Pháp Y Vương Phi 2

chương 146: mở miệng hiến kế 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Tú khóc nức nở, nghẹn ngào nấc lên từng chữ.

Vừa nghe tới đây, Nhiếp Cẩn Huệ vốn đang đứng luyện chữ không khỏi sửng sốt, hai mắt mở lớn như không thể tin được.

.

Truyện Đoản Văn

"Cái gì? Tiểu Tú, ngươi nói cái gì?!"

Dứt lời, trên mặt vẫn còn lộ ra tia kinh ngạc khó nói.

Thấy vậy, Tiểu Tú vội vàng chạy đến bên người Nhiếp Cẩn Huệ, sau đó bịch không hề báo trước mà quỳ xuống.

"Nhị tiểu thư, ngài, ngài mau đi khuyên nhủ vương phi đi, vương phi, vương phi muốn hòa li với vương gia...Ô ô..."

Càng nói Tiểu Tú càng khóc lớn hơn.

Mà Nhiếp Cẩn Huệ vừa nghe rõ liền lập tức đặt bút lông trên tay sang một bên, rồi đưa tay đỡ Tiểu Tú đứng dậy.

"Tiểu Tú, ngươi chờ một chút, đừng vội, đừng vội.

Trước tiên ngươi nói cho ta biết vì sao Cẩn Huyên muốn hòa li với vương gia.

Chẳng lẽ trong thời gian này bọ họ xảy ra chuyện gì sao?"

So với Tiểu Tú thì Nhiếp Cẩn Huệ vẫn duy trì được sự bình tĩnh của mình.

Nhưng không để Nhiếp Cẩn Huệ nói hết câu, Tiểu Tú đã vội vàng lắc đầu.

"Nhị tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ cũng không biết...!Chỉ là sáng hôm nay, lúc nô tỳ đang đứng canh ngoài cửa phòng thì bỗng nhiên nghe được tiếng cười lớn của vương phi, sau đó nô tỳ có hỏi, nhưng vương phi lại không trả lời.

Nào ngờ, chờ sau khi rửa mặt thay quần áo xong, vương phi liền bảo nô tỳ đi chuẩn bị văn phòng tứ bảo, khi đó nô tỳ chỉ nghĩ có lẽ vương phi muốn luyện chữ một chút, nhưng...!nhưng thứ vương phi muốn viết là..

là thư hòa li! Ô ô..."

"Nô tỳ thật sự không có biện pháp ngăn cản vương phi, dù nô tỳ có nói thế nào, vương phi cũng không nghe lọt tai...Ô ô...!Vì thế nô tỳ mới đến cầu xin nhị tiểu thư.

Nhị tiểu thư, nô tỳ cầu xin người, người đi khuyên nhủ vương phi đi, nếu vương phi thật sự hòa li với vương gia thì...thì làm sao bây giờ...Ô ô..."

Tiểu Tú khóc vô cùng thương tâm, mà Nhiếp Cẩn Huệ đứng một bên nghe cả câu chuyện cũng không khỏi nhíu mày, ngay sau đó liền lâm vào trầm tư, qua một hồi lâu mới thấp giọng hỏi.

"Tiểu Tú, ta hỏi ngươi, hiện tại Cẩn Huyên đã đưa thư hòa li cho vương gia chưa?"

"Ô ô...!Chưa, vương phi nói là chuẩn bị trước còn việc phía sau thì không cần nô tỳ quản,...!Ô ô, nhưng nhị tiểu thư, nếu không có chuyện gì thì tại sao phải viết thư hòa ly chứ? Nhị tiểu thư, người mau đi khuyên vương phi đi..."

Vừa lôi kéo cánh tay Nhiếp Cẩn Huệ, Tiểu Tú vừa hạ thấp người chỉ kém một chút xíu nữa là đầu gối đã chạm đất, khẩn thiết cầu xin.

Lúc này, nghe thấy Nhiếp Cẩn Huyên còn chưa giao thư hòa ly ra, hai mày Nhiếp Cẩn Huệ mới từ từ dãn ra, sau đó xoay người đi đến bên cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.

Nhất thời cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào của Tiểu Tú.

Đợi qua một hồi lâu Nhiếp Cẩn Huệ mới quay người, đi về phía Tiểu Tú.

"Tiểu Tú, ta hỏi ngươi, lúc trước ta có nghe người khác nói Cẩn Huyên và vương gia còn chưa viên phòng...!Chuyện này có phải thật không?"

Nhiếp Cẩn Huệ đè ép giọng nói của mình xuống nhỏ nhất, mà nghe câu hỏi của nàng, Tiểu Tú sửng sốt không thôi, hai bên má phúng phính ửng hồng.

"Chuyện này...chuyện này..."

"Ai nha, nha đầu ngươi a, đến lúc này rồi còn cái gì không thể nói nữa? Mau nói, hai người họ đã viên phòng chưa?"

"...hình như là chưa..."

Giọng nói của Tiểu Tú rất nhỏ lại ngập ngừng nhưng ngay sau đó liền vội vội vàng vàng lắc đầu.

"Nhị tiểu thư, chuyện này nô tỳ chỉ nói cho người biết, người đừng nói với người khác, nếu không một khi tin tức bị truyền ra, vương phi...!vương phi nhất định sẽ bị người khác chê cười!"

Đối với sự tình ảnh hưởng đến danh dự của Nhiếp Cẩn Huyên, Tiểu Tú vô cùng cẩn thận.

Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huệ không nhịn được giơ tay cốc đầu nàng một cái, rồi mắng.

"Đã biết, Cẩn Huyên không những là chủ tử của ngươi mà còn là muội muội ruột của ta! Trong lòng ta hiểu rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không nói! Còn cần nha đầu ngươi đến nhắc nhở sao?!"

Nhiếp Cẩn Huệ thuận miệng trêu chọc Tiểu Tú một câu khiến cho không khí trong phòng bớt ngột ngạt hơn nhưng sau đó biểu tình trên mặt lại ngưng trọng, nghiêm túc nói.

"Nhưng bên phía Cẩn Huyên, nếu muội ấy đã quyết định cho dù ta có đi khuyên nhủ cũng không thể giải quyết được gì, bất quá ngươi cũng đừng khẩn trương..."

Tới đây, Nhiếp Cẩn Huệ liền dừng lại, hơi mỉm cười, cúi xuống thì thầm bên ai Tiểu Tú.

"Kỳ thật việc này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, ngươi cứ nghe theo ta, trước hết phải..."

Không biết Nhiếp Cẩn Huệ nói gì với Tiểu Tú mà chờ thanh âm của nàng vừa dứt, hai mắt Tiểu Tú đột nhiên mở lớn, vẻ mặt đầy kinh sợ nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huệ.

"Nhị, nhị tiểu thư...!người...người nói là..."

Hiển nhiên, những gì Nhiếp Cẩn Huệ vừa nói đã dọa tới tâm hồn mỏng manh của Tiểu Tú.

Thấy nàng như thế, Nhiếp Cẩn Huệ không khỏi mím môi, thấp giọng hỏi.

"Đúng vậy, nếu không ngươi còn có biện pháp khác sao? Vì thế chuyện này ngươi cứ nghe theo ta, chắc chắc không sai! Hiểu chưa?"

"Nhưng, nhưng...nhị tiểu thư, chuyện này nếu để vương phi biết được, nô...!nô tỳ..."

"Thế nào? Sợ rồi? Yên tâm đi, có chuyện gì ngươi cứ nói là do ta sai khiến!"

"Này...!Này..."

Có Nhiếp Cẩn Huệ đứng ra bảo đảm, trong lòng Tiểu Tú có chút dao động.

Vì vậy, sau vài giây suy nghĩ liền không khỏi nhỏ giọng nói.

"Nhị tiểu thư...!phương pháp này thật tốt, nhưng, nhưng nô tỳ không có...!không có...đồ vật kia a..."

Tiểu Tú có chút khó xử, dù sao nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, nơi này lại là Túy Hà Sơn Trang, xung quanh chỉ toàn núi với núi, cho dù nàng muốn làm, cũng không có biện pháp tìm được đồ vật kia!

Vừa nghe Tiểu Tú nhắc đến đây, hai mày Nhiếp Cẩn Huệ cũng hơi nhíu lại, ngay sau đó khóe môi bỗng cong lên một đường cung khó hiểu.

"Cái này thì ngươi không cần lo, ta đi lấy giúp ngươi!"

Nhiếp Cẩn Huệ an ủi Tiểu Tú, đồng thời đáy mắt hiện lên cảm xúc khó tả....!

Ban đêm, thời điểm Ân Phượng Trạm trở về, Nhiếp Cẩn Huyên đang ở trong phòng chuẩn bị ăn cơm tối.

Thấy vậy, Ân Phượng Trạm không nói lời nào, chỉ im lặng đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn ăn.

Nhìn hàng loạt động tác liền mạch của hắn, một chút cảm xúc Nhiếp Cẩn Huyên cũng không có, chỉ hơi ngước mắt liếc Ân Phượng Trạm một cái, rồi trực tiếp cầm lấy đôi đũa trên bàn lên...!

Ngay lúc này, bỗng nhiên Ân Phượng Trạm mở miệng nói.

"Tìm được hung thủ rồi!"

Đây là bù lại cho hai chương ngắn mấy hôm trước.

Chúc mọi người một ngày đầu tuần vui vẻ.

À quên nữa nhớ giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio