Cáp Mô phát động toàn bộ công lực phản kích, nhận ra thần quang biến mất hoàn toàn, cứ tưởng Chu Thanh kiệt sức không còn chống cự nổi, trong lòng mừng rơn, vừa định làm theo cách cũ luyện hóa bia đá, chợt phát hiện thanh quang bản mệnh của mình bị chiếc bóng sinh vật kì lạ kia nuốt chửng không thể thu hồi lại được. Cáp Mô vừa nhìn thấy chiếc bóng khổng lồ, sợ đến nỗi hú to một tiếng, rùng mình một cái biến trở lại hình người. Truyện "Phật Đạo "
“Đại ca! Chúng ta mau chạy thôi! Trước khi tên tiểu tử kia luyện hóa được bia đá, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!” Cáp Mô hốt hoảng kêu gào cảnh báo.
“Bát Bộ Thiên Long!” Hiên Viên pháp vương cũng đã nhìn thấy sinh vật ẩn hiện lơ lửng trên hư không, thất kinh hồn vía thốt lên: “Tên tiểu tử này tu luyện công pháp gì thế này? Tại sao lại có cả Bát Bộ Thiên Long đến trợ chiến? Chẳng lẽ tên tiểu tử đã thành phật rồi?”
Chu Thanh từ từ phát động ấn quyết, kim quang từ bên dưới lấn lên, giờ không còn Cáp Mô ngăn cản, luyện hóa bia đá trở nên dễ dàng hơn nhiều, kim quang chớp mắt đã bao bọc một nửa phần đáy bia đá, như một đóm lửa vàng chóe tiếp tục lan lên phía trên, Thất Bảo Diệu Thụ vẫn trôi nổi trên đỉnh đầu, chỉ là thần quang mất sạch, hình thù như một cành cây, lại giống một thanh tre.
“Đại ca, huynh còn đứng ngây ra đó làm gì, đợi khi người này luyện hóa xong bia đá trấn phủ, nắm giữ cách điều khiển toàn bộ trận bộ trận pháp cấm chế của tiên phủ, vậy chúng ta muốn chạy thoát ra ngoài sẽ rắc rối to đó! Vừa rồi khi đệ luyện hóa bia đá đã mơ hồ nhận ra một số ảo diệu trong trận pháp cấm chế tiên phủ này, nếu được khởi động sẽ cực kì lợi hại, e rằng thần tiên hạ phàm cũng bị nhốt lại!” Cáp Mô hốt hoảng nắm lấy tay Hiên Viên pháp vương, phất áo bào một cái, hóa thành một trận yêu phong bay về phía cửa tiên phủ, Ôn Lam Tân và Cực Âm lão đạo thấy tình thế nguy ngập, cũng nhanh chóng bám theo sau Hiên Viên pháp vương. người hóa thành luồng sáng xông tới tận cửa, hào quang lại bật lên bao vây, cả người rơi vào Mê Tông tiên trận trấn giữ ngoài cổng tiên phủ.
Mê Tông tiên trận ngoài cổng tiên phủ cũng chẳng phải trận pháp gì lợi hại, không hề có chút thủ đoạn tấn công nào, nhưng nếu muốn phá giải cũng phải mất khá nhiều thời gian, khi rơi vào trong trận, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của hào quang linh khí trong đó, bay được một lúc sẽ ra khỏi trận.
Trận pháp này vốn được chủ nhân tiên phủ thiết đặt ở ngoài cửa để đón khách, người tu đạo đến nhà bái kiến lẫn nhau cũng là chuyện bình thường. Có người thành tâm đến kết giao bằng hữu, có kẻ mưu đồ chiếm đoạt tiên phủ, mỗi người mỗi mục đích, Mê Tông tiên trận bày ra chính là để giải quyết điều này. Người tu đạo nào muốn vào tiên phủ chắc chắn phải đi vào trong trận, chỉ cần như thế, chủ nhân của tiên phủ sẽ quan sát được động tĩnh của người đó, do thám thực hư trước, tra rõ người đó là bằng hữu hay kẻ địch để có cách đối phó thích hợp.
Chu Thanh phát động uy lực từ Thất Bảo Diệu Thụ, vận chuyển kim thân pháp tướng, trong lúc nguy ngập nhất gọi ra cùng lúc phân thân của Bát Bộ Thiên Long trợ chiến, tuy làm Cáp Mô hoảng sợ bỏ chạy, nhưng công lực tổn hao cũng không ít, muốn luyện hóa bia đá trấn phủ khổng lồ này cần phí một khoản thời gian, Cáp Mô chính là lợi dụng cơ hội này kéo Hiên Viên pháp vương trốn khỏi động phủ, tránh bị nhốt lại không thoát ra được.
“Tử Lan chân nhân, Bát Bộ Thiên Long tuy rằng lợi hại, nhưng ta thấy đó chỉ là ảo ảnh, chưa tu luyện thành chân thân, đạo hữu kết hợp thân thể với ngọn núi phát ra uy lực dữ dội đủ dời non lấp bể, chẳng lẽ không có cách chống lại sao?” người cuống cuồng cưỡi yêu phong hắc vân bay đi trong Mê Tông trận, Cực Âm lão đạo nghĩ hoài không hiểu, lão chứng kiến Cáp Mô sau khi hợp thể với ngọn núi, khí thế kinh hồn, yêu lực dữ tợn, nhưng khi Bát Bộ Thiên Long vừa hiện hình, Cáp Mô đã hoảng sợ bỏ chạy, trong lòng nghi hoặc nên mới hỏi cho rõ. Cáp Mô dùng thần thông pháp lực tạo dựng Tử Lan Bích cung nơi đáy biển Đông Hải, Cực Âm lão đạo bèn xưng hô hắn là Tử Lan chân nhân, dù sao gọi hắn là Cáp Mô hay Con Cóc đều có phần không ổn.
Nghe Cực Âm lão đạo đưa ra câu hỏi ngu ngốc, Lam Thần lão tổ trốn trong tay áo Hiên Viên pháp vương phát ra tiếng cười chế giễu: “Người kia có Bát Bộ Thiên Long bảo hộ, ngay cả thần tiên cũng đừng mong chạm vào người hắn. Tử Lan đạo hữu vốn là con cóc mắt, Bát Bộ Thiên Long chính là khắc tinh của đạo hữu, may mà Bát Bộ Thiên Long chỉ có chức năng hộ thân, không thể tấn công kẻ địch, bằng không Tử Lan đạo hữu phen này đã thê thảm rồi.”
Hiên Viên pháp vương nghe Lam Thần lão tổ lên tiếng, biết lão kiến thức uyên bác, bị đánh tan thân xác mà nguyên thần còn có thể sử dụng pháp thuật, chuyện lạ này không những chưa từng thấy bao giờ, ngay cả nghe còn chưa nghe qua. Hiên Viên pháp vương giúp đỡ Lam Thần lão tổ vốn chẳng mang ý đồ tốt đẹp gì, Lam Thần lão tổ có nguyên thần mạnh mẽ, Hiên Viên pháp vương định luyện hóa để giúp mình hồi phục pháp lực, chỉ là thấy nguyên thần kì dị sợ có điều gì không ổn, thêm vào thời gian cấp bách không kịp luyện hóa, lại nghe Lam Thần lão tổ hứa hẹn mai sau sẽ nghe sai bảo nên mới nảy ý định thu phục người này.
Hiện nay thực lực của Lam Thần lão tổ chả chịu nổi một đòn, nhưng dù gì cũng là bá chủ một phương trong hải ngoại tán tu giới, sau khi hồi phục thân xác tin chắc công lực sẽ không kém, năm xưa Hiên Viên pháp vương tung hoành vô địch, thống lĩnh Yêu tộc trong thiên hạ, thủ hạ rất nhiều, bây giờ lại một thân một mình, may mà còn lôi kéo được người Ôn Lam Tân, Cực Âm lão đạo, tuy đều là cao thủ nhưng không mấy chịu phục tùng, càng đừng nói là khôi phục oai phong như năm nào rồi.
Cực Âm lão đạo bị hủy mất Huyền Âm ma phiên, tuy cuỗm được vài món pháp bảo ở tiên phủ, so ra không những không lời mà ngược lại còn lỗ một vố to, trong lòng đang ấm ức, lúc này nghe Lam Thần lão tổ cười hi hí mỉa mai, bực tức nảy ra ý đồ trả đũa.
“Đạo hữu nói không sai, bản mệnh chân nguyên của ta vừa rồi đang định đè nát tên tiểu tử thành cát bụi, nhưng lại bị Bát Bộ Thiên Long nuốt chửng, may mà thân xác của ta hợp nhất với ngọn núi, linh khí nguyên lực bổ sung cho nhau nên mới thoát nạn, dù là vậy phen này cũng đã lỗ to, không có mấy năm khổ luyện e rằng không thể hồi phục được!”
Cáp Mô sầu não xác nhận lời Lam Thần lão tổ, trước mắt đột nhiên lóe sáng, mọi người đã ra khỏi Mê Tông tiên trận, cánh cổng to lớn của tiên phủ xuất hiện ngay tầm mắt, hai cánh cửa dày cao mấy trăm trượng mở ra bên ngoài, kim quang lấp lánh, tòa tiên phủ như được xây từ chất liệu màu vàng đặc biệt, hòa làm một thể bóng loáng, không phải vàng cũng chẳng phải đồng.
Chu Thanh lúc này lòng dạ sáng như gương soi, vừa rồi giao đấu với Cáp Mô, Chu Thanh đã vận hết toàn bộ công lực, thế mà vẫn đứng ở thế yếu, chính là trận khổ chiến hung hiểm nhất từ trước đến nay, lần giao đấu với Càn Cơ lão đạo tuy cũng hung hiểm vạn phần, hủy đi nguyên thần thứ hai, ngay cả thân xác cũng sém tan rã, nhưng Chu Thanh vẫn tự tin có thể sử dụng mưu mẹo dành phần thắng. Con cóc này không biết còn mạnh hơn Càn Cơ lão đạo gấp trăm ngàn lần, tuy không giống như Càn Cơ lão đạo có Roi Đả Thần trong tay, nhưng ngọn núi của nó cũng cực kì lợi hại, nhất là pháp bảo này được Cáp Mô luyện chế phỏng theo Phiên Thiên ấn.
Trong Luyện Khí Tổng Cương của Chu Thanh cũng có ghi chép cách tế luyện Phiên Thiên ấn, hắn cũng tự phỏng chế thử ra một miếng, chỉ là không có vật liệu nên uy lực chả bằng một góc hàng thật, vì thế đã bị Trần Không lão đạo của Ai Lao sơn hủy đi, Phiên Thiên ấn hàng thật cần dùng vật liệu y như ngọn núi của Cáp Mô, lấy ngọn núi trấn áp long mạch ngưng luyện, do năm xưa Nguyên Thủy Thiên Tôn đắc đạo dùng nửa ngọn núi Chu Sơn bị đụng gãy chế luyện ra, Chu Sơn chính là cột chống trời, linh khí tích tụ trong đó không cần nói cũng đủ biết mạnh cỡ nào, Nguyên Thủy Thiên Tôn sau khi chế luyện ra pháp bảo đã truyền cho môn hạ đệ tử Quảng Thành Tử, vì vật liệu đã dùng là cột chống trời nên gọi tên pháp bảo là Phiên Thiên ấn.
Cáp Mô tất nhiên không tìm được vật liệu như Chu Sơn, nhưng nó cũng dùng mười mấy ngọn núi trấn áp linh khí long mạch dưới đáy biển, thêm vào nguyên thần bản thân mỗi ngày lấy dung nham địa hỏa tôi luyện suốt cả ngàn năm, khi đối địch có thể kết hợp ngọn núi với thân xác, vay mượn linh khí trong pháp bảo, thực lực mạnh hơn gấp bội, nếu như không phải Chu Thanh toàn lực vận công, pháp động Thất Bảo Diệu Thụ ẩn giấu trong chiếc pháp luân, e đã sớm bị Cáp Mô đè nát bấy thân xác rồi.
Chu Thanh tạo ấn quyết như bay, kim quang bản mệnh đã bao trùm toàn bộ bia đá, mặc dù Chu Thanh hiện nay đạo hạnh cao thâm, chân nguyên dồi dào, trong một lúc sử dụng nhiều nguyên khí bản mệnh như thế cũng có phần chịu không nổi, cơ thể lảo đảo một chập, hình như đứng không còn vững. Phụt! Phun ra một ngụm chân hỏa vào bia đá đã bị kim quang bao phủ hoàn toàn.
Lúc này bia đá đã bị nhuộm hết thành màu vàng lấp lánh, chân hỏa phun vào bia đá như lửa gặp dầu, bừng cháy từng đóm từng đóm lửa vàng chóe, tấm bia đá khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, xoay tròn, chỉ một lúc sau đã huyễn hóa thành một tấm bia đá chỉ to khoảng tấc. Chu Thanh lắc mình một cái, thu hồi kim thân pháp tướng vào trong thể xác, ảo ảnh Bát Bộ Thiên Long thủ hộ đều tan biến, tấm bia đá màu xanh to khoảng tấc rơi từ trên cao xuống thẳng vào giữa trán Chu Thanh, kết hợp cùng chủ nhân.
Cuối cùng Chu Thanh đã luyện hóa được bia đá trấn phủ, nắm giữ toàn bộ trận pháp cấm chế của tòa tiên phủ, trước bao nhiêu cao thủ manh nha tranh đoạt, trở thành chủ nhân mới của tiên phủ.
“Ha ha! Thật không ngờ ta đã có động phủ của mình rồi, còn trong chiếc pháp luân kia lại có giấu Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề đạo nhân. Hí hí! Có món pháp bảo này, ta còn cần Roi Đả Thần, Khổn Tiên Tác, Hóa Huyết thần đao làm gì nữa, nhất là công pháp ta tu luyện phối hợp hoàn mỹ với Thất Bảo Diệu Thụ, không giống như mấy món pháp bảo kia chỉ phát huy được tí đỉnh uy lực. Í! Đây là Thất Bảo Diệu Thụ hàng thật đó nha! Chẳng lẽ chiếc pháp luân này chính là vật do Chuẩn Đề đạo nhân để lại? Ta đã kế thừa đạo thống của Chuẩn Đề đạo nhân? Mà tại sao lại triệu hồi Bát Bộ Thiên Long, thần thủ hộ của Phật giáo nhỉ?”
Chu Thanh vừa bất ngờ vừa vui mừng lại pha lẫn chút sợ hãi, trong một ngày không những có được tiên phủ dưới đáy biển, còn có luôn pháp bảo tiên thuật Thất Bảo Diệu Thụ, dù hắn có tâm trí kiên định, khi bình tĩnh nghĩ lại cứ như vừa trải qua một giấc mơ.
“Nếu không phải Thất Bảo Diệu Thụ bị thu hút bởi khí tức từ kim thân pháp tướng của ta tự động xuất hiện, ta đã bị con cóc kia đánh tan tành xác pháo rồi. Ta tập thành thói quen này từ lúc nào ấy nhỉ? Vì món lợi bất chấp cả mạng sống, chẳng lẽ những chuyện chặn đường ăn cướp làm nhiều quá nên thành thói quen rồi? Lần sau không được mạo hiểm như thế nữa, tiên phủ tuy quý thiệt nhưng giữ lấy cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.” Chu Thanh nhớ lại tình hình nguy ngập vừa nãy, rùng mình một cái ớn lạnh.
Trong đầu nảy ra nhiều suy nghĩ, bao nhiêu câu hỏi hiện ra, Chu Thanh nghĩ hoài không ra câu giải thích hợp lý, đột nhiên choáng váng mặt mày, nguyên thần suy yếu, Chu Thanh toàn thân mất sức, sức lực như bị hút hết vào chân không, đôi chân mềm nhũn, sém chút ngã lăn ra đất.
Chu Thanh cố gắng cầm cự, ngấm ngầm vận khí điều tức chân nguyên, biết mình vừa rồi quyết chiến với Cáp Mô đã hao tốn khá nhiều chân nguyên bản mệnh, lại phát động uy lực Thất Bảo Diệu Thụ triệu hồi Bát Bộ Thiên Long hộ vệ, giờ đã đến giới hạn chịu đựng cuối cùng.
Tử quang lóe lên trong không khí, Đâu Suất Tử Hỏa xé toạc hư không, Thiên Thủy Tam Thánh, Huyền Vũ lão đạo, Vân Hà tiên tử và cả đám môn nhân hiện thân, vừa rồi khi Chu Thanh và Cáp Mô đấu pháp, Huyền Vũ lão đạo và Thiên Thủy Tam Thánh kịp thời có mặt giúp Vân Hà tiên tử chống đỡ cú đánh chí mạng từ Huyền Âm ma phiên của Cực Âm lão đạo, tiếp đến trận chiến càng lúc càng quyết liệt, Huyền Vũ lão đạo biết không thể can thiệp vào giúp đỡ, lại sợ mọi người bị vạ lây nên mới thi triển pháp lực thần thông, dùng Đâu Suất Tử Hỏa mở ra hư không, dịch chuyển mọi người vào không gian ảo trốn tránh.
“Chu đạo hữu quả nhiên phúc trạch tiên duyên thâm hậu, có được tòa tiên phủ này nhìn nhận! Thế mới biết ý trời tự có sắp đặt sẵn mọi thứ!” Huyền Vũ lão đạo vội chúc mừng Chu Thanh có được tiên phủ, mở miệng ra là nói đến ý trời, Chu Thanh khẽ nhíu mày bực bội.
Thiên Thủy Tam Thánh cũng vui mừng không kém, lần này họ xuống đáy biển là vì muốn bắt Huyết Ma Hải Tảo luyện đơn dược, nào ngờ gặp phải sự kiện tiên phủ khai quang, có được vài món pháp bảo cực phẩm, bây giờ tiên phủ lại rơi vào tay bằng hữu Chu Thanh, tin chắc vẫn còn được chia chút ít lợi lộc, thêm vào Chu Thanh đã hứa sẽ giúp họ luyện chế Độ Ách Kim Đan, chống chọi với thiên kiếp sẽ có thêm phần hy vọng, còn về tiên phủ thuộc quyền sở hữu của Chu Thanh, bọn họ không ai đố kỵ cả.
“Chỉ cần vượt qua thiên kiếp, phi thăng thiên giới, lúc đó tiêu diêu tự tại, mọi thứ ở nhân gian có tốt đến cỡ nào cũng đâu còn dùng tới, bằng không chủ nhân trước kia của tiên phủ này đã ở lại, còn phi thăng làm gì nữa?” Hồng Pháp lão tổ và Thanh Thần Tử đều chung một suy nghĩ.
