Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

chương 115: côn lôn phục thù (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa dứt lời, con rết thiết bối lấp lánh sắc tím đột nhiên cuộn tròn, nối đuôi nhau vẽ thành một trận đồ quái dị khổng lồ trên không trung, trận đồ lóe lên một cái rồi nhanh chóng tan biến vào cõi hư vô, đạo kiếm quang khí thế dữ dội của Vân Hà tiên tử chém vào không khí, nhưng điều này không đồng nghĩa với trận chiến đã kết thúc, Vân Hà tiên tử mau chóng thay đổi pháp chú, đạo kiếm quang ngũ sắc bám sát sau đuôi lũ rết, đuổi theo chui vào cùng một không gian trong cõi hư vô, khắp hang động bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách êm dịu từ dòng suối rót vào tai.

Trong lúc con rết thiết bối biến mất, Chu Thanh lập tức ngừng tay, khoanh tay đứng thẳng người, mỉm cười ung dung, thái độ thoải mái nhàn nhã, con rết thiết bối đều có nguyên thần phân thân của hắn trong cơ thể, chỉ cần dùng tâm trí điều khiển là đủ, thậm chí còn linh hoạt hơn cả điều khiển bằng tay phần, hoàn toàn không giống như những người tu đạo bình thường phải dùng chân nguyên thao tác pháp bảo trận pháp của mình. Lúc mới bắt đầu, Chu Thanh muốn để Vân Hà tiên tử có thời gian phát huy uy lực từ Vân Hà Diệt Thần toa nên mới bày trò một hồi, cố tình kéo dài thời gian mấy giây, bây giờ hai bên bước vào chiến đấu kịch liệt, Chu Thanh không thể không cẩn thận ứng phó, bằng không lúc mới đầu Chu Thanh phát động ngay con rết thiết bối với tốc độ nhanh, vậy trận thử tài này không cần đánh nữa, Vân Hà tiên tử chắc chắn trở tay không kịp. Dùng nguyên thần phân thân điều khiển pháp bảo đối địch giống như bản thân đích thân ra trận, về mặt tốc độ linh hoạt vượt xa dùng chân nguyên niệm lực thao tác.

đạo kiếm quang ngũ sắc đuổi theo lũ rết lọt vào hư không, tư thế pháp quyết trên tay Vân Hà tiên tử nhanh hơn bình thường gấp bội, thần sắc cũng tỏ ra khó nhọc, thuật truy kích vào không gian ảo này phải tiêu hao rất nhiều chân nguyên, với công lực Hóa Thần trung kì hiện nay của Vân Hà tiên tử vẫn phải vay mượn sức mạnh to lớn từ pháp bảo mới có thể miễn cưỡng làm được. Đột nhiên không gian cả hang động khẽ lắc lư một cái, mọi thứ lại trở về bình thường, Vân Hà tiên tử chợt cảm thấy tay mình nhẹ đi, bỗng mất đi liên hệ với Vân Hà Diệt Thần toa, việc này vô cùng nghiệm trọng, Vân Hà Diệt Thần toa có đóng dấu ấn thần niệm của nàng, nếu như bị xóa đi, chắc chắn sẽ lãnh lấy thương tích trầm trọng, nhưng nàng tin tưởng Chu Thanh sẽ biết dừng lại đúng lúc, tuyệt đối không làm hại đến nàng đâu.

Sau khi cố sức thử liên lạc mấy lần không có kết quả, Vân Hà tiên tử đành dừng tay, quay sang Chu Thanh nói: “Ngài có thể nhanh như thế đã nắm rõ bí mật của Lưỡng Nghi Vi Trần trận rồi sao? Đây là cách đánh gian trá, mau trả pháp bảo lại cho ta.”

Thì ra Chu Thanh dẫn dụ Vân Hà Diệt Thần toa vào trong không gian ảo, để mối liên kết giữa Vân Hà tiên tử và pháp bảo trở nên yếu nhất, sau đó điều khiển lũ rết thiết bối bày bố Lưỡng Nghi Vi Trần trận cắt đứt mối liên kết yếu đuối đó, chỉ có điều chiến thuật tinh khôn và thủ pháp điều khiển con rết cùng lúc cũng chỉ có quái thai sở hữu thần niệm khủng khiếp như Chu Thanh mới có thể làm được, nếu đổi lại là một cao thủ Phản Hư khác có công lực tương đương Chu Thanh thì đừng hòng.

Đôi mắt Chu Thanh lóe sáng, không gian nứt ra, hiện rõ con rết thiết bối nối đuôi nhau tạo thành một hình vẽ cổ quái khổng lồ vây khốn chiếc Vân Hà Diệt Thần toa lấp lánh hào quang ngũ sắc vào giữa. Vân Hà tiên tử nhìn thấy pháp bảo của mình, vẫy tay một cái, con rết thiết bối được Chu Thanh điều khiển tản ra tránh đường, Vân Hà Diệt Thần toa xoạt một tiếng thoát ra ngoài hóa thành hào quang ngũ sắc rơi trở vào lòng bàn tay Vân Hà tiên tử.

“Lưỡng Nghi Vi Trần trận là thái cổ tiên trận, tuyệt diệu tinh thâm, cho dù bày ra hoàn toàn trước mặt ta, không phí thời gian năm cũng đừng mong tham ngộ hoàn toàn, nàng tưởng ta là Tam Thanh Đạo Tôn chuyển thế à? Trong thời gian ngắn thế này mà lại tham ngộ được ảo diệu của đại trận thì thật là vọng tưởng.” Chu Thanh lắc đầu ngao ngán.

“Í! Nhưng vừa rồi rõ ràng là ngài sử dụng Lưỡng Nghi Vi Trần trận mà, ta cảm nhận được khí tức rất giống với hôm đó khi chúng ta đứng trong đại trận.” Vân Hà tiên tử nghe Chu Thanh nói vậy bèn đưa ra thắc mắc.

“Lưỡng Nghi Vi Trần trận là trận pháp phối hợp có cửa Sinh, Tử, Hối, Minh, Huyễn, Diệt, mỗi một cửa đều là một loại trận pháp cực kì lợi hại, cửa liên kết chặt chẽ hòa làm một thể, lại có thể tồn tại riêng lẻ, chỉ là không có Thái Thanh Hỗn Nguyên Nhất Khí thần phù trấn áp trận nhãn nên mối liên kết cửa không được chặc chẽ, hôm đó thời gian gấp gáp, ta mang tâm trạng liều lĩnh do thám thử, thế mà cơ duyên trùng hợp để ta phát hiện ra một số ảo diệu trong hai cửa Sinh và Tử, tuy tham ngộ chưa đến một phần mười, nhưng cũng coi như thu lợi không nhỏ, ta đã đem trận pháp cửa Sinh gia cố lên lũ rết thiết bối kia, thế là chúng đủ sức chống cự với cả Vân Hà Diệt Thần toa, đủ thấy Lưỡng Nghi Vi Trần trận quả thật là tạo hóa thần kỳ của trời đất. Trận pháp trong cửa Tử có thể tạo ra không gian ảo, cắt đứt mối liên hệ giữa nàng với pháp bảo, nhưng tiếc rằng hôm đó ta không có cơ hội tiếp tục do thám cửa còn lại, bằng không chỉ dựa vào trận pháp này thôi đã đủ sức chống lại với Côn Lôn rồi.” Chu Thanh nói liên tu giải thích một hơi, không nhanh cũng không chậm, tạo cho người ta cảm giác như nước chảy mây trôi, thoải mái vô cùng, trong lúc nói chuyện làm người nghe từ từ chìm đắm vào lời nói của hắn, sức ảnh hưởng to lớn từ thần niệm đủ thấy mạnh mẽ biết dường nào.

“Tính ra Côn Lôn quả thật có quá nhiều cao thủ, chỉ là nhân vật mang bối phận chữ Càn thôi đã có đến mười mấy người, theo tình hình hiện nay cho thấy rất có thể bọn họ đều có công lực Hóa Thần hậu kì, đạo hạnh của ngài tuy cao cường, lại có thêm trợ giúp từ pháp bảo trận pháp vừa tế luyện, nhưng e rằng vẫn chưa đủ chống lại nhiều cao thủ vây đánh cùng lúc, nhất là xấp tư liệu không ghi chép rõ thông tin về Ngọc Hư cung, Ngọc Hư cung là nơi tu đạo của Nguyên Thủy Thiên Tôn, một trong Tam Thanh tổ sư năm xưa, chưa biết chừng còn có một số trưởng lão giấu mặt của Côn Lôn ẩn mình tu luyện ở đó, phái Thục Sơn ai nấy đều là hạng tiểu nhân gian trá, tất nhiên không chịu đối đầu trực tiếp với Côn Lôn đâu, hiện nay chúng ta tuy an toàn nhưng không thể mãi mãi sống trong Thục Sơn động thiên không ra ngoài, chi bằng hãy đến Đại Tự Tại cung ẩn náu quan sát tình hình, đợi khi Côn Lôn và Thục Sơn xảy ra xung đột rồi tính tiếp, Thuần Dương tông và Thục Sơn liên thủ muốn cướp đoạt động thiên phúc địa của Côn Lôn, giữa hai bên chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến kịch liệt, hơn nữa sư phụ ta rất có thể biết được một số bí mật về Roi Đả Thần, vừa hay về hỏi thử sư phụ coi sao, nếu ngài tu luyện được Roi Đả Thần, ít ra thực lực cũng được nâng cao thêm một phần rồi. Càn Cơ lão đạo cướp đoạt thân xác của đồ đệ, trong thời gian ngắn sẽ không dám lộ diện đâu, nhân lúc này chúng ta còn có thời gian quay về Đại Tự Tại cung, không sợ bị Côn Lôn chặn đánh giữa đường.” Vân Hà tiên tử đúng là một nhân vật thông minh, phân tích tình hình thấu đáo, lời ăn tiếng nói cũng khá dạn dĩ, cứ tự nhiên dùng từ “chúng ta”, xem ra nàng đã hoàn toàn trói chặt mình vào Chu Thanh rồi. Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh cũng giữ thái độ thản nhiên, mình đã nhận lời cùng sát cánh với Vân Hà, cả hai đều là người tu đạo, sao có thể giống người phàm tục quanh co uốn khúc chứ? Chu Thanh coi bộ rất thích tính cách dạn dĩ của Vân Hà tiên tử.

“Xem ra ta đã có phần sơ suất rồi, ta đánh giá sai thực lực của Côn Lôn, muốn lợi dụng Thục Sơn đối phó với bọn chúng, bây giờ lãng phí thời gian ở đây hết mấy ngày. Nàng nói có lí lắm, lát nữa ta sẽ tìm cái cớ nào đó rời khỏi Thục Sơn, chúng ta đến Đại Tự Tại cung xem thử tình hình, tiện thể coi luôn Roi Đả Thần rốt cuộc có chứa bí mật gì, sư phụ nàng là thế ngoại cao nhân, ta đến bái kiến cũng là việc tốt.”

Hai người quyết định xong không nói nhiều nữa, Chu Thanh trực tiếp đến gặp Linh Hư lão đạo cáo từ, nói là mình phải đến Tây Vực du ngoạn, tiện thể thăm viếng đạo hữu ở Tây Vực. Linh Hư lão đạo ra sức giữ khách một hồi, thấy Chu Thanh vẫn kiên quyết ra đi, Linh Hư lão đạo hết cách đành tiễn hai người ra ngoài, dõi mắt trông theo Chu Thanh và Vân Hà tiên tử đạp mây bay đi, Linh Hư lão đạo gằn giọng một tiếng, một bóng người lướt tới, chính là Liệt Dương lão đạo của Thuần Dương tông.

“Ngài nói xem có cần ta phái hai đệ tử Thuần Dương tông theo dõi hai người này không? Họ bỏ đi gấp gáp như thế chắc chắn có gì bất thường rồi, không phải họ đã phát hiện ra âm mưu của chúng ta chứ?” Liệt Dương lão đạo có sắc mặt hồng hào, nói chuyện lại âm u như hồn ma, nếu không phải vì toàn thân chốc chốc tỏa ra khí tức thuần dương, chắc người ngoài còn tưởng lão ta là người trong Ma đạo.

