Phạt Anh Phải Lòng Em

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Canh súp hầm gạo tẻ ( hiu hiu, ai biết cái tên chính thức của em nó thì lên tiếng nha)

Món ăn mà Ưng Thủ dậy sớm làm cho ái nhân ^^

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nắng sớm đánh thức Y Đằng khỏi giấc ngủ say, y mở to mắt, bên người chẳng còn thấy thân ảnh Ưng Thủ đâu nữa. Đưa tay sờ vào gối đã thấy lạnh như băng. Chuyện phát sinh tối qua hết thảy như một giấc mộng đêm xuân, Y Đằng với tay vuốt ve vị trí Ưng Thủ vừa nằm, lặng im không nói gì.

“Em làm gì lại mang cái vẻ mặt như muốn khóc vậy?” Ưng Thủ một bên lau tóc một bên đẩy cửa phòng ra. Trên người hắn quấn quanh một cái khăn, nửa người trên để trần. Thấy Y Đằng gập mình nằm sấp trên giường liền nắm lấy cánh tay y, “Gặp ác mộng?”

“Anh tắm rửa lâu như vậy sao?” Hại tôi nghĩ rằng anh rời khỏi. Y Đằng cắn môi dưới trừng mắt nhìn Ưng Thủ.

“Anh làm điểm tâm. Canh súp hầm gạo tẻ nha!” Vẻ mặt Ưng Thủ như đang dâng vật quý đến cho Y Đằng, chu mỏ hôn lên môi y một cái, ” Y Đằng ngốc ngốc cũng thật đáng yêu nha!”

“Anh mới ngốc ngốc!” Y Đằng kéo drap giường quấn lại che thân rồi bước đến phòng tắm, đột nhiên nghĩ này nọ liền quay đầu nói, “Anh khỏa thân để làm gì a? Ngày hôm qua không phải đã mua áo ngủ mới sao?”

“Cùng nhau mặc đi!” Ưng Thủ xoay người, hướng nhìn Y Đằng.

Nước nóng rất nhanh từ vòi sen tưới đẫm lên cơ thể Y Đằng, tỏa thành một màn sương, vắt ngang bồn rửa chính là kiện áo ngủ hôm qua y cùng Ưng Thủ mua về. Cư nhiên không có biện pháp cự tuyệt! Y Đằng oán hận nhìn áo ngủ, y hận chính mình thật sự không có tiền đồ mà.

Nhưng mà, thật sự rất yêu hắn! Vừa rồi thức dậy không thấy Ưng Thủ, Y Đằng còn tưởng rằng hắn đã muốn ly khai, trong lòng khổ sở cơ hồ muốn đổ lệ. Chỉ là vì yêu, rất yêu! Cho nên vô luận thế nào cũng nói không nên lời.

Y Đằng cũng biết chính mình cực kỳ nói một đằng làm một nẻo. Trước đây y mộng tưởng tình yêu song phương, nay thật sự nghe từ miệng Ưng Thủ, y lại có cảm giác khó nắm bắt. Y luôn nghĩ, có thể dễ dàng thổ lộ như thế, hẳn là hắn cũng chưa yêu y thật sâu.

Đã thế, y lại càng lúc càng yêu hắn hơn nữa. Nghĩ đến đây, Y Đằng lấy tay gạt nước trên mặt, hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế cảm giác muốn khóc, do dự một chút, vẫn là mặc áo ngủ đôi vào.

Bước ra từ phòng tắm, liền thấy Ưng Thủ đang bận bày bừa chén đũa các thứ, không hề giống như người ngoài. Thấy Y Đằng, liền vẫy tay với y, “Nhanh lại đây, tuy rằng anh làm đồ ăn không ngon bằng Y Đằng, nhưng mà anh cũng vất vả nửa ngày đó!”

Y Đằng bị lôi nhẹ ấn vào ghế, cầm lấy đũa, mặt không biểu tình ăn một ngụm đồ ăn Ưng Thủ cực lực đề cử. Hương vị thật sự không được tốt lắm, lại càng không có tiêu chuẩn so với đồ ăn y tự làm.

“Thế nào?” Ưng Thủ sáp lại … Vẻ mặt chờ mong nhìn y.

“Cũng tạm chấp nhận được.” Y Đằng rũ mắt, còn nghiêm túc múc ăn.

“Kỳ thật Y Đằng là người thật ôn nhu.” Ưng Thủ giễu cợt nói như vậy một câu, hai tay tạo thành chữ thập, “Anh xin phép!” Sau đó hùng hổ giái quyết đồ ăn trong chén của mình.

Y Đằng vừa ăn vừa ngắm nghía Ưng Thủ, hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt y, luôn thực vui vẻ nhìn Y Đằng mà cười. Thái độ thoải mái vô tội. Ngược lại Y Đằng lại luôn tránh né ánh mắt hắn, còn có vẻ dè dặt vụng trộm hơn.

Sáng sớm ngày hôm đó tựa hồ rất đặc biệt, hai nam nhân mặc áo ngủ giống nhau cùng ngồi dùng điểm tâm, lại có thể có cảm giác hài hòa rất kì lạ.

Dùng điểm tâm xong, Ưng Thủ lại thực chủ động yêu cầu dắt chó đi dạo giúp Y Đằng. Đại khái là bởi vì lần đầu tiên gặp mặt đã bị Ưng Thủ cướp đồ ăn, Tam Viên Hoa đối với Ưng Thủ tất nhiên là có ấn tượng không hề tốt. Nhìn Tam Viên Hoa cố ở nhà không chịu đi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Y Đằng, cuối cùng lại trưng bộ dạng bất đắc dĩ khi bị hắn lôi ra ngoài, Y Đằng nhịn không được thật nghĩ muốn cười to.

Ưng Thủ kỳ thật hẳn là nam nhân có trách nhiệm nhất! Y Đằng có chút không yên lòng ở nhà dọn dẹp. Nhìn đống chén bát trong bồn rửa, đột nhiên lại cảm thấy dường như hai người hắn như đang ở chung với nhau.

Ra đến cửa, Ưng Thủ còn hôn lên mặt y một cái, cười tủm tỉm nói cho y biết tối nay muốn ăn gì. Rõ ràng là sẽ lại gặp nhau ngay thôi, nhưng Y Đằng nhìn bóng dáng Ưng Thủ bỏ đi vẫn cảm thấy lưu luyến lắm.

Một phút đồng hồ cũng không muốn tách ra, ở cùng người nam nhân mình yêu, một phút y cũng không muốn xa hắn. Nếu y có tính độc chiếm đáng sợ đến nghẹt thở này, tên kia còn có thể cười rạng rỡ như ánh dương rồi tiếp tục nói tiếng yêu hay không?

Nước trong bồn rửa càng lúc càng đầy, mắt nhìn nước hòa cùng bong bóng xà phòng càng lúc càng dâng lên, Y Đằng bắt đầu đẩy, rồi lại chọc lung tung cho bong bóng vỡ tan mất. Y sợ hãi tình cảm của chính mình cũng như bong bóng nước này, càng bay cao, càng to thì lại càng dễ vỡ tan đi. Cuối cùng ngoài cảm giác đau đớn, cái gì cũng không giữ được.

Sau khi kết thúc cuộc vui này, ngoài y một mình bi thương, sẽ còn có ai luôn ở cạnh y nữa! Nghĩ đến đây, Y Đằng vặn nước mạnh hơn, một bên nhanh chóng rửa bát, một bên xả hết bong bóng đi, coi như rũ bỏ cảm giác bất an của mình mà cố gắng dọn dẹp bếp ăn cho sạch sẽ.

Mới từ phòng bếp đi ra, chợt nghe đến chuông cửa vang, Y Đằng vừa nghĩ, quả nhiên không nên cho Ưng Thủ dắt chó đi dạo, nhanh như vậy đã trở về. Vừa mở cửa liền thấy bóng dáng người làm y hoảng sợ.

“Có chuyện gì sao?”

“Ngay cả cửa cũng không cho tôi vào, không giống đạo đãi khách nhỉ?” Odagiri bắt tay đưa lễ vật cho Y Đằng, mỉm cười đi vào trong phòng.

“Tìm tôi có việc sao?” Tùy tiện đem đồ gì đó đặt lên sô pha, Y Đằng không kiên nhẫn nhìn Odagiri. Ưng Thủ lập tức sẽ trở lại, dưới cái tình huống này, cho hai người chạm trán thật sự sẽ không phát sinh chuyện gì tốt.

“Y Đằng là sợ tôi vào nhà cậu rồi cái tên kia sẽ thấy sao? Yên tâm đi, hắn dắt chó của cậu chạy lên núi. Tạm thời không về kịp đâu ”

“Anh đã biết tôi có người yêu, vậy còn tìm tôi làm gì?” Khi đối mặt Ưng Thủ, y không thể mở miệng nói tiếng yêu, nhưng trước mặt Odagiri thì y lại có thể lạnh lùng thừa nhận.

“Chính là so với cái tên đó, tôi sẽ thích hợp với Y Đằng hơn!”

“Ưng Thủ có cái gì không tốt? Làm sao lại nói là cái tên đó?” Y Đằng bao che khuyết điểm tới cực điểm, Ưng Thủ là người của y, y nói như thế nào đều có thể, nhưng người khác nói xấu hắn một chút Y Đằng liền chịu không nổi. Nên Y Đằng đối với lời Odagiri vừa nói liền thấy phản cảm vô cùng.

“Huống chi, tôi đã sớm nói tôi không thích anh. Anh cố sống cố chết quấn lấy tôi cũng vô dụng! Mau trở về đi! Về sau không cần gặp lại!”

“Quả nhiên là người vô tình a!” Odagiri không nề hà lắc đầu, đưa tay giữ chặt Y Đằng, “Cho tôi một cái hôn chia tay đi! Về sau tôi không bao giờ đến làm phiền em nữa!”

“Không cần phải thế! Tôi sẽ lại nôn!” Y Đằng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Cậu thích hắn như vậy sao?” Tuy rằng không cam lòng, chính là đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Y Đằng, Odagiri vẫn buông lỏng tay ra.

“Chuyện này không liên quan đến anh thì phải?”

“Vẫn là nên để ý một chút nha! Chìm đắm quá sâu sẽ cứu không nổi, lỡ mà tên kia lại trở về dị tính luyến thì có thể tới tìm tôi mà khóc đó!”

Nếu có ngày đó, khóc sẽ không còn là vấn đề, anh đại khái sẽ nghe thấy tin tôi tự tử! Đương nhiên nhất định còn có thể nghĩ rằng cũng sẽ có thêm Ưng Thủ! Y Đằng ở trong lòng thầm nghĩ.

“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Đi tới cửa, Odagiri đột nhiên xoay người mỉm cười hướng Y Đằng nói, “Những con thú nhỏ trước kia, kỳ thật đều là bị tôi làm bị thương rồi mới mang đến cho cậu! Quả nhiên không đối xử tốt với động vật liền không có kết quả tốt mà!”

“Anh, đồ khốn!” Cư nhiên làm ra loại chuyện như vậy?

Thừa dịp Y Đằng tức giận, Odagiri liền kéo y lại, cắn lên môi y một cái, mỉm cười xoay người rời đi, “Về sau sẽ không làm như vậy nữa. Thực xin lỗi!”

“Mau cút cho tôi!” Đóng cửa thật mạnh, Y Đằng thở phì phò, ngồi trở lại trên sô pha. Với lấy cái hộp của hắn, không thèm mở mà quăng ngay vào thùng rác.

Rõ ràng là không bao giờ sẽ gặp nữa, trước khi đi lại làm phiền người ta, quả thật là cái tên khốn kiếp! Nhưng cũng bởi vì không gặp nữa, nên cũng làm cho người khác không thể phục thù. Y Đằng buồn bực nghĩ. Quả nhiên đầu óc đơn giản như Ưng Thủ vẫn là đáng yêu nhất!

Do nghĩ như vậy, liền cảm thấy nhớ cái tên kia mãnh liệt đến mức khó chịu. Môi bị cắn liền sưng đỏ lên, Y Đằng lại bốc đồng nghĩ, nhất định phải để cho Ưng Thủ hôn lên mới hết đau được!

Cầm lấy chìa khóa, đóng cửa lại, Y Đằng vội vàng chạy về hướng núi mà Odagiri vừa nhắc đến. Thở hổn hển chạy lên được đỉnh núi, liền thấy Ưng Thủ đang ở phấn khích huấn luyện Tam Viên Hoa đi bằng hai chân. Tam Viên Hoa đã sớm qua cái tuổi có thể huấn luyện liền nằm dài, chẳng màng để ý hắn.

Rõ ràng là tên ngốc lại có thêm cái bộ dạng thập phần buồn cười kia. Thế mà làm cho y yêu, yêu đến bất ngờ.

Ưng Thủ ngẩng đầu phát hiện Y Đằng đang đứng bất động ở chỗ xa xa kia, cao hứng vẫy tay ngoắc y, ánh mặt trời tỏa xuống thân hình làm cho hắn y như một đứa nhóc vui vẻ. Y Đằng không chút nghĩ ngợi liền nhảy đến, trực tiếp nhào vào vòng tay hắn.

“Hôn em đi!”

Tuy rằng bị Y Đằng đột nhiên nhào tới làm cho hoảng sợ, Ưng Thủ vẫn là một phút đồng hồ cũng không do dự liền hôn lên.

Thân ảnh hai người hòa vào nhau. Hai nam nhân ôm hôn nhau lại có thêm một con cún đứng gần đấy liền trở thành tổ hợp kì quái vô cùng. Một buổi sớm đầu đông cứ như thế tĩnh lặng khảm thành khung cảnh thật yên bình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio