“Đấy chính là bộ mặt thật của trưởng giáo Côn Lôn đó sao? Thật là bỉ ổi vô liên sỉ!” Vân Hà tiên tử lúc này khinh miệt nhân phẩm của Càn Cơ lão đạo đến cùng cực, nhưng so với mấy vị đại tông sư gặp được ở Đạo môn trung thổ thì có ai tốt đẹp đâu, tất cả đều kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi! Nàng không hề nghĩ tới Chu Thanh cũng là loại người gian manh, chỉ có điều trong mắt Vân Hà tiên tử, khuyết điểm của Chu Thanh đã trở thành ưu điểm hết rồi. Truyện "Phật Đạo "
Nghe Chu Thanh và Vân Hà tiên tử kẻ tung người hứng, sắc mặt Càn Cơ lão đạo tối sầm lại, nhưng lão không nổi điên động thủ trước, ngược lại còn tỏ ra bình thản như không nghe thấy gì.
Chu Thanh ngay từ đầu đã mơ hồ nhận ra tứ đại hộ giáo pháp vương của Mật tông Hoàng giáo này vô duyên vô cớ chặn đường mình là có nguyên nhân, mình chưa từng đắc tội với người của Mật tông, thậm chí còn chưa gặp mặt lần nào, chắc chắn không thể có thù oán với đối phương, khi Đại Bi pháp vương lên tiếng yêu cầu đòi trả lại công pháp tu luyện gì đó thì Chu Thanh hiểu ra ngay, pháp tướng kim thân của mình chỉ thi triển trước mặt người ngoài tổng cộng có lần, một lần trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, chỉ có Bạch Khởi nhìn thấy, lần là lúc đối phó với Tây Vực Ngũ Tán Nhân, các đệ tử Đại Tự Tại cung đều nhìn thấy, nhưng họ không có gì khả nghi, duy nhất chỉ có lần cuối cùng đánh nhau với Càn Cơ lão đạo lúc thi triển pháp tướng kim thân, Càn Cơ lão đạo còn kinh ngạc kêu lên một tiếng, tiếc rằng Chu Thanh nôn nóng đoạt lấy Roi Đả Thần, chưa đợi Càn Cơ lão đạo nói hết đã hủy mất thân xác của lão nên không nghe rõ lão đã nói gì.
Chu Thanh chỉ biết Càn Cơ lão đạo nhất định quen biết Bát Cửu Huyền Công, thêm vào Vân Hà tiên tử giải thích nguyên lý tu luyện của Phật giáo, môn huyền công này tuy có đôi nét khác biệt với công pháp Phật giáo, nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng, nhất là công pháp có được từ chiếc Pháp luân của Mật tông, Chu Thanh gần như đã khẳng định là Càn Cơ lão đạo bày trò, chỉ không ngờ tới Càn Cơ lão đạo lại tìm đến người của Phật giáo nhờ giúp sức. Tin này nếu lan truyền ra ngoài, Côn Lôn có thể bị Đạo môn khắp thiên hạ dè bỉu, Chu Thanh thấy ánh mắt Càn Cơ lão đạo lộ ra sát khí, người này sau khi nguyên thần đoạt xác không những tính tình đột biến, ngay cả khí chất cũng biến đổi theo, đâu còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt mà Chu Thanh đã thấy trước đây. Tuy tứ đại pháp vương nói rõ không làm khó dễ Vân Hà tiên tử, nhưng Chu Thanh cảm nhận được Càn Cơ lão đạo nhất định sẽ không tha cho nàng, hai người đều biết chuyện xấu mặt của lão, Càn Cơ lão đạo không giết người diệt khẩu mới lạ ấy!
Thế nên Chu Thanh không yên tâm để Vân Hà tiên tử rời khỏi trước, ai biết khi mình động thủ với tứ đại pháp vương, Càn Cơ lão đạo có nhân cơ hội hạ sát Vân Hà tiên tử không? Cho dù có giữ chân được Càn Cơ lão đạo ở đây, ai biết lão ta có còn mai phục thêm cao thủ ở nơi khác, trưởng giáo Côn Lôn giao du khắp thiên hạ, kết giao được vài đắc đạo cao thủ chả có gì lạ. Càn Cơ lão đạo nhanh như thế mà đã hồi phục được phần lớn công lực, Chu Thanh nảy sinh vài phần khâm phục đối với bí pháp tu luyện của Côn Lôn. Truyện "Phật Đạo "
Nhưng giao trả công pháp tu luyện, Chu Thanh không hề nghĩ tới khả năng ấy.
“Việc này có quan hệ trọng đại đối với bổn giáo, đạo huynh đừng tranh hơn thua bằng miệng lưỡi nữa, ân oán giữa ngài và Càn Cơ trưởng giáo, Mật tông Hoàng giáo ta sẽ không xen vào đâu, chỉ cần đạo huynh trao trả công pháp là được.” Đại Bi pháp vương biết Chu Thanh công lực thâm hậu, nếu không phải bất đắc dĩ cũng không muốn xung đột với hắn, câu nói này vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, ẩn ý là nếu ngươi không giao công pháp ra thì đừng trách chúng ta cùng ra tay, thêm vào Càn Cơ lão đạo, cho dù ngươi có thần thông quảng đại cỡ nào chắc cũng không thể chống cự cùng lúc với cao thủ chứ? Đến khi ngươi bị đánh bại công pháp vẫn phải giao ra. Tứ đại pháp vương tin Chu Thanh sẽ đưa ra quyết đoán chính xác, Càn Cơ lão đạo thông báo tin tức cho người họ, rõ ràng là muốn lợi dụng họ đối phó Chu Thanh, tứ đại pháp vương đâu phải kẻ ngốc, nếu không đến bước đường cùng, tất nhiên họ không định giúp người ngoài đi đối đầu với một đại cao thủ như Chu Thanh.
Chu Thanh đương nhiên nghe ra ẩn ý của Đại Bi pháp vương, mở miệng ra là cười ha hả một chập, nói: “Tứ đại pháp vương đều là cao tăng la hán đắc đạo, nói chuyện tất nhiên sẽ giữ lời, việc này là ân oán giữa ta và Côn Lôn, nếu các vị không xen vào, bần đạo đương nhiên không còn gì để nói, hình như bần đạo từng tình cờ có được một chương khẩu quyết công pháp Phật môn, không biết thì ra lại là tuyệt học Mật tông của các vị, tính ra đúng là nên trả nó lại cho chủ nhân.”
Tứ đại pháp vương nghe Chu Thanh nói vậy, trong lòng mừng rơn, không ngờ chuyện này là thật, khi nghe Càn Cơ lão đạo kể lại, lúc đó tứ đại pháp vương còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Càn Cơ lão đạo với thân phận là trưởng giáo Côn Lôn, tất nhiên không nói bừa, trong điển tịch bí truyền của Phật giáo có ghi chép tình trạng khi tu luyện thành công công pháp tối cao giống y hệt Càn Cơ lão đạo mô tả, tứ đại pháp vương không thể không tin, nghe nói công pháp này khi tu luyện có thể miễn đi nỗi khổ luân hồi, trực tiếp luyện thành bồ đề kim thân, so với La hán kim thân của tứ đại pháp vương còn cao thêm mấy đẳng cấp, tứ đại pháp vương lí nào mà không động lòng chứ?
Bây giờ nghe Chu Thanh nói vậy, tứ đại pháp vương tất nhiên không hoàn toàn tin Chu Thanh sẽ thỏa hiệp, Đại Bi pháp vương gằn giọng nói: “Nếu đã như vậy, mời đạo huynh giao ra cho bần tăng!” Tứ đại pháp vương đều ngấm ngầm phòng bị, sợ Chu Thanh đột nhiên phát động tấn công.
Càn Cơ lão đạo thấy đôi bên đạt được thỏa thuận cũng không hề biến sắc, hai mắt cứ dán chặt vào Chu Thanh, thần sắc oán hận ngay cả tứ đại pháp vương cũng cảm nhận được, người cùng lúc rùng mình một cái.
