Hoàng đặt con búp bê về vị trí cũ, kéo ngăn kéo tủ lại, bước vào bên trong nhà tắm. Tắm rửa xong xuôi, mất thời gian khá lâu, cậu mới bước ra ngoài, vì bây giờ cánh tay đã được tự do, không gò bó, nên những chuyện sinh hoạt cá nhân khiến Hoàng bất tiện hai ba hôm nay, đã hoàn toàn thoải mái.
Cậu ngồi bên mép giường, lấy tay phủi phủi mấy lọn tóc ướt vừa mới gội.
"Hoàng ơi, Hoàng ơi..."
Hoàng đứng dậy, bước ra phía ban công nhìn xuống cổng. Trời tối nhá nhem, chỉ nhìn thấy bóng một cô gái lấp ló bên cạnh bụi hoa giấy. Cậu vội vàng uống nhà mở cửa. Là Mai à?
"Cạch..."
Then cài cửa chưa kịp mở xong, cái Mai đã sốt ruột xông thẳng vào sân, chạy lại ôm chầm lấy Hoàng.
"Hoàng ơi, Hoàng ơi, tao xin lỗi huhu..."
Hả? Mai khóc?
"Ù ôi ù ôi... Con yêu quái này, mày có dừng ngay cái hành động sờ soạng bố mày không hả? Có mau buông ra không?"
"Huhu... Tao xin lỗi, tao không biết mày bị người ta hại suýt chết... Huhu, bố mày éo buông đấy, con chó này..."
"Suỵt, be bé cái mồm thôi, ai nói chuyện này với mày hả?"
Hoàng lắc đầu ngao ngán nhìn biểu cảm của Mai.
"Còn ai vào đây nữa... Hic, mẹ mày chứ ai."
"Thôi thôi được rồi, mau vào trong nhà đi. Tiên sư bố con dở hơi, mày ôm tao khóc giữa cổng thế này, họ đi qua lại hiểu lầm thì chết."
Cái Mai mếu máo mãi mới chịu buông Hoàng ra, nước mắt lưng tròng đi theo cậu vào nhà.
"Được rồi, nín đi cho tao, bố mày còn sống sờ sờ ra đây có bị làm sao đâu?"
"Câm mồm, cái thứ đốn mạt, có khó khăn mà giấu tao."
Hoàng nhăn mặt lại nhìn Mai. Trong số đám bạn kia, thì Mai là người mà Hoàng thân nhất. Nếu nói Khanh thân thì thân, nhưng hai người này là hai trường phái trừu tượng khác nhau hoàn toàn. Một bên là bông hoa mong manh dễ vỡ, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, một bên thì chính là anh em tốt, hảo huynh đệ. Có thể bắn súng cùng nhau, có thể cúp học đi chơi cùng nhau, thậm chí Mai ngủ qua đêm ở phòng Hoàng cũng chẳng có gì phải kiêng dè hết. Nhà bà ngoại Mai lại sát rạt nhà Hoàng, mẹ Hoàng cũng rất quý Mai, chuyện gì cũng kể cho nó, khi Hoàng đi học mà con bé ở nhà, nhất định nó sẽ lập tức vác chăn gối sang ngủ với bà Châu mà không ngại ngần gì hết.
"Thế là mày không sao chứ gì?"
Cái Mai ráo hoảnh nước mắt nhìn Hoàng rồi đứng dậy quay người đi.
"Mày không thấy tao khỏe như này à? Mà đứng dậy đi đâu đấy? Về à? Sao sớm thế? Ra nhớ đóng cửa."
"Có cái cc ý mà bố mày về, tao đói, đi xuống bếp."
"..."