Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

chương 134: thương lãng thủy cung truyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Thanh nhìn vào con đường thông đạo vừa được mở ra giữa mặt biển, trong lòng không ngớt thán phục, con đường này rất lớn, hun hút vuột tầm mắt, thẳng như ruột ngựa, so với con đường Tư Mã mà Chu Thanh nhìn thấy ở Trường Bình thì trông giông giống, chỉ là nhỏ hơn một chút, tường vách bao xung quanh cũng không phải là đá thanh thạch ở sườn núi, đâu đó dội vang tiếng sóng vỗ ì ầm, cảnh vật mông lung mờ ảo, một phù chú màu xanh khá nhỏ vụt lóe sáng, Chu Thanh vận khởi mục lực nhìn rất rõ, bên ngoài phù chú màu xanh lam đó là mặt nước trong suốt, vô vàn hải ngư đang quẫy đạp tung tăng dưới làn nước biển tĩnh lặng, hắn biết rằng bây giờ đang ở trong vùng biển sâu.

Mọi người ở trong thông đạo cũng không cần phải bước đi về phía trước nhiều, có một lực tự nhiên nào đó đẩy họ chậm rãi tiến xuống dưới, một cảm giác rất dễ chịu, cảm giác có một chút áp lực do nước biển tạo ra, giống hệt như khi đang đi thang truyền vậy, mỗi khi bước xuống một chút là đường đi phía sau lại được nước biển vùi lấp, như thể có người điều khiển vậy.

"Người này, thật là cừ khôi!"

Trong lúc đàm đạo với Huyền Vũ lão đạo, mọi người đã đi mất thời gian uống ba chén trà, trong lòng Chu Thanh khẽ nhẩm tính, chí ít thì cũng phải cách mặt đất bốn trăm trượng, không khỏi thầm kinh ngạc, cần biết rằng, con đường thông đạo trong đáy đại dương không giống như thông đạo giữa lòng núi trên đất liền, xây dựng thông đạo trong núi, chỉ cần đào đường hầm, rồi gia cố là được, còn trong lòng nước thì khác xa, để xây dựng được một con đường thông đạo trong đáy đại dương lớn như thế này, thì pháp lực hao tổn cũng khó bề tưởng tượng nổi, Chu Thanh nhẩm tính, nếu như hắn mở động phủ ở sâu dưới đáy biển, hao tổn toàn bộ sức lực và dùng trận pháp để kiên cố kiểm soát nước biển tràn vào, nhiều lắm cũng chỉ mở được con đường sâu xuống ba trăm trượng, hơn nữa độ rộng cũng chỉ bằng / so với con đường này.

"Lãng Thủy đạo này không phải là do lão đạo làm ra, ngàn năm trước đây, lão đạo vừa thoát khỏi hình thể nguyên gốc, hóa hình thành công, cũng là tiên duyên thâm hậu, mới phát hiện ra con đường thủy đạo này, cơ duyên run rủi đã có được Thương Lãng thủy cung thượng cổ thủy tiên này, phúc trạch thâm hậu, lão đạo không dám độc chiếm hưởng thụ, nên mới mời một số đồng đạo tới chung sống."

Huyền Vũ lão đạo biết suy nghĩ của Chu Thanh, liền mở lời giải thích: "Pháp lực này, chỉ có thể là thượng cổ tiên nhân độ qua đại Thiên Kiếp mới sở hữu được, lão đạo chỉ là kẻ hưởng thành quả, quả thực hổ thẹn vô cùng."