“Quái lạ! Rốt cuộc Côn Lôn trưởng giáo và người này có oán thù gì mà tỏa ra oán khí dữ dội như thế? Tính ra vị Càn Cơ lão đạo này cũng mang thân phận tông sư một phái, tại sao lại ra bộ dạng này? Hoàn toàn khác xa với mấy mươi năm trước, nếu không phải khí tức và tướng mạo không thay đổi, ta còn không nhận ra ấy chứ. Thôi, chỉ cần lấy lại được Vô thượng công pháp, ân oán của Côn Lôn chúng ta xen vào làm gì, chỉ có điều môn công pháp này tại sao trong điển tịch có hai ghi chép khác nhau nhỉ? Một loại nói là Lục trượng kim thân do Như Lai phật tổ truyền lại, một loại nói là Bồ đề kim thân nhưng không nói rõ được truyền bởi ai. Lạ thật! Đúng là quái lạ!” Đại Bi pháp vương trong một lúc nảy sinh nhiều thắc mắc trong đầu. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh thấy mấy lão già lạt ma kia cẩn thận đề phòng, trong lòng rủa thầm: “Quả nhiên là người càng già càng tinh khôn, xem ra phen này rắc rối đây, bọn chúng phòng bị đến mức giọt nước cũng khó có thể lọt qua.”
Mặc kệ ánh mắt hằn học của Càn Cơ lão đạo, Chu Thanh phất tay một cái, một vầng sáng xanh lè tỏa ra tứ phía, trong tích tắc tứ đại pháp vương và Vân Hà tiên tử đều chú ý đến chiếc pháp luân màu xanh Chu Thanh đang cầm trên tay.
Tuy hiện nay công lực của Càn Cơ lão đạo cũng bước vào cảnh giới Phản Hư sơ kì, nhưng vì nguyên thần đoạt xác, nguyên thần và thể xác không cách nào dung hợp trong thời gian ngắn, bằng không Càn Cơ lão đạo cũng sẽ không dùng huyễn thuật biến hóa tướng mạo của mình, tứ đại pháp vương không biết rõ ngọn ngành câu chuyện nên không nhìn ra, nhưng Chu Thanh thì biết rất rõ nguyên thần và thể xác không hòa hợp sẽ phát huy không được sức chiến đấu, nhất là thân xác của Nhất Vân Tử còn kém rất xa so với hơn năm khổ luyện của Càn Cơ lão đạo, khí tức tuy cũng mạnh mẽ nhưng sức chiến đấu giảm sút rất nhiều, nếu hiện giờ có cơ hội để Chu Thanh một chọi một với Càn Cơ lão đạo, Chu Thanh chắc chắn sẽ đánh cho lão tan xác thêm lần nữa.
“Công pháp của ta cũng chỉ tình cờ có được từ chiếc pháp luân này, nhìn bề ngoài chiếc pháp luân đúng là vật của Mật tông các vị, nếu chủ nhân của nó đã tìm đến nơi, ta tất nhiên phải giao trả rồi!” Chu Thanh trưng ra bộ mặt thành khẩn, tứ đại pháp vương cũng dần dần hạ thấp phòng bị, ai nấy đều tập trung nhìn hết vào chiếc pháp luân.
“Tịch Diệt pháp luân!”
“A di đà phật! Thiện tai thiện tai!”
“Chính là Tịch Diệt pháp luân đấy!”
“Vật này… quả đúng là Tịch Diệt pháp luân! A di đà phật!”
Tứ đại pháp vương nhìn thấy hàng chữ chi chít trên chiếc pháp luân màu xanh, lập tức quên mất thân phận của mình, cùng kinh ngạc thốt lên sung sướng, chữ viết khắc trên pháp luân chính là văn tự Yêu tộc thời thượng cổ mà Chu Thanh nhìn thấy trên Câu Trần thiên thư, nhưng tại sao Phật môn và Yêu tộc lại có liên hệ với nhau thì Chu Thanh nghĩ nát óc cũng không hiểu, bây giờ tứ đại pháp vương nhận ra pháp luân này, Chu Thanh hình như mơ hồ nắm được một số manh mối mông lung, nhưng lại không biết bắt nguồn từ đâu, ý nghĩ chỉ lóa lên rồi ngay lập tức vụt tắt, hoàn toàn không để lại dấu vết, kẻ địch trước mắt, Chu Thanh cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
“Ồ! Thì ra là Tịch Diệt pháp luân. Tứ đại pháp vương quả nhiên nhận ra vật này, nhưng bần đạo sau khi có được vật này, ngoại trừ tình cờ tham ngộ ra một bộ công pháp, không nhìn ra pháp luân này còn có điểm gì đặc biệt cả.” Chu Thanh lên tiếng thăm dò, ngấm ngầm quan sát phản ứng của những người xung quanh, tứ đại pháp vương thì vui mừng hớn hở, còn Càn Cơ lão đạo vừa nghe nói cái tên Tịch Diệt pháp luân, đôi mắt rõ ràng sáng rực lên, lóe lên tia sáng kì dị, sắc mặt vẫn cứ âm u, không biết lão ta đang toan tính chuyện gì.
“Đợi khi ta dọn dẹp xong mấy con lừa trọc đầu này, nhất định phải đánh lên Côn Lôn, xóa tên Côn Lôn của ngươi trong tu đạo giới, muốn bày trò với ta hả? Chỉ dựa vào sức chiến đấu của Càn Cơ ngươi hiện giờ, e rằng còn kém rất xa nhé, ta sẽ xử ngươi trước, xem lần này nguyên thần của ngươi còn trốn đi đâu, còn biết đoạt xác của ai?” Chu Thanh dấy lên ý nghĩ ác độc.
Tứ đại pháp vương công lực tinh thâm, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi liền trở về thái độ bình thản, Đại Bi pháp vương nói: “Đây đúng là pháp khí của Mật tông ta, đạo huynh có thể trao trả, bần tăng vô cùng cảm kích!” Trong lời nói không giấu nổi vẻ vui mừng.
“À, pháp vương khách sáo quá rồi! Bần đạo là người tu đạo, sao có thể tham lam đồ vật của người khác được chứ? Trả lại vật phẩm cho khổ chủ cũng là một việc công đức, bần đạo đương nhiên vui lòng làm vậy.” Chu Thanh càng lúc càng nhập vai, lời ăn tiếng nói vô cùng thành khẩn, ngay cả bản thân hắn còn tin đó là sự thật.
Dứt lời, Chu Thanh ném Tịch Diệt pháp luân về phía Đại Bi pháp vương.
Tứ đại pháp vương thấy Chu Thanh quả nhiên giữ lời, người đều vui mừng khôn siết, Đại Bi pháp vương vội đưa tay đón lấy.
Đột nhiên, khi Đại Bi pháp vương sắp tóm được pháp luân, không gian bên cạnh Tịch Diệt pháp luân bắn vút ra một thanh đao đen sì, thanh đao lặng lẽ phân hóa ra luồng sáng chia nhau chém về phía tứ đại pháp vương.
Cùng lúc đó, Vân Hà tiên tử hét to một tiếng, một vầng hào quang ngũ sắc dài mấy mươi trượng đánh thẳng vào đầu Càn Cơ lão đạo, sau khi đánh ra hào quang ngũ sắc, Vân Hà tiên tử lập tức lách người trốn vào chiếc quang tráo vô hình sau lưng Chu Thanh.
Hí hí! Hí hí! Càn Cơ lão đạo nhếch mép cười âm u mấy tiếng, không thèm để tâm vầng hào quang ngũ sắc đánh xuống, cứ lầm bầm niệm chú một mình, một sợi dây thừng lấp lánh ánh vàng dài trượng, to bằng ngón tay xuất hiện trong không trung, trong khoảnh khắc ấy Chu Thanh bị một luồng sóng năng lượng dữ dội chấn động, thiên nhãn quét vào sợi dây thừng lấp lánh đó, bất chợt kinh hãi thét lên.
“Khổn Tiên Tác!”