Đại Lực Hùng Vương thấy mọi việc xảy ra biến cố, trong lòng hối hận vô cùng, vừa rồi Vân Hà tiên tử sém chút mất mạng vào tay Cực Âm lão đạo, với công lực đạo hạnh của hắn tất nhiên có thể cứu kịp, thế mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn không thèm cứu giúp. Chính vì lúc đó Đại Lực Hùng Vương nghĩ Chu Thanh đang ở vào thế thua, Cực Âm lão đạo chung phe với Hiên Viên pháp vương, nếu như Cáp Mô giành được tiên phủ, mà hắn lại đắc tội với đối phương, chẳng phải kế hoạch bị đổ bể rồi sao? Đại Lực Hùng Vương chỉ muốn mượn trận pháp trong tiên phủ xuống dưới hải nhãn vạn trượng, thả ra vị hảo hữu của tổ sư, những chuyện khác hắn mặc kệ, vị hảo hữu của tổ sư này thần thông quảng đại, cho dù là thần tiên trên trời cũng không dám làm gì, chỉ cần cứu lấy người này thoát ra ngoài, tin chắc lợi lộc nhận được không hề ít, hơn nữa khi thả ra vị tiền bối kia rồi, với thần thông của người, cho dù phe nào có được tiên phủ cũng có thể dùng vũ lực cướp lấy.
Bây giờ thấy Chu Thanh có được tiên phủ, Đại Lực Hùng Vương biết mình tính toán sai lầm, suy ngẫm giây lát, bèn phi thân lại gần chúc mừng Chu Thanh, hắn cứ tưởng vừa rồi Chu Thanh chiến đấu ác liệt không chú ý tới thái độ khoanh tay đứng ngoài cuộc của hắn, hơn nữa Chu Thanh cho dù không vui, nhưng với thân phận bá chủ một phương của mình, tin chắc không đến nỗi trở mặt thành thù đâu, chỉ cần mình nói ngon nói ngọt vài câu, lại nhờ Huyền Vũ lão đạo nói giúp, bảo Chu Thanh nể mặt giúp đỡ một lần chắc không thành vấn đề, chỉ cần cứu được vị tiền bối kia, lúc đó mình lại nắm thế chủ động.
Đại Lực Hùng Vương suy tính xong mọi kế hoạch, bề ngoài vẫn cứ tỏ ra vui mừng hớn hở chúc mừng Chu Thanh, nhưng hắn đâu biết rằng Chu Thanh cũng đâu phải hạng ngây thơ dễ bị đánh lừa, Vân Hà tiên tử và đám người Huyền Vũ lão đạo vừa xuất hiện là Chu Thanh đoán ra ngay chuyện gì đã xảy ra, đạo hạnh công lực của Huyền Vũ lão đạo còn thua kém Đại Lực Hùng Vương, ngay cả Huyền Vũ cũng ra tay cứu kịp Vân Hà tiên tử, Đại Lực Hùng Vương không lí nào lại không cứu kịp. Chu Thanh suy nghĩ thấu đáo, làm sao mà không biết tính xấu gió chiều nào theo chiều nấy của con gấu Bắc Cực này chứ?
Trước những lời có cánh của Đại Lực Hùng Vương, Chu Thanh tỏ thái độ dửng dưng, chỉ làm mặt lạnh ứng phó vài câu, cũng không nổi giận trở mặt, nếu không vì nguyên thần Chu Thanh trải qua trận ác chiến với Cáp Mô đang suy yếu, cộng thêm có mặt đám người Huyền Vũ lão đạo, hắn đã sớm tung Thất Bảo Diệu Thụ ra đánh chết con gấu Bắc Cực này rồi, sau đó luyện hóa nguyên thần của nó làm thức ăn bồi bổ cho Đô Thiên Thần Ma.
“Hừ! Dám mưu toan vào bổn tôn à! Tưởng ta là kẻ ngốc chắc, sớm muộn gì ta cũng đem con gấu này ra tế trượng. Thất Bảo Diệu Thụ, ta còn chưa thử hết uy lực của nó mà!” Chu Thanh thầm nguyền rủa Đại Lực Hùng Vương.
Thấy Chu Thanh tỏ thái độ không mấy thân thiện với Đại Lực Hùng Vương, đám người Huyền Vũ lão đạo thoáng chút bất ngờ, liền sau đó đã tỉnh ngộ, ánh mắt chuyển sang khinh miệt. Chu Thanh chính là cần hiệu quả này, ngấm ngầm điều tiết hồi phục công lực, bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, Đại Lực Hùng Vương đương nhiên nhận ra, trong lòng bồn chồn, nhưng lúc này vẫn phải làm ra bộ dạng giả tạo. Vân Hà tiên tử bị thương khi đối đầu với Cực Âm lão đạo, sau khi uống vài viên đơn dược, trốn vào trong không gian ảo vận công điều trị. Truyện "Phật Đạo "
“Chu đạo hữu, ngài luyện hóa được bia đá trấn phủ, tin chắc đã nắm giữ toàn bộ trận pháp cấm chế của tòa tiên phủ, mục đích chuyến đi của ta là vì muốn cứu vị bằng hữu của tổ sư, mong Chu đạo hữu mở ra trận pháp thông vào hải nhãn vạn trượng, giúp ta hoàn thành ý nguyện, Lão Hùng vô cùng cảm kích!” Đại Lực Hùng Vương nói lời thành khẩn, việc nhờ giúp đỡ cũng không có gì to tát, đám người Huyền Vũ lão đạo tuy khinh miệt hành vi khoanh tay đứng nhìn của Đại Lực Hùng Vương, nhưng dù sao cũng là bằng hữu đồng đạo, giờ Vân Hà tiên tử đã không bị suy suyễn nhiều, cũng không thể làm quá với hắn, thấy Chu Thanh vẫn giữ im lặng, Huyền Vũ lão đạo nghĩ Chu Thanh vẫn đang mang nỗi hiềm khích, bèn định bước tới khuyên nhủ vài câu.
“Hừ! Muốn chạy à!” Chu Thanh đột nhiên hét to một tiếng, hắn đã khống chế bia đá trấn phủ, tuy kho tin tức khổng lồ ẩn chứa trong đó chưa kịp tiêu hóa, nhưng cũng có mấy phần nhạy cảm khi tiếp xúc với trận pháp cấm chế của động phủ, vừa rồi vận công điều tức, nguyên thần đã hồi phục bảy tám phần, đang nghĩ cách làm thế nào từ chối con gấu Bắc Cực này, thậm chí chọc giận nó đánh một trận cũng được, có Thất Bảo Diệu Thụ trong tay, Chu Thanh tất nhiên có lòng tin nắm chắc phần thắng.
Lúc này Chu Thanh tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ, khoác trên mình Cửu Nhật pháp y, tướng mạo trang nghiêm, Thất Bảo Diệu Thụ đã thu lại hết ánh hào quang, giờ chỉ như một cành cây bình thường, Đại Lực Hùng Vương không hề cảm nhận được có linh khí dao động, hắn cũng chả biết lai lịch của món pháp bảo lợi hại này. Truyện "Phật Đạo "
Cáp Mô và Hiên Viên pháp vương vừa mới thoát khỏi Mê Tông tiên trận, nhìn thấy cánh cổng lớn tiên phủ, nghe tiếng thét của Chu Thanh vọng tới đều biết tình hình không hay, vội phóng như bay ra khỏi tiên phủ, xung quanh tiếng nổ vang lên không ngớt, chính là Chu Thanh đã phát động trận pháp cấm chế.
Tám cây cột lửa đỏ rực đột nhiên xuất hiện, chính là trận pháp ở dưới ngọn núi lửa, con hỏa long trên mỗi cây cột kết thành một tấm lưới lửa, vây lấy người Hiên Viên pháp vương vào giữa, mấy con hỏa long đều là ảo ảnh, không giống như cột lửa thủy tinh có thực thể, ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt, toàn bộ đều là Thiên Hỏa