“Giải phẫu?” Tôi cố nhớ lại, không có án mạng mà? Làm gì có vụ án nào cần giải phẫu?
Thế nhưng tôi vẫn phải phục tùng lệnh cấp trên, vì thế tôi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rồi chạy vội đến phòng giải phẫu.
Nằm trên bàn giải phẫu, là Lý Bân.
“Lý Bân? Rõ ràng hắn chết đuối, sao còn phải giải phẫu làm gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh Tiêu cười: “Tôi cũng biết là hắn chết đuối, nhưng vẫn còn chút nghi vấn nên đêm qua tôi đã xin phép lãnh đạo để hôm nay tiến hành giải phẫu. Tốt nhất là đề phòng bỏ sót chi tiết nào đó.”
“Anh nghi ngờ điều gì?”
“Cô bé kia đã chết, hơn nữa trong cơ thể con bé còn tìm thấy tinh dịch, suy ra một đêm trước đó con bé còn quan hệ tình dục với Lý Bân. Nếu Lý Bân biết chúng ta muốn mang thi thể cô bé ra khám nghiệm thì hắn sẽ phải sợ bị phát hiện, chứ đâu thể nhàn nhã đi bắt cá? Trừ khi tố chất tâm lý của hắn quá tốt, hoặc quá vô tâm?” Anh Tiêu nói tiếp, “Mặt khác, hai tay hắn rất sạch sẽ.”
“Tay ấy ạ? Sạch thì làm sao? Chuyện này chẳng giải thích được gì cả?” Tôi hỏi.
“Tôi cũng không dám nói bừa, nhưng tôi biết, nếu như hắn ta bị rơi xuống nước rồi bị rong rêu cuốn mà chết, thì căn cứ theo lý thuyết co rút, trong tay hắn phải có bùn đất hoặc rong rêu gì đó, đúng không?”
Chúng tôi đều hiểu, ở thi thể chết đuối, vì mong muốn được sống thúc giục cộng thêm ngạt thở dẫn đến thi thể co rút, bình thường sẽ có bùn đất, rong tảo kẹt trong kẽ tay.
Mà trong bàn tay của Lý Bân, lại hoàn toàn sạch sẽ.
Chúng tôi bắt đầu tiến hành giải phẫu thi thể Lý Bân trong yên lặng. Kiểm tra bên ngoài thi thể vẫn xác định là có triệu chứng bị chết đuối. Ngoài ra, nội tạng bị xuất huyết, máu trong hai bên ngăn tim trái phải có máu không giống nhau, trong phổi có nước, sờ vào như se tóc (), trong khí quản có cát bùn và rong rêu, dạ dày bị tràn dịch, xác định mẫu tảo ở hiện trường đồng nhất với mẫu tảo tìm thấy trong thi thể. Tất cả triệu chứng này đều chứng thực Lý Bân chết đuối tại cái ao nhỏ kia.
Qua hai tiếng đồng hồ khám nghiệm tử thi, trừ việc chắc chắn rằng Lý Bân chết đuối, còn lại không có phát hiện gì mới. Vì thế anh Tiêu và tôi cảm thấy vô cùng chán nản.
Chúng tôi chống tay xuống bàn giải phẫu, cứ vậy đứng ngây người ra, cùng nhìn chằm chằm vào thi thể. Đột nhiên, ánh mắt anh Tiêu lóe lên.
Tôi nhìn theo, thấy màu da dưới nách Lý Bân có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể xác định là vì sao.
“Chỗ này hình như là xuất huyết!” Anh Tiêu nói, “Cắt ra xem.”
Xuất huyết dưới da, thi ban hoặc thối rữa đều khiến da có màu sắc dị thường, như bình thường chỉ cần căn cứ vào kinh nghiệm mà dùng mắt thường phân biệt. Nhưng đôi khi gặp trường hợp không thể xác định rõ ràng, lúc đó cần cắt ra để xem tình trạng mặt cắt dưới da, từ đó đưa ra kết luận chính xác.
Tôi dùng dao phẫu thuật cẩn thận cắt dọc theo phần da có màu sắc khác thường kia, phát hiện có dấu hiệu xuất huyết dưới da.
“Xuất huyết dưới da thế này thường không gặp nhiều. Em đoán tổn thương này là do đu xà kép đây mà.” Tôi đùa đùa.
“Cũng dễ hiểu thôi, tổn thương ở vị trí này có khả năng là do bị người khác tóm lấy hai bên nách rồi lôi đi mà thành.” Anh Tiêu nói xong, tôi liền hiểu ra ngay.
“Hơn nữa, hiện tượng xuất huyết chắc chắn hình thành khi còn sống ().”
Tôi thắc mắc, “Nhưng làm sao anh biết những chỗ xuất huyết này có quan hệ trực tiếp đến cái chết của Lý Bân?”
“Xuất huyết dưới da có quá trình nhận biết rất rõ ràng.” Anh Tiêu dùng cánh tay đẩy đẩy kính mắt, “Thời điểm mới bị xuất huyết sẽ không có biểu hiện trên mặt da, dần dần sau đó mới xuất hiện. Đầu tiên là bầm tím, khi máu từ từ tan đi đi, màu da chỗ bị xuất huyết sẽ chuyển dần sang xanh tím, xanh, xanh vàng, thậm chí có lúc còn biến thành màu vàng sẫm.”
“Vậy ý anh là không lâu sau khi bị thương dẫn đến xuất huyết dưới nách, Lý Bân đã tử vong, cho nên chưa có biểu hiện rõ ràng trên bề mặt da. Nếu như vậy, hai vết xuất huyết này có liên quan mật thiết đến cái chết của Lý Bân, phải không ạ?” Tôi nghe một hiểu mười, nói đế theo.
“Như tôi đã nói, tổn thương này hẳn là do Lý Bân bị tóm hai bên nách rồi lôi đi, lúc đó Lý Bân lại chưa chết.’ Anh Tiêu đăm chiêu nói, “Vậy thì…”
“Lý Bân lúc ấy đang hôn mê!” Tôi cướp lời.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Anh Tiêu cười, hỏi tôi.
Tôi không chần chừ nói, phải lấy máu trong tim của Lý Bân, lấy thêm mẫu trong dạ dày và mẫu mô gan, sau đó mang đi khám nghiệm độc tố.
“Khi chúng ta mổ dạ dày thấy trong đó đầy thức ăn, không có mùi rượu.” Tôi nói, “Chứng tỏ Lý Bân chết sau khi ăn không lâu, hơn nữa hắn không uống rượu, vì thế chỉ có thể là hôn mê do bị đánh thuốc.”
Tôi suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Vì hắn ta bị ném vào nước trong tình trạng hôn mê sâu nên dù hắn có dấu hiệu chết đuối, nhưng hai tay lại không có dấu vết nắm phải bùn đất hay rong tảo.”
Anh Tiêu khen ngợi gật đầu: “Phân tích rất tốt, chúng ta sẽ kết hợp với kết quả khám nghiệm trước đó để tiến hành phân tích. Đúng như cậu vừa nói, vụ án này có khả năng do hung thủ muốn lợi dụng tình huống Lý Bân làm nghề đánh bắt cá, cố tình đánh thuốc mê hắn, sau đó ném hắn xuống nước, ngụy trang thành sơ ý chết đuối.”
“Nếu như vậy, người bị tình nghi lớn nhất là Trần Ngọc Bình.” Anh Tiêu nhìn trần nhà, “Con chị ta bị tên Lý Bân ác ôn kia làm hại, cuối cùng phải tự tử. Như vậy Trần Ngọc Bình có động cơ giết người. Không biết cậu có để ý không, khi Trần Ngọc Bình tới hiện trường tự sát của con gái, tôi có hỏi chị ta vài điều, thấy ánh mắt chị ta rất khác thường.”
Tôi hồi tưởng lại. Quả thực nhìn thấy thi thể con gái mà chị ta không hề đau buồn cũng không phẫn nộ, đối với câu hỏi cô bé có phải con đẻ không lại có phản ứng quá khích, chứng tỏ nội tâm Trần Ngọc Bình rất khác thường.
Giải phẫu khám nghiệm tử thi kết thúc, tôi cùng anh Tiêu về văn phòng. Chúng tôi không nói gì, cùng chìm vào trầm tư. Nếu đã xác định Lý Bân bị người khác giết hại, vậy phải làm thế nào để tìm ra chứng cứ phạm tội của hung thủ?
Kết quả xét nghiệm độc tố cho thấy, trong máu, dạ dày và gan của Lý Bân đều có thành phần thuốc ngủ.
Suy đoán của anh Tiêu đã được khẳng định. Nói cách khác, chúng tôi đã thành công trong việc từ một dấu hiệu rất nhỏ mà phát hiện ra vụ án mạng này.
Điều tra viên ngồi trong văn phòng nghe chúng tôi nói ra suy đoán của mình, sau đó hỏi: “Làm sao để điều tra phá án bây giờ? Các anh có ý gì hay không?”
Tôi liền đờ người ra. Đúng vậy, trong vụ án này không có vật chứng cụ thể, làm sao phá án đây? Chắc chắn không thể vì Trần Ngọc Bình có động cơ phạm tội mà ngay lập tức gán tội cho chị ta được.
“Thử cách này xem sao.” Anh Tiêu nói, “Ngày cô bé kia tự sát, chúng ta đều thấy Trần Ngọc Bình ngồi xe đến hiện trường, sau đó lại đi ngay. Các cậu bắt đầu điều tra hành động của chị ta từ thời điểm đó, chú ý xem xét camera theo dõi tại các bệnh viện và tiệm thuốc ở vùng lân cận.”
Kết quả điều tra được gửi về rất nhanh chóng. Theo như lời khai của Trần Ngọc Bình, sau khi chị ta rời khỏi nơi con gái mình tự sát liền quay trở về nhà máy, bỏ việc xong chị ta lại đi xe bus về nhà. Nhưng Trần Ngọc Bình giấu đi một chi tiết quan trọng: Trên đường đi về nhà, chị ta xuống xe, vào một tiệm thuốc bên đường rồi lại bắt xe bus đi tiếp. Chứng cứ quan trọng này đã được camera của tiệm thuốc đó ghi lại.
“Được rồi, vừa thẩm vấn Trần Ngọc Bình, vừa đi tìm người bán thuốc hỏi xem.” Anh Tiêu và tôi đều giống nhau, tuy rằng biết vụ án đã được phá, nhưng trong lòng lại không hào hứng chút nào. Chúng tôi đều hiểu, nguyên nhân của vụ giết người này bắt nguồn từ cơn giận dữ của một người mẹ thương con.
Khi bị cảnh sát đưa đi, Trần Ngọc Bình biết sự tình đã bại lộ, chị ta không hề chống cự, trực tiếp khai nhận toàn bộ vụ án: “Tôi mang thai trước khi kết hôn với Lý Bân, khi sinh con ra hắn đã biết đó không phải con gái hắn. Lúc đó hắn nói hắn tha thứ cho tôi, tôi tin hắn, nhưng không ngờ hắn lại che giấu giỏi đến vậy, chờ tới hơn mười năm sau mới trả thù tôi. Hắn đánh đập mẹ con tôi. Tôi bị đánh đến tối tăm mặt mũi, giận quá bỏ nhà đi làm xa. Gần đây tôi mới biết, hắn thừa dịp tôi đi làm xa nhà, nhiều lần cưỡng hiếp con gái tôi. Từ khi đó, tôi đã có ý định giết hắn. Con gái tôi chết đi lại càng khiến tôi hạ quyết tâm, phải giết bằng được thằng cầm thú ấy.” Trần Ngọc Bình nước mắt giàn giụa, nhưng nước mắt không giấu được vẻ mặt đầy căm hận của chị ta. “Tôi đi mua thuốc ngủ, khi về đến nhà thấy thằng súc sinh đang ăn cơm. Tôi liền bỏ thuốc ngủ vào bát canh của hắn. Hắn ăn canh xong liền lăn ra ngủ như lợn chết. Tôi thay quần áo cho hắn, mang theo cả dụng cụ bắt cá, rồi lôi hắn lên xe ba bánh, chạy đến bên ao nước, sau đó ném hắn ta xuống ao.”
Đội trưởng đội hình sự mặt tái xanh, kể lại toàn bộ câu chuyện của Trần Ngọc Bình cho chúng tôi. Tôi biết, chúng tôi đều cảm thấy tiếc thương cho thảm cảnh này.
“Rốt cuộc là ai sai trước đây?” Tôi mông lung nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài trung tâm pháp y, “Vì sao không giải quyết mọi chuyện theo pháp luật?”
Anh Tiêu cũng hết sức thương cảm nói: “Là ai sai cũng không quan trọng nữa rồi, đáng thương nhất là sinh mệnh bé nhỏ vô tội kia, con bé cứ thế trở thành vật hi sinh cho một mối duyên nghiệt ngã.”
()Trong phổi người chết đuối thường có một lượng chất lỏng lớn, khi bác sĩ pháp y xoa nắn phổi sẽ có cảm giác như đang sờ lên một lọn tóc, cảm giác này thường được gọi là “cảm giác se tóc”. Cách này được dùng để xác định xem có phải phổi thay đổi do chết đuối hay không.
() Chỉ khi còn sống thì cơ thể con người mới có một số phản ứng như chảy máu, ứ máu, nuốt, tắc mạch máu… Từ đó người ta có thể xác định vết thương hình thành từ khi còn sống hay sau khi chết mới có. Phản ứng này được gọi là phản ứng sinh hoạt.