Phong tháp những ngày này cực kỳ náo nhiệt.
Cũng giống như Cửu Đại tháp chiến, Thiên Huyền tông còn tổ chức một trận thi đấu lớn khác trong nội tông, Vương Giả chiến.
Đây có thể xem là một trong những sự kiện quan trọng bậc nhất toàn tông bởi quy mô của nó là vô cùng lớn.
Tầm ảnh hưởng của nó là rất rộng khi mà không như Tháp chiến, Vương Giả chiến diễn ra trên tất cả là ba mặt trận.
Thứ nhất là Thiên Huyền cứ điểm.
Trong địa phận nội tông có tất cả một trăm khu vực cứ điểm, rải rác khắp nơi.
Những thứ này có vai trò vô cùng lớn đối với tất cả đệ tử, tháp nào sở hữu càng nhiều cứ điểm thì lượng pháp lực có thể hấp thu tại khu vực tu luyện của tháp đó càng dồi dào và tinh thuần, đồng thời thẻ bài hộ mệnh của các thành viên tham gia mặt trận thứ hai càng mạnh mẽ.
Để tìm thấy cứ điểm, bắt buộc phải có Tư Hình xuất hiện, bởi chỉ có họ mới cảm nhận được khí tức đặc thù của nơi đây.
Sau đó các tháp phải chia lực lượng để canh giữ cứ điểm, đề phòng bị chiếm.
Mỗi khu vực thường sẽ có ít nhất một Tư Hình tọa trấn để bảo vệ, số lượng quân phòng hộ là không giới hạn.
Mặt trận thứ hai là Thiên Huyền giới.
Khi bắt đầu, năm mươi Tư Hình sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên vào trong thế giới này.
Trong phạm vi trăm dặm xung quanh mỗi đệ tử sẽ không có ai khác ngoài bản thân.
Sau một thời gian tranh đấu, những người còn trụ lại sẽ được tiến vào bên trong Thiên Huyền điện tu luyện cùng tiếp nhận bảo vật, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng tranh đoạt ngôi vị.
Trong thời giờ giới hạn, các pháp sư mạnh nhất này sẽ có thể giao tranh với nhau, bất quá khi sự kiện cuối cùng diễn ra, tất cả sẽ phải đình chiến.
Năm tháp đứng đầu sẽ được thưởng rất hậu, không chỉ cho cá nhân mà còn cho toàn tháp đó.
Thẻ bài hộ mệnh mà các đệ tử mang theo đóng vai trò cực kỳ lớn trong mặt trận thứ hai, bởi nó không chỉ giúp bảo toàn mạng sống mà còn tăng phúc tất cả các khả năng của họ lên gấp nhiều lần.
Mặt trận cuối cùng chính là cuộc đấu trí giữa chín vị thủ lĩnh của các tháp nguyên tố.
Họ phải chọn xem trong số các Tư Hình của tháp mình ai tham gia mặt trận nào, đồng thời phân phối lực lượng, chỉ huy các trận đánh ra sao thông qua pháp cụ truyền tin một cách hiệu quả nhất.
Nhiều năm qua, Phong tháp chỉ tham gia Thiên Huyền cứ điểm, hoàn toàn bỏ qua mặt trận thứ hai một cách đầy đáng tiếc.
Không phải bọn họ không muốn tham gia mà đơn giản là số lượng Tư Hình của họ không đủ.
Thủ lĩnh của bọn họ không chỉ có thiên phú tu luyện siêu cấp thiên tài, mà còn là một người có tầm nhìn mà không một thủ lĩnh nào khác có thể xem thường.
Chỉ với lực lượng mười Tư Hình và ba Chấp Sự pháp tôn cảnh, nàng vẫn phân phối lực lượng để chiếm giữ chắc chắn mười cứ điểm các năm, đem về nguồn pháp lực khổng lồ cho các huynh đệ trong tháp.
Nhiêu đó thôi là quá đủ để các tháp phải kiêng dè bảy phần rồi.
Tuy nhiên đó là chuyện của quá khứ, còn lúc này đây Phong tháp bọn họ chính là ứng cử viên số một cho chức vô địch của cả ba mặt trận! Kỳ tuyển chọn vừa rồi đối với huynh đệ bọn họ chính là một giấc mơ mà không ai có thể tưởng tượng ra nổi.
Hai người, một được xem là niềm hi vọng cuối cùng, một là truyền kỳ trăm năm, không chỉ vượt qua thế giới bóng tối mà còn đưa tất cả các thiên tài mắc kẹt trong đó suốt thời gian qua trở lại, khiến cho thực lực Phong tháp một phen bạo tăng đến kinh hồn.
Đêm chuẩn bị lên danh sách các Tư Hình tham gia mặt trận thứ hai, huynh đệ bọn họ thực sự đã trải qua một thứ cảm xúc không thể nào quên được.
Ngô Hân và các sư huynh, sư tỷ khác sau khi trải qua trận đại chiến thì nhận được một cỗ năng lượng khổng lồ, hoàn thành hấp thu liền tinh tiến thêm hai tinh thực lực rồi mới trở về.
Tuy nhiên Trần Phong lại không như vậy.
Cậu ở lại thế giới bóng tối suốt từ đó cho tới tận ngày cuối cùng, tức hôm ghi danh tham gia Vương Giả chiến, tổng cộng là tận bốn tháng trời.
Nguyên do của việc này, cậu chỉ giải thích với mọi người về việc đột phá pháp tôn chứ không nói gì thêm.
Các huynh đệ nghe xong thì gật đầu đồng ý, cảnh giới này tu luyện đúng là cần nhiều thời gian như thế.
Trông thấy cậu trở về, mọi người, mà đặc biệt là Ngô Hân cực kỳ mừng rỡ, lập tức tiến tới cười đùa cùng cậu rồi kéo tới bàn đăng ký ghi danh, nơi mọi người đang tụ tập và có sự xuất hiện của một người mà cậu vẫn chưa từng gặp qua từ lúc gia nhập nội tông đến giờ, thủ lĩnh Phong Huyền!
Nàng mỉm cười chào đón hai người.
Khuôn mặt xinh đẹp không chút dao động toát lên tôn nghiêm khiến người ta kính trọng.
Mái tóc đen dài được buộc cao gọn gàng phối với bộ võ phục bó sát rất quyến rũ.
Trần Phong quan sát sư tỷ như vậy nhưng cũng không khỏi than thầm.
Thủ lĩnh được xem là huyền thoại cuối cùng của Phong tháp trước khi cậu tới, tới nay đã là khoảng trăm năm, nếu xét về tuổi chính là ngang bằng, thậm chí còn hơn cả gia gia cậu, cái này khiến cậu có chút khó xử.
Phong Huyền đã được mọi người kể về những truyền kỳ về cậu.
Nhớ xưa kia nàng gia nhập Phong tháp cũng là một thiên tài vô song nhưng không cách nào gồng gánh được các đệ tử khác như cách của Trần Phong, chỉ có thể đơn phương độc mã tự mình tiến lên rồi nắm giữ vị trí thủ lĩnh.
Dĩ nhiên những gì nàng làm được không thể không xem trọng, chỉ là so với thanh niên trước mặt vẫn là hơi kém cạnh một chút.
Thủ lĩnh Phong tháp dò xét năng lực cậu ta.
Người này tuy còn trẻ nhưng tu vi đã vững chắc tại nhất tinh pháp tôn, không phải hạng tầm thường.
Hơn nữa, theo như mọi người kể lại, kỳ tuyển chọn Tư Hình này nếu không có Trần Phong, kết cục sẽ chẳng khác nào những lần trước.
Ngoài ra, bằng nhãn lực của người mạnh nhất Phong tháp, nàng đương nhiên nhận ra nếu chỉ xét riêng sức mạnh nhục thể, cậu ta có thể chính là người cường hãn nhất ở đây! Bước lên một bước, Phong Huyền lên tiếng, giọng điềm đạm:
- Nếu như đã có mặt đầy đủ, vậy chúng ta sẽ bắt đầu.
Vương Giả chiến kỳ này chúng ta chiến lược sẽ là hoàn toàn khác so với tất cả những lần trước kia.
Chúng ta sẽ tham gia đầy đủ cả ba mặt trận và cho các tháp còn lại biết thế nào mới là thực lực của kẻ mạnh!
Một lời tuyên bố như vậy đương nhiên khơi dậy ý chí chiến đấu của các huynh đệ.
Bọn họ đã chịu nhún nhường suốt nhiều năm, hiện tại đã đến lúc quật khởi, tiếp bước thành công Tháp chiến và thế giới bóng tối.
Vấn đề là lựa chọn những thành viên nào trong số đông đảo các Tư Hình của tháp lại là cả một suy tính khó khăn mà chỉ đành dựa vào sắp xếp của thủ lĩnh.
Nàng ta kinh nghiệm rất nhiều, lại vô cùng sáng suốt, rõ ràng là hiểu tình hình hiện tại nhất.
Mọi người yên lặng chờ đợi, thực không biết danh sách mà nàng muốn đề ra lần này gồm những ai.
Phong Huyền nhìn các sư huynh đệ một lượt rồi nói:
- Trong mười Tư Hình kỳ cựu, chúng ta sẽ chọn ra năm người mạnh nhất tham gia mặt trận thứ hai, năm người còn lại bằng kinh nghiệm của mình sẽ dẫn đầu các huynh đệ chiến đấu tại mặt trận thứ nhất.
Các sư huynh đệ bàn bạc một lát rồi làm theo lời thủ lĩnh, sau đó Tư Hình mạnh nhất, Triệu Việt Thiên nhìn nàng, hỏi:
- Vậy còn người thứ sáu thì sao?
Phong tháp bọn họ khác với mọi khi, nhờ bài danh đệ tứ trong Tháp chiến hai năm trước mà Vương Giả chiến lần này có thêm một danh ngạch, thực không biết Phong Huyền muốn ai là người cuối cùng tham dự mặt trận thứ hai.
Nàng mỉm cười nhìn mọi người:
- Vị trí đó, sẽ do Trần Phong nắm giữ!
Thanh niên nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Dĩ nhiên trong hai mặt trận thì cái thứ hai phù hợp với cậu hơn, nhưng ở đây là lợi ích của toàn tháp, ra quyết định phải dựa trên nhiều yếu tố, cái này cậu không biết liệu có thể đảm nhiệm được hay không.
Đương nhiên làm gì thì cậu cũng sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng những Tư Hình ở đây thực lực cùng kinh nghiệm không hề yếu hơn cậu, giao tranh trực diện cậu không thể thắng.
Các huynh đệ khác ngược lại tiếp nhận thông tin này lạc quan hơn cậu nhiều, bởi đối với bọn họ Phong Huyền sư tỷ chiến lược chính là vô cùng sáng suốt và hợp lý, không sai bao giờ.
- Được rồi, các Chấp Sự nhanh chóng gửi danh sách lên cho các đại sư.
Cuộc họp kết thúc ở đây, mọi người giải tán!
Đám đông di chuyển, miệng không ngừng bàn tán về chiến lược năm nay.
Tiếng xì xào vang lên không ngớt.
Các Chấp Sự về phòng làm việc, còn Tư Hình cũng bắt đầu rời đi, bỏ lại một thân ảnh quen thuộc.
Anh ta đối diện với Trần Phong, ánh mắt như muốn nói điều gì.
Cậu nhận ra ý tứ ấy, mở lời trước:
- Có chuyện gì vậy?
Người kia kia gãi đầu cười cười, trông mặt chính là Trúc Anh, người đã phải nhường vị trí cho Trần Phong kỳ Tháp chiến hai năm trước.
Anh đưa tay ra với cậu, nói:
- Chúc mừng đệ đã liên tục lập nên những kỳ tích như vậy!
Trần Phong mỉm cười, bắt tay với anh, nói:
- Cảm ơn, cố gắng hết sức mà thôi!
- Mong rằng ta cũng được như vậy!
- Nhất định sẽ như thế!
Trúc Anh vỗ vai cậu:
- Nghỉ ngơi sớm nhé!
- Ừm!
Nhìn bóng lưng cao gầy khuất hẳn đi, thanh niên cao lớn hơi nhíu mày nhìn lòng bàn tay và vị trí trên vai mà anh ta vừa chạm vào.
Cảm giác của cậu hiện tại có thể nhận ra tâm tình Trúc Anh có chút hỗn loạn, mà vừa rồi anh ta cũng đã đặt không chỉ một mà tận hai đạo ấn ký lạ lẫm lên người cậu.
- Thứ đó tạm thời chưa gây hại, để nó lại đi!
Một giọng nữ trầm trầm đột nhiên vang lên.
Trần Phong quay lại thì thấy Phong Huyền vẫn ngồi nguyên vị trí như ban nãy.
Cậu không hiểu lắm:
- Sao lại vậy?
- Ngồi xuống đi!
Thủ lĩnh Phong tháp chỉ tay vào chiếc ghế đối diện nàng.
Thanh niên bước tới, làm theo.
Thấy cậu đã ổn định vị trí, Phong Huyền nhỏ giọng:
- Trúc Anh đó, thực chất là gián điệp của Hỏa tháp!
Trần Phong cau mày, thông tin này cậu có chút khó tiếp nhận.
Các huynh đệ trong tháp từ khi cậu gia nhập cho đến giờ đều là rất chân thành, đối xử với nhau rất tốt, hoàn toàn không có chút ác ý nào.
Vậy mà giờ đây vị thủ lĩnh lại đích thân nói với cậu xuất hiện một gian tế trong đó, nhất thời không thể tin nổi.
Không hẳn như vậy!
Thanh niên cao lớn thở ra một hơi dài.
Trước kỳ tuyển chọn thì khác, nhưng hiện tại cậu chính là rất rõ ràng một điều, không có bất cứ một cộng đồng nào hoàn hảo cả, chỉ là phần tử xấu xa đó chưa lộ ra bản chất mà thôi.
Mà ở đây chính là kẻ vừa đặt hai đạo ấn ký lên người cậu.
- Còn ai khác biết chuyện này không?
Cậu hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn Phong Huyền.
Thủ lĩnh Phong tháp lắc đầu:
- Không, chuyện này là bí mật, nếu vừa rồi không xảy ra việc ta cũng không định cho đệ biết!
- Trúc Anh liệu có phải là gián điệp duy nhất?
Trần Phong nhíu mày hỏi.
Vị sư tỷ nhìn cậu:
- Đệ đang nghi ngờ ai sao?
- Ta không muốn như thế, bất quá ta không nghĩ việc Hỏa tháp làm được mà Quang, Ám, Lôi tam tháp lại không.
Cậu lựa lời nói.
Cậu không thích cái gì mà "Tam Huyền Tháp" như mọi người hay dùng, như thế chẳng khác nào coi những người vốn chỉ ngang hàng với mình như một thứ gì đó cao siêu không thể vượt qua vậy.
Tính cậu không phải người luồn cúi như thế.
Phong Huyền mỉm cười:
- Sắc sảo đấy nhỉ, không tệ đâu!
- Không hẳn! Ta chỉ không tin có một thứ gì đó hoàn hảo tuyệt đối.
Ta rất trân trọng các huynh đệ, nhưng đồng thời cũng dám chắc có kẻ đang muốn đâm sau lưng ta.
Thủ lĩnh Phong tháp gật đầu:
- Tỉnh táo đấy, nhưng cũng đừng cẩn thận quá, cứ làm sao tự nhiên thoải mái là được.
Ngoài Trúc Anh ra, còn sáu người khác có thân phận gian tế.
Trừ Thủy tháp ra, tất cả các tháp khác đều cài người vào nơi này.
- Sao lại như vậy?
Thanh niên hơi khó hiểu trước thực tế mà Phong Huyền đem ra.
Nàng không thể hiện ra cái gì khó chịu, từ từ giải thích cho cậu:
- Thứ nhất, về việc họ phản bội Phong tháp, lí do thực ra rất đơn giản.
Chúng ta suy yếu quá nhiều, đứng cuối trong thực lực các tháp rất lâu rồi, tài nguyên đương nhiên không thể sánh với các tháp khác.
Bọn họ có thể ra cái giá thỏa đáng, lập tức có được trung thành của các pháp sư trẻ tuổi.
Thứ hai, về việc thất tháp cài gián điệp vào đây, cái này có chút tức cười.
"Tam Huyền Tháp" gì đó trong mắt mọi người, khi ta mới ra nhập cũng là ngang hàng với Phong tháp, đương nhiên sẽ cần tay trong để nắm giữ thông tin cạnh tranh.
Còn tứ tháp kia bọn họ cảm thấy chúng ta đã yếu đi rất nhiều, nhưng Thiên Huyền cứ điểm lại vẫn chiếm đều đều mười cái các năm không thay đổi thì dấy lên hiếu kỳ, muốn cho người dò la chiến lược.
Tuy nhiên sau chừng đó năm vẫn không thể nào biết được gì.
Trần Phong mỉm cười, hóa ra câu chuyện lại là như vậy.
Quá khứ Phong tháp chính là vô cùng hùng mạnh, thật tiếc là rơi vào tình thế ngày hôm nay.
Nhưng cũng chính từ đây, vấn đề lại mới phát sinh khiến cậu càng khó hiểu hơn.
Như đoán được thắc mắc đó, thủ lĩnh gật đầu:
- Không sai! Chính xác là như vậy!
- Những tháp nào?
- Tất cả! Chính vì thế ta lại mới cần có đệ!
Thanh niên nhíu mày, chuyện này xem ra phức tạp hơn bề ngoài rất nhiều.
Thời gian sắp tới e rằng sẽ là một phen cực kỳ náo nhiệt!
- Tỷ có vẻ tin tưởng ta quá nhỉ?
Trần Phong nhìn người trước mặt, cười nói.
Nàng ta không tỏ ra cảm xúc gì nhiều, nhàn nhạt nói:
- Cũng không hẳn, bất quá so với những người khác quả là có kha khá điểm khác biệt!
- Như thế nào?
- Đệ hẳn phải hiểu điều này rõ hơn ta chứ!
- Tỷ biết trước tất cả sao?
- Không hoàn toàn, chỉ là phán đoán thôi.
Trần Phong gật gật đầu.
Người này toan tính thực sự rất cao thâm, so với Linh Nhi cảm giác thậm chí còn sâu hơn một bậc.
Nếu đã như vậy kế tiếp hi vọng mọi việc sẽ thành công.
Cậu đưa tay ra:
- Vậy còn thứ này thì sao?
- Hừm, đệ có đối phó được không?
- Có thể, chắc khoảng bảy, tám phần đi!
- Nếu vậy, cứ thực hiện đi, ta sẽ cũng cố hết sức!
Trần Phong gật đầu, chắp tay chào rồi rời đi.
Phong Huyền nhìn theo, bất giác nở ra một nụ cười.
Thực sự đã rất lâu rồi nàng mới có cái cảm giác này xuất hiện.
Thật sự đáng chờ mong những sự kiện diễn ra tiếp theo!
Tới đi!.