“Vân Hà tiên tử thì còn được, vị tông chủ Thiên Đạo tông Chu Thanh kia công lực cao thâm khó dò, trừ khi ta đích thân đi theo dõi, bằng không chắc chắn sẽ bị phát hiện, chuyện phái đệ tử đi theo dõi không được đâu, bây giờ tốt xấu gì hắn đã là Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn ta rồi, nhưng hắn lấy được tư liệu về Côn Lôn đã mau chóng cáo từ đi Tây Vực, chắc chắn có việc gì đó mờ ám. Côn Lôn thực lực hùng hậu, dù người này có oán thù gì với Côn Lôn cũng sẽ không nhanh chóng ra tay đâu, chẳng lẽ hắn có cách hay đối phó Côn Lôn?” Linh Hư lão đạo dấy lên mối nghi ngờ.

“Hay là người này không những không có thù oán với Côn Lôn, ngược lại còn có giao tình, nếu như vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ không suôn sẻ rồi.” Liệt Dương lão đạo tỏ ra lo lắng bày tỏ ý kiến.

“Cái này thì ngài yên tâm, nếu hắn có giao tình với Côn Lôn thì sẽ không tìm môn hạ đệ tử Thục Sơn lấy tư liệu về Côn Lôn rồi, ta nghĩ chắc người này muốn lấy món đồ gì của Côn Lôn nên mới do thám thực lực Côn Lôn trước, sau đó mới bàn mưu tính kế cướp đoạt, dù sao thì người này là bạn chứ không phải kẻ thù với chúng ta, chúng ta cứ bình tĩnh theo dõi tình hình vậy.”

“Gác lại người này qua một bên đã, Không Động phái xưa nay luôn ẩn cư tu luyện, không màn thế sự, tại sao hôm nay lại đột nhiên phái người tới tìm chúng ta đề nghị liên minh? Còn nói là muốn cùng hợp sức chống lại Côn Lôn, chẳng lẽ giữa Không Động và Côn Lôn cũng có thù oán gì với nhau?”

“Hừ! Không Động cũng chả có ý tốt gì đâu, nói là liên minh tiêu diệt Côn Lôn xong họ sẽ chỉ cần một món đồ của Côn Lôn, còn tất cả động thiên phúc địa, kỳ trân pháp bảo linh dược gì đó đều không cần, thế mới lạ chứ! Rốt cuộc là món đồ gì mà ai cũng nhắm vào thế? Chắc tên Chu Thanh kia cũng vì món đồ đó nên đối đầu với Côn Lôn. Hí hí! hải ngoại tán tu mà cũng chen chân vào, quả nhiên thú vị thật!” Linh Hư lão đạo suy nghĩ thầm: Côn Lôn ơi là Côn Lôn, ngươi đúng là cây to đón gió, số người nhắm vào ngươi càng lúc càng nhiều rồi đấy!

“Rốt cuộc là vật gì ấy nhỉ? Chúng ta phải hỏi rõ trước thì tốt hơn, không thể để phái Không Động giấu giếm thông tin được, nếu món đồ đó còn quan trọng hơn cả động thiên phúc địa của Côn Lôn, vậy chúng ta cũng không thể bỏ qua được!” Liệt Dương lão đạo nghĩ tới điểm quan trọng, gằn giọng nói: “Tin chắc Không Động vừa mới thấy Thục Sơn ngài chiêu mộ được một đại cao thủ Phản Hư nên mới chủ động tìm tới đề nghị liên minh, Mao Sơn đã bị đá sang một bên rồi, bọn Không Động này chả có ý tốt gì đâu, hiện giờ chúng ta vẫn chưa rõ thực lực Không Động mạnh yếu thế nào, phải cẩn thận đề phòng thì hơn. Muốn đối phó Côn Lôn không thể nói bằng cái miệng, ta hãy bảo Không Động phái thêm mấy vị cao thủ đến trợ chiến coi sao.”

“Đúng đấy! Huyễn Không lão đạo hiện đang ở Thục Sơn làm khách, ta đi bàn điều kiện với lão ấy đây, nếu Không Động họ không đưa ra được thứ gì thực tế để góp sức thì mời về cho.” Linh Hư lão đạo đã quyết định xong.

“Ờ! Ta chưa tiện xuất hiện, bây giờ phải quay về sắp xếp chuẩn bị cho các môn hạ đệ tử, chỉ đợi khi Ma trung chi ma và Côn Lôn xảy ra xung đột, chúng ta lập tức hành động.” Liệt Dương lão đạo quay lưng định rời khỏi, Linh Hư khẽ gật đầu, hóa thành một luồng sáng bay về phía đại điện tiếp khách của Thục Sơn, Liệt Dương lão đạo cũng hóa thành luồng sáng đỏ rực như lửa rời khỏi Thục Sơn động thiên.

“Hứ! Côn Lôn bộ dễ lật đổ lắm sao hả? Thật ra cái ta muốn có là Thục Sơn động thiên của các ngươi đấy! Khí khí…” Cơn gió thoảng qua mang theo tiếng cười nham hiểm của Liệt Dương lão đạo, âm thanh càng lúc càng nhỏ, cho đến khi lão ta biến mất ở cuối chân trời.

Trên bầu trời cao vạn trượng không một áng mây, vì những đám mây trắng đều lơ lửng bên dưới cả rồi. Ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống nhuộm màu vàng óng ánh cho đám mây bên dưới, tạo cho người ta cảm giác lạc vào thế giới kỳ ảo, sức nóng mặt trời dữ dội hòa tan vào không khí bao trùm cả một bầu không gian rộng lớn, nhưng dù có nguồn năng lượng khổng lồ này sưởi ấm, khoảng không mênh mông phía trên đám mây vẫn không hề có hơi thở ấm áp, thậm chí còn pha lẫn hơi lạnh thấu xương. Trong không gian bao la này không chỉ có ánh nắng mặt trời lan tỏa, còn có những cơn gió rít qua cắt da cắt thịt, cơn gió tuy mãnh liệt nhưng không hề phát ra động tĩnh, chỉ khi nào đích thân trải nghiệm mới cảm nhận rõ cơn thịnh nộ của nó, cho dù là một miếng thép tốt e cũng bị gió cắt tan nát, sau đó nghiền thành tro bụi. Truyện "Phật Đạo "

Thế mà trong không gian nguy hiểm ấy vẫn có vết tích tồn tại của con người, vầng hào quang nhợt nhạt tạo thành một quang tráo, trong quang tráo có một nam một nữ bước trên hư không, bay đi với tốc độ chóng mặt, từng cơn gió dữ tợn ập vào quang tráo liền tách ra thành đôi, không thể xuyên thủng tấn công đôi nam nữ trong đó được.

“Bên dưới chắc là Tây Vực rồi, còn khoảng nửa canh giờ là chúng ta sẽ đến Đại Tự Tại cung.” Vân Hà tiên tử và Chu Thanh nắm tay nhau cùng bay đi, không hề quan tâm đến cảnh sắc tuyệt đẹp khi nhìn từ trên cao.

“Sơn môn của Côn Lôn chắc cũng ở bên dưới, nhưng chúng ta đang dấn thân vào Cửu Thiên La Phong, tin chắc đám đạo sĩ Côn Lôn sẽ không tìm đến đâu, mà có tìm đến thì trong Cửu Thiên La Phong đánh nhau ta cũng không sợ, nói ra còn phải cảm ơn Lưỡng Nghi Vi Trần trận của Thục Sơn đó, nếu không có trận pháp này bảo vệ, chúng ta cũng không dễ gì bay đi trong Cửu Thiên La Phong này.” Chu Thanh mỉm cười lên tiếng.

Hai người nói cười vui vẻ, gia tăng tốc độ, quang tráo sắc xanh và nguồn khí thuần dương cuồn cuộn ma sát với nhau tóe ra tia lửa, một vệt khói dài mười mấy trượng, rộng trượng trải dài phía sau quang tráo như chiếc đuôi khổng lồ bị đốt cháy.

Ma Mễ Ma Mễ… Uỳnh! Mấy âm thanh chấn động đột nhiên vang dội từ bốn phương tám hướng, bầu không gian bị rung rinh cái mạnh. Chu Thanh thay đổi sắc mặt, trong tích tắc cùng Vân Hà tiên tử dừng lại trên không. Truyện "Phật Đạo "

“Mật tông chân ngôn!” Vân Hà tiên tử buộc miệng thốt lên.

Áng mây bên dưới từ từ tách ra, dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Chu Thanh và Vân Hà tiên tử, nhô lên một pho tượng phật màu vàng cao trượng, tượng phật này có cánh tay, vẻ mặt hung tợn, mỗi cánh tay đều cầm một thanh Hàng Ma Kim Cang trượng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio