Pháp Y Vương Phi

chương 46: một hồi diễn hài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Để một Vương phi như Nhiếp Cẩn Huyên đến Súc Ngọc Hiên hỗ trợ cho Trắc phi Hàn Lạc Tuyết, đây tuyệt đối không thể nghi ngờ là đang châm chọc người khác.

Cho nên, chờ tiếng nói của Ân Phượng Trạm vừa dứt, mọi người ở đây tức khắc ngây ngẩn cả người, nhưng đảo mắt một lát, Nhiếp Cẩn Huyên lại bỗng nhiên cười lớn.

"Ha hả... Hảo a!"

Giương mắt nhìn Ân Phượng Trạm, tiếp theo Nhiếp Cẩn Huyên liền chuyển mắt nhìn đến Hàn Lạc Tuyết.

"Nếu Vương gia đã nói thế, thì cứ làm như vậy đi, hôm nay ta liền tới đây hỗ trợ!"

Nhiếp Cẩn Huyên đáp ứng một cách sảng khoái, nghe vậy, Ân Phượng Trạm hơi hơi nhấp môi dưới, nhưng còn chưa đợi hắn kịp nói chuyện, Hàn Lạc Tuyết ở bên cạnh đã nhanh chóng từ chối.

"Như vậy không được, không được nha!"

Nói, Hàn Lạc Tuyết liền tiến lại gần Ân Phượng Trạm.

"Ý tốt của gia, thiếp hiểu, nhưng tỷ tỷ là Vương phi, như thế nào lại ỷ khuất đến hầu hạ thiếp? Lại nói, thiếp chẳng qua chỉ bị dọa sợ một chút, cũng không tính là chuyện lớn gì, có Ngô thẩm ở bên cạnh chăm sóc đã đủ rồi, cho nên thỉnh gia thu hồi mệnh lệnh đã ban."

Hàn Lạc Tuyết ăn nói nhỏ nhẹ, thấu tình đạt lý, mà dứt lời liền giương mắt nhìn về Ân Phượng Trạm trước mặt, nhưng đến bây giờ nàng mới phát hiện, từ khi nàng bắt đầu nói chuyện, Ân Phượng Trạm hầu như chưa từng liếc mắt nhìn nàng một lần, trước sau như cũ chỉ nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên đứng bên cạnh.

Nháy mắt, Hàn Lạc Tuyết không khỏi nhấp môi, tiếp theo liền trực tiếp "bùm" một cái, quỳ gối trên mặt đất.

"Gia, thiếp thỉnh ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban."

Hành động của Hàn Lạc Tuyết có chút ngoài dự đoán của mọi người, mà lần quỳ này của nàng, quả nhiên lôi kéo được sự chú ý từ Ân Phượng Trạm.

"...Một khi đã như vậy, thì cứ theo ý ngươi đi!"

Đáp ứng yêu cầu của Hàn Lạc Tuyết, dứt lời, Ân Phượng Trạm lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên ở bên cạnh, sau đó sắc mặt tức khắc trầm xuống.

Bởi vì hắn thấy được tia trào phúng trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên. Cho nên, sau khi đối diện với ánh mắt của nàng, Ân Phượng Trạm liền xoay người, trực tiếp phất áo bỏ đi.

...

Ân Phượng Trạm vừa đi, Súc Ngọc Hiên bên này cũng tản ra. Tiếp theo, Nhiếp Cẩn Huyên cùng đám người Tần Ngọc Hà cũng liên tiếp rời đi, bất quá chỉ trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Lạc Tuyết và Hạnh Nhi.

"Tiểu thư, ngài...Ngài không có việc gì đi?"

Hạnh Nhi có chút lo lắng, sự tình vừa rồi, nàng đều thấy được. Cho nên nhìn chủ tử nhà mình trước mắt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng Hạnh Nhi đều rõ ràng, tâm tình của chủ tử nhà mình lúc này chắc chắn là không tốt.

Hạnh Nhi hỏi một cách cẩn thận, mà nghe vậy Hàn Lạc Tuyết lại hơi hơi mỉm cười.

"Không có gì, được rồi, ta có chút mệt mỏi, muốn nằm nghỉ trong chốc lát, ngươi cứ ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Cung kính đáp lời, Hạnh Nhi cũng không dám nhiều lời, sau đó liền xoay người ra ngoài... Vào đúng thời điểm Hạnh Nhi rời đi, nguyên bản nụ cười trên mặt Hàn Lạc Tuyết vẫn còn tươi tắn lập tức biến mất, cả người nàng cũng trầm xuống, tiếp theo liền giơ tay nắm chặt chén trà như muốn ném xuống đất.

Nhưng cuối cùng, khi chén trà sắp sửa tuột khỏi tay, Hàn Lạc Tuyết bỗng nhiên dừng lại, một lát sau, liền chậm rãi đem chén trà đặt lại chỗ cũ, nhưng bàn tay trắng nõn vừa cầm chén trà kia lại trước sau vẫn như cũ gắt gao nắm chặt lại, trên trán cũng nổi lên gân xanh.

...

Súc Ngọc Hiên sóng gió không ngừng, mà lúc này vừa ra khỏi Súc Ngọc Hiên, Tiểu Liên liền không khỏi nói liếc nhìn Tần Ngọc Hà đang đi trước mình một cái.

"Ha hả...."

Tần Ngọc Hà xuất thân quan lại, tuy rằng chỉ là một thứ nữ, nhưng lại rất thích cùng các thiên kim tiểu thư diễn trò. Cho nên, lúc này nàng cười như vậy, tức khắc khiến Tiểu Liên luôn đi sau hầu hạ nàng chú ý đến.

"Tiểu thư, ngài nói chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vương gia sao lại để Vương phi đi Súc Ngọc Hiên hỗ trợ, còn Hàn Trắc phi tại sao lại không đồng ý a~? Dù sao, nếu là nô tỳ, nô tỳ tất nhiên sẽ rất cao hứng, có mặt mũi như vậy mà? Kết quả... Ai nha, tiểu thư ngài nói thử xem, đây là có chuyện gì, nô tỳ thật không hiểu nổi?"

Tiểu Liên là nha hoàn đi theo bên cạnh Tần Ngọc hà, tuổi không lớn, nhưng lại là một nha đầu thẳng tính, lanh mồm lanh miệng. Mà lúc này nghe được lời nói của Tiểu Liên, Tần Ngọc Hà trực tiếp nghiêng mắt trừng nàng một cái.

"Hừ, với cái óc heo này của ngươi, thì hiểu được cái gì?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio