, mê man, hỗn loạn. Còn có điều gì chưa nói ra? Duẫn Hạo là cảm thấy mình nhơ nhớp sao? Bẩn thỉu sao? Bản thân thời niên thiếu mặc dù nhu nhược, ngu ngốc nhưng ít ra vẫn sạch sẽ. Mà mình bây giờ mặc dù đã gặp phải vài lần cưỡng gian đều chưa thực hiện được, nhưng dù sao cũng đã cùng một người đàn ông bất trị chung sống sinh hoạt qua. Kim Tại Trung cố gắng chớp chớp lông mi mang theo khiếp ý, bức hơi nước quay trở về. Dùng con ngươi ướt át vừa bối rối vừa cầu xin mà nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

Bộ dạng mỹ lệ động người của Kim Tại Trung khiến Trịnh Duẫn Hạo vừa mờ mịt vừa yêu thương, hắn vươn tay chạm vào mắt Kim Tại Trung, Kim Tại Trung đóng chặt lông mi khẽ run rẩy. Hắn lại chạm vào mũi Kim Tại Trung, thân thể Kim Tại Trung ngừng hô hấp, khẽ run. Hắn lại chạm vào miệng Kim Tại Trung, Kim Tại Trung hé miệng, đôi môi vừa cắn đến sung huyết tựa như được bôi lên một lớp son. “Sao vậy? Anh đã nói lời sai sao?” “Duẫn Hạo, em cái gì cũng có thể cho anh, ngoại trừ quá khứ.” Kim Tại Trung nói, nhìn Trịnh Duẫn Hạo, tiêu điểm lại dường như không phải là khuôn mặt của Trịnh Duẫn Hạo, ánh mắt mờ mịt trống rỗng. Giống như đang ngưng mắt nhìn quá khứ, hiện tại, có lẽ là tương lại, “Nếu như như vậy không được, em có thể cho anh cái mạng này.”

Trịnh Duẫn Hạo hoảng sợ, vỗ vỗ mặt Kim Tại Trung, “Tại Trung làm sao vậy, em còn biết anh là ai không? Em biết em vừa nói cái gì không?”

“Em không điên.” Kim Tại Trung nắm lấy bàn tay đang vỗ lên mặt mình của Trịnh Duẫn Hạo, giống như đứa nhỏ sắp bị vứt bỏ mà nỉ non, “Em chính là muốn lấy lòng anh, đừng không muốn em.”

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy trái tim co rút đầy đau đớn, đem người ôm vào trong lòng, ở bên tai trầm giọng kiên định nói, “Tại Trung, em yên tâm, anh sẽ nhận hết thảy những tình cảm hèn hạ của em. Nếu như em yêu anh, sau này em phải đối với anh giống như vậy. Hiểu chưa?” Kim Tại Trung ở trong lòng Trịnh Duẫn Hạo mà khẽ gật gật đầu, Trịnh Duẫn Hạo dường như không thấy rõ, lo lắng, đem Tại Trung hơi đẩy ra một chút, nâng cằm cậu lên rồi lại hỏi, “Đáp ứng anh không?”

“Đáp ứng.” Trong ánh mắt ướt nước của Kim Tại Trung phản chiếu hình ảnh nghiêm túc tuấn lãng của Trịnh Duẫn Hạo. Cậu nhìn, đuôi lông mày cùng khóe miệng đều cong lên, trên mặt phủ một tầng mây màu ngọc lưu ly đỏ.

“Này mới ngoan.” Trịnh Duẫn Hạo dùng miệng chạm chạm vào môi Kim Tại Trung xong mới thắc mắc nói, “Vừa nãy nghĩ bậy cái gì vậy? Tưởng là anh ghét bỏ quá khứ của em sao?”

“Ừm.” Kim Tại Trung cúi đầu xấu hổ lên tiếng. Nhận được lời chấp thuận của Duẫn Hạo, bây giờ nghĩ lại hành vi vừa nãy quả thực rất ngốc, giống như kẻ điên đang miên man suy nghĩ vậy. Thế nhưng cậu không có biện pháp, gặp phải chuyện có liên quan đến Trịnh Duẫn Hạo, cậu liền trở thành một kẻ không kiên cường, sẽ loạn, sẽ sợ, sẽ khóc, sẽ cuồng.

“Đứa ngốc. Đó là anh đau lòng vì em. Em mà không nói ra hết mọi chuyện, anh thực sự muốn liều chết một lần, hôm qua em nói một chút, hôm nay lại nói một chút, anh bây giờ giống hệt như con dao cùn cắt thịt, em muốn ngược chết anh a!”

Kim Tại Trung ngốc nghếch cười, trong lòng vừa ấm vừa vui, “Không có, sau này chỉ có hai chúng ta.”

Trịnh Duẫn Hạo nói, “Ừ! Bảo bối, buổi tối làm chuyện chỉ có hai chúng ta mới có thể làm không?”

“Nói rồi, thân thể em không khỏe, phải tu dưỡng một tuần. Không —— làm!” Kim Tại Trung cười xấu xa, nói xong liền cầm nguyên liệu làm bữa tối mà mình mới mua về ở bên cạnh rồi đi vào phòng bếp.

“Em thật đúng là đang trong thời kỳ hành kinh a! Hôm qua anh làm ba lần, em phải nghỉ ngơi một tuần!” Trịnh Duẫn Hạo không ngừng đi vòng quanh bên cạnh Kim Tại Trung một cách đầy cấp bách, giống như chú chó chỉ cần một cục xương vậy.

“Anh không muốn quay lại nhìn cái bản mặt của cái ông Vương bác sĩ kia đúng không, vậy thì không được làm nga.” Kim Tại Trung ‘dỗ dành’ Trịnh Duẫn Hạo, xoa xoa đầu hắn.

“Anh mua thuốc cho em rồi, lát nữa thì bôi lên. Ai nói nhất định phải giang giao. Vợ, lát nữa chúng ta chơi vài dạng mới mẻ thì thế nào? Chân giao đi, dù sao phía dưới của em cũng không được tốt. Anh không nỡ.”

“Trịnh Duẫn Hạo, anh thật đúng là một cao thủ tình trường, vừa mới nói lời yêu thương, dỗ dành người ta, dỗ dành đến vui vẻ xong, bây giờ lại nói lời hạ lưu rồi, cũng nói thực lưu loát.”Kim Tại Trung xấu hổ nghiến răng nghiến lợi, “Em đây một tháng không làm, xem anh gây khó dễ cho em làm sao!”

“Vợ chồng với nhau mà em xấu hổ cái gì, được rồi, anh thừa nhận, anh đối em, lột da ra là đầu sói, mặc da vào là cừu non. Ngày thường anh đều mặc da vào, tùy ý cho em đánh, tùy em cho em chửi, lúc ở trên giường anh liền tìm về một chút bản tính khát máu, em không thể cứ áp chế như vậy anh a, nếu không tâm lý anh sẽ trở nên biến thái. Mà tâm lý anh khi đã trở nên biến thái rồi, có mặc da vào hay không thì cũng là sói hết, anh nói cho em biết, khi đó em cũng đừng nghĩ đến việc xuống giường.”

“Vừa cừu vừa sói, vậy em là cái gì?” Kim Tại Trung bị chọc cười bởi chú hề Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo ngẫm lại, tổng kết nói, “Em a, khi anh là cừu, em chính là mỹ nhân cỏ, sạch sẽ động lòng kiên nghị ngoan cường. Khi anh là sói, em chính là cừu, tươi non nhiều nước mùi thịt ngon miệng.”

Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo khen ngợi, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, vung tay quyết định thưởng cho Trịnh Duẫn Hạo, “Đêm kia sẽ thưởng cho anh một lần.”

“Tạ chủ long ân!” Trịnh Duẫn Hạo bắt chước quy củ của Mãn Thanh trong TV mà hành lễ với Kim Tại Trung, “Vợ, em đi làm cơm đi, anh tắm rửa rồi đi trải giường chiếu luôn, như thế thì hai chúng ta sẽ không bị chậm trễ.”

Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo ra khỏi phòng bếp, một bên bắt đầu chuẩn bị cơm tối, một bên hiểu ra lời mà Trịnh Duẫn Hạo vừa nói, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như bị lôi vào một cái bẫy, hướng trong phòng mà la lên, “Trịnh Duẫn Hạo, anh buổi tối là sói, em là cừu, anh ăn em. Anh ban ngày là cừu, em là cỏ, anh vẫn ăn em a!”

________________

() PP: Cái mông >///

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio