"Đáng giận, thật đáng giận! Nhắc nhở? Cái gì mà nhắc nhở, không phải đang châm chọc ta xen vào việc của người khác sao? Nữ nhân này thật đáng giận..."
Trong thư phòng Thần Vương phủ, Cung Vương Ân Phượng Hiên không kiên nhẫn mà đi vòng quanh trước án thư đồng thời trong miệng cứ lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì đó.
Mà mỗi một câu nói vang lên thì trong đầu Ân Phượng Hiên lại không kiềm được nhớ tới khung cảnh vừa mới xảy ra ở Tuyết Đan Uyển, làm hắn càng nghĩ càng giận.
"Tứ ca, vì cái gì huynh không trực tiếp hưu nữ nhân kia đi! Sự tình vừa rồi, huynh cũng đã chứng kiến, nàng hoàn toàn không đem chúng ta để trong mắt, một nữ nhân như vậy, huynh còn giữ nàng lại làm gì?"
Ân Phượng Hiên tỏ vẻ bản thân rất bất mãn với Nhiếp Cẩn Huyên.
Mà nghe vậy, Ân Phượng Trạm đang ngồi trên án thư cũng chỉ ngước mắt liếc nhìn hắn một chút, sau đó lại đem tầm mắt trở về, chăm chú nhìn công văn ở trên tay.
"Còn chưa tới thời điểm thích hợp!"
"Cái gì? Vẫn còn chưa tới thời điểm thích hợp?! Tứ ca, huynh cũng đã nhịn nữ nhân kia nửa năm cũng coi như đã cho cha nàng mặt mũi lắm rồi! Huynh còn chần chờ gì nữa!"
Ân Phượng Hiên có chút nóng nảy, vừa dứt lời liền đi thêm hai bước nhảy đến trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Tứ ca, huynh không thể giữ nữ nhân kia bên người được.
Lúc trước, chỉ vì xem mặt mũi của cha nàng nên huynh mới đáp ứng mối hôn sự này.
Nhưng ai biết được nàng lại là một người đàn bà hung hăng, đanh đá, không biết lẽ phải.
Từ khi vào cửa, nàng không ngừng kiếm chuyện khiến cả Vương phủ náo loạn, không ngày nào được an bình, cho nên..."
"Được rồi, trong lòng ta tự có tính toán!"
Vừa đánh gãy lời nói của Ân Phượng Hiên, ánh mắt của Ân Phượng Trạm không biết vì sao lại chợt thoáng qua cảm xúc khó tả nhưng chỉ trong một lát liền tiêu tán.
Hắn nói tiếp.
" Chẳng lẽ, hôm nay Ngũ đệ cố ý đến đây chỉ vì muốn khuyên ta hưu thê?"
"Ách...!Đương nhiên không phải!"
Nghe ý tứ của Ân Phượng Trạm là không muốn nhắc đến chuyện này, Ân Phượng Hiên không khỏi có chút mất hứng, không muốn mở miệng nữa nhưng ngay sau đó liền xoay người ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh mà đáp.
" Kỳ thật hôm nay đệ lại đây cũng không có chuyện gì quá quan trọng, chỉ muốn đến Thần Vương phủ xem tình hình một chút.
Mặt khác, hai ngày trước đệ nghe người ta nói trong phủ của Tứ ca có xảy ra án mạng cho nên thuận tiện muốn hỏi thăm một chút sự tình là như thế nào!"
Sau khi đã bình tĩnh hơn, Ân Phượng Hiên lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như ngày thường của hắn.
Nhưng khi nói đến chuyện này, dường như lại nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
"Đúng rồi, Tứ ca, người chết kia là ai vậy? Đệ nghe nói người duy nhất xuất hiện ở hiện trường chính là nữ nhân kia, vậy chẳng phải nói, nàng chính là hung thủ sao?"
Một lần nữa nhắc đến Nhiếp Cẩn Huyên, trong mắt Ân Phượng Hiên đã không còn vẻ bực bội, tức giận như ban đầu mà ẩn ẩn lộ ra tia vui sướng, hưng phấn khi người khác gặp họa.
Ân Phượng Trạm nãy giờ chỉ ngồi im một bên không hề nhúc nhích lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Ân Phượng Hiên.
"Sự tình không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, Ngũ đệ vẫn không cần hỏi đến quá chi tiết làm gì!"
" A? Không đơn giản?! Chẳng lẽ..."
Thật ra, Ân Phượng Trạm cũng không muốn nhiều lời, bất quá từ trước đến nay Ân Phượng Hiên đều rất tò mò, lòng hiếu kì của hắn cũng vì một câu nói kia mà trỗi dậy.
Nhưng Ân Phượng Hiên vừa định hỏi thêm để biết tình huống cụ thể thì Cố Hồng tổng quản không biết đã xuất hiện từ khi nào, đang đi từ bên ngoài vào.
"Khởi bẩm Vương gia, người của Hình Bộ đã tới, đang chờ người ở bên ngoài."
Cố Hồng cúi đầu, cung kính mở miệng.
Nghe vậy, Ân Phượng Hiên đang ngồi bên cạnh không khỏi sửng sốt còn Ân Phượng Trạm chỉ hơi nhíu mày.
"Chuyện gì?"
"Không có nói cụ thể, chỉ nói có chuyện quan trọng muốn cùng Vương gia thương nghị."
Cố Hồng bẩm báo theo đúng sự thật, mà nghe đến đó, nguyên bản Ân Phượng Trạm đang cau mày, đáy mắt chợt lóe, sau đó trực tiếp đứng lên đi ra ngoài...!
...!
Không biết người của Hình Bộ tới là vì chuyện gì nhưng ngay lúc này, trong căn phòng nào đó ở hậu viện Thần Vương phủ, Kiều Diên Nhi, Tần Ngọc Hà cùng với Bạch Mỹ Lan, cả ba mỹ nhân ai cũng không vừa mắt ai lại phá lệ ngồi chung một chỗ.
"A~, hôm nay nháo một trận thật thú vị~!"
Giống như mọi ngày, lần này người mở miệng đầu tiên vẫn là Kiều Diên Nhi.
Mà tiếng nói của nàng vừa dứt, ngay lập tức Tần Ngọc Hà đang ngồi bên cạnh cũng hùa theo.
"Không phải sao, hôm nay nàng ta không những thu thập được Hương Thảo cùng Ngô thẩm, triệt thể diện của Cung Vương điện hạ mà trên thực tế còn hung hăng đánh một bạt tay vào vị quản sự kia của Thần Vương phủ.
Một ván này của nàng ta đã hạ thấp hết uy danh, thể diện Hàn Trắc phi bỏ công xây dựng bấy lâu nay!".