Bầy yêu quái này đều là những con hải ngư dị dạng tu hành trong đại dương, cơ duyên run rủi hấp thụ được thiên địa linh khí, dần dà có được linh trí của mình, rồi mới tu thành yêu quái. Tu luyện một mình không hề dễ dàng, Huyền Vũ chân nhân sau khi tu tới thần thông, đã bắt chước những yêu quái khác để mong tu luyện cấp tốc, ông đi khắp nơi truy sát những yêu quái nhỏ yếu hơn, cướp đoạt nội đan, tăng thêm chân nguyên yêu lực của bản thân. Nhưng đồng thời cũng che chở bảo hộ cho một số yêu quái nhỏ yếu, rồi đón đến Thương Lãng thủy cung cùng tu hành, còn không ngừng chỉ điểm cho, những yêu quái này tu luyện có kết quả, đương nhiên sẽ cảm kích muôn phần, đều tung hô Huyền Vũ chân nhân là sư tôn, tự động bái làm môn hạ, nhận làm môn đồ, kỳ thực Huyền Vũ chân nhân luôn đối đãi đáp lễ với họ như đồng đạo, những yêu quái này lại càng thêm tôn kính. Truyện "Phật Đạo "

"Thiên địa vạn vật, mỗi thứ lại có cơ duyên tạo hóa, Huyền Vũ chân nhân ở thân trên có thiên tâm, đương nhiên có thiên đạo bảo hộ, trong u tối , nhận được phúc duyên to lớn, kỳ thực là định số từ trước, có thể nhìn thấy thiên đạo luân hồi, thiện ác nhân quả." Hồng Phát lão tổ luôn miệng nói, ngữ khí thành thực, không chút giả tạo, tuy rằng ngôn ngữ là khen ngợi, nhưng lại không nghe ra một chút nào xu nịnh, hiển nhiên là những lời từ trong đáy lòng mình phát ra.

"Lão đạo này, quả nhiên nhân duyên rất tuyệt vời, cũng là người quang minh lỗi lạc, Chu Thanh ta tung hoành Trung Thổ, tuy rằng pháp lực mạnh mẽ, bảo vật có nhiều, nhưng lại luôn là kẻ độc đạo bơ vơ, kẻ thù không ít, bằng hữu không có nổi một người, vào lúc hành sự không có người tương ứng, thật chẳng vui tí nào, Huyền Vũ lão đạo kia tuy rằng dị dạng, không thuộc nhân loại, nhưng lại rất chính trực thẳng thắn."

Khả năng nhìn mặt phán chuyện của Chu Thanh rất tài tình, vài lần trò chuyện đã nhìn rõ được tính cách của Huyền Vũ lão đạo, Trung Thổ đạo môn, toàn bộ đều là cái lũ gian giảo xảo trá, nếu kết giao với bọn chúng, thì quả thực là như bảo hổ lột da, nói không chừng vào thời khắc quyết định sẽ phọc cho mình một nhát đao sau lưng, Chu Thanh muốn gây dựng cơ đồ tại hải ngoại, kết giao với vài bằng hữu là điều rất cần thiết.

Huyền Vũ lão đạo có danh tiếng vô cùng tốt, thực lực cường đại, hành xử khoan lượng, không phải là loại giảo trá ác độc, đúng là một sự lựa chọn không thể tốt hơn, Chu Thanh đem những suy nghĩ hiểm ác nén lại trong lòng, ngược lại bắt đầu nghĩ tới chuyện kết giao với họ.

Thủy Viên ngoác miệng thô lỗ cười: "Trong vùng Tây Hải này, người mà lão Viên thật tâm thật ý bội phục không có nhiều, tính đi tính lại, chắc chỉ có Huyền Vũ chân nhân ngài thôi."

"Thủy Viên đạo hữu quá khen rồi, à, đến rồi, phía dưới chính là phủ đệ của lão đạo Thương Lãng thủy cung, chư vị xin đợi một chút." Huyền Vũ lão đạo cười khoan khoái, lắc đầu lia lịa về phía Thủy Viên, miệng từ chối không ngớt.

Chu Thanh nghe những lời này, bỗng thoáng giật mình, đã lặn xuống dưới khoảng nghìn trượng sâu mới tới được Thương Lãng thủy cung này, tu đạo nhân, không dùng tới thực lực của pháp bảo, chỉ dựa vào chân nguyên nhục thể, để có thể lặn xuống đáy biển sâu nghìn trượng thì tu vi cũng phải bất phàm, nếu như dựng động phủ dưới biển sâu nghìn trượng, vậy thì không biết đã thần thông tới mức độ nào rồi, Chu Thanh hiện tại cho dù là mượn uy lực của Tị Thủy Thần Châu thì e là cũng không làm nổi, phạm vi lớn nhất của Tị Thủy Thần Châu cũng chỉ được một mẫu động thủy, áp lực mất hoàn toàn, nếu muốn mở rộng thêm thì không đủ lực, Bạch Khởi lúc trước muốn Chu Thanh đi gặp người, chứ không phải xuống dưới đáy biển lập động phủ.

Xu thế đi xuống lúc này đã không còn, cuối con đường thủy đạo xuất hiện một lớp màng cực lớn óng ánh sắc lam chặn giữa đường đi, chính là do nước biển ngưng tụ, không hề có một chút tạp chất, ngay cả thủy tảo hải ngư cũng không có, xanh biếc một vùng, đúng là cảnh tượng hiếm thấy, màn hình xanh lam trong suốt kia không biết đã phải gia cố thêm bao nhiêu tầng trận pháp Cấm Chế bí ẩn nữa, rậm rạp chằng chịt, địa hỏa thủy phong, lôi điện hắc sát, chỉ cần có người dùng pháp bảo pháp thuật cưỡng công màn hình màu lam này, Chu Thanh không nghi ngờ rằng Cấm Chế phía trên nổ tung sẽ có thể biến một tu đạo sĩ tu vi Hóa Hư trở thành tro bụi.

" Thương Lãng Thủy Mạc này là do vị thủy tiên kia thu thập lôi hỏa hắc phong trong Thiên Kiếp dung hợp với Thiên Nhất Chân Thủy chế luyện, là một lối vào quan trọng của Thương Lãng thủy cung, hai vị đạo hữu phải hết sức cẩn thận, ngay cả lão đạo đây mỗi lần mở ra cũng phải rất dè dặt, chỉ sợ bị gặp trục trặc gì." Huyền Vũ lão đạo chỉ nhắc nhở trước Chu Thanh và Vân Hà tiên tử như vậy, những người còn lại đều đã quen đường thuộc lối cả, ngay cả Thiên Thủy Tam Quái cũng đã nhiều lần tới đây làm khách, nên sẽ không gây ra sai sót gì hết.

Chu Tố nhìn thấy Huyền Vũ lão đạo động pháp quyết, vội vàng kéo Vân Hà tiên tử lùi lại phía sau, hai người đều là những người thần niệm mạnh mẽ, đương nhiên hiểu được sự lợi hại của Thương Lãng Thủy Mạc.

" Lão đạo này, ra vào đều không thuận tiện, với tính cách của lão đạo này, thì đáng ra phải có kẻ đến cướp đoạt mới đúng, thì ra là do nguyên nhân này, muốn mở tung Thương Lãng Thủy Mạc kia, thì chẳng khác nào tự tìm cái chết." Chu Thanh coi như đã hiểu thêm được một điều mới, sau này kiến tạo động phủ, nhất định phải dùng đại trận lợi hại nhất để bảo vệ lối vào, hải ngoại không giống như Trung Thổ đạo môn.

Cùng với pháp quyết của Huyền Vũ lão đạo, tiếng của ngọc khánh truyền ra từ Thương Lãng Thủy Mạc, vầng sáng lưu chuyển, mười sắc hào quang chớp động, Thủy Mạc (tấm màn nước) từ từ mở ra, lộ ra một cánh cửa dài rộng mười trượng, phía trên chân thủy ngưng tụ lại thành bốn chữ màu xanh da trời, mọi người đều có thể nhìn rõ đó là "Thương Lãng thủy cung".

Ánh sáng bắn ra tứ phía, tiên âm lượn lờ, tuy rằng không có linh cầm tiên hạc kêu, cũng đã là khá hoành tá tràng rồi, so sánh với động thiên môn hộ ở Thục sơn, thì Thương Lãng thủy cung này hơi kém hơn một chút, có điều môn hộ ở Thục Sơn bá khí xung thiên, còn lâu mới mang phong cách độc đáo được như thế này.

Cánh cửa(môn hộ) rất lớn, tất cả đám người Chu Thanh có thể cùng sánh bước vào trong được, có điều Huyền Vũ lão đạo liên tục nhắc nhở, chỉ được phép từng người vào một, ông ta dẫn đầu, đám đông tuần tự mà vào.

Phía trước sáng trưng, một hòn đảo nhỏ khuôn viên tầm vạn mẫu phiêu bồng trong lòng biển sâu, hòn đảo này bị một cái lồng khổng lồ úp vào, được ngăn cách toàn bộ với nước biển, trong đại dương sâu ngàn trượng kiến tạo một vùng đất thanh tịnh nguy nga này.

Hòn đảo này không được tạo từ những bùn đất cát đá bình thường, mà được tạo từ những khối thạch sơn giống như ngọc thạch màu xanh da trời, trên bề mặt dùng pháp lực tạo ra những đình đài lầu các, nhìn không thấy bất cứ khe hở nào hết.

Toàn bộ hòn đảo xanh lam không có lấy nổi một ít bùn đất cát sỏi, nhưng phía trên mọc không ít linh dược kỳ trân, hồng hoa lục diệp, mùi hương thuốc sực nức.

" Hòn đảo này vốn là một khối thái cổ thiên thạch nguyên mẫu, được vị tiền bối thủy tiên kia ngẫu nhiên phát hiện, dùng một lực thần thông cực lớn mượn nhờ Thiên Kiếp tạo nên những phòng ốc lầu đài trên bề mặt, thiên thạch nguyên mẫu không ngừng hấp thu linh khí của nước biển trong chu vi ngàn dặm, chống đỡ lại áp lực mà nước biển đè nén lên lồng pháp lực kia." Huyền Vũ lão đạo giống như một hướng dẫn viên mẫn cán nhiệt tình giới thiệu về lai lịch của Thương Lãng thủy cung.

"Loại thần thông này, chỉ e là so với tiên nhân chân chính thì còn kém xa rất nhiều, thủ bút của tiền bối, quả nhiên khiến cho những kẻ tu đạo nhân hậu bối chúng ta hổ thẹn." Hồng Phát lão tổ tuy rằng đã đến đây nhiều lần, nhưng vẫn luôn kính ngưỡng vạn phần đối với vị thủy tiên chưa biết danh tính đã kiến tạo nên thủy cung này.

Cảm nhận được linh khí đậm đặc của Thương Lãng thủy cung, Chu Thanh kinh ngạc bội phần, động thiên ở Thục Sơn hắn đã được nhìn thấy, đơn giản chỉ là mở ra một không gian, mượn long mạch của lòng đất duy trì sự kiên cố của không gian.

Thương Lãng thủy cung này tuy rằng là nguyên mẫu thái cổ thiên thạch hoàn chỉnh, tốc độ tự hành thu nạp linh khí mạnh hơn bất cứ ngọc thạch thủy tinh nào gấp mười lần, nhất là khi thiên thạch nguyên mẫu rơi xuống đã trải qua thiên hỏa chế luyện, không hề có một chút tạp chất, tinh khiết vô cùng, rất cứng cáp, tam vị chân hỏa đều không thể lay động nổi nó, chỉ có dùng âm hỏa từ từ ăn mòn, đó là nguyên liệu tuyệt hảo cho việc chế biến pháp bảo phi kiếm, tu đạo nhân có được một tí ti thôi cũng là sướng rân người rồi, bây giờ nơi này lại có hẳn một núi! Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh không kinh ngạc thì đúng là chuyện siêu lạ, ngay cả Vân Hà tiên tử lúc trước nhìn động thiên ở Thục Sơn cũng chẳng chút biến sắc, giờ đây nhìn vào Thương Lãng thủy cung cũng phải không ngớt trợn mắt há mồm.

"Lão tổ, chính là nơi này!" Bên dưới đáy biển, Huyền Vũ chân nhân, Hồng Phát lão tổ, cùng nhóm người Chu Thanh vẻ mặt hưng phấn đi ngao du bên trong Thương Lãng thủy cung, trên mặt biển một đường huyết ảnh bao quanh Hiên Viên pháp vương, phát ra âm thanh gay gắt

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio