Một thiếu nữ đạp mây lướt ra, sau lưng là Thất Thái, Nghệ Hồng và mười mấy nữ đệ tử Đại Tự Tại cung, Vân Hà tiên tử vừa nhìn thấy đã chạy vội đến hành lễ, luôn miệng cung kính gọi sư phụ. Đại Tự Tại cung chủ tay cầm một cành liễu xanh mượt, nhìn là biết không phải vật phẩm tầm thường, do thiếu nữ này là sư phụ của Vân Hà tiên tử nên Chu Thanh cũng không dùng thần niệm do xét công lực, chỉ mơ hồ nhận ra công lực của cô gái này còn cao hơn cả một số hải ngoại tán tu khác như Cực Âm lão đạo, Vô Chân lão ni. Truyện "Phật Đạo "
Đang lúc Chu Thanh đang ngơ ngác, Vân Hà tiên tử lại gần nói nhỏ: “Còn không mau bái kiến sư phụ của thiếp!”
Chu Thanh giật mình bừng tỉnh, vội hành lễ với Đại Tử Tại cung chủ, tự xưng là hậu bối, cô thiếu nữ hốt hoảng vội vàng trả lễ: “Không dám! Nếu cùng là người tu đạo, không nên phân cao thấp, chúng ta cứ xưng hô ngang hàng vậy!” Truyện "Phật Đạo "
Lúc này Chu Thanh đã đạt cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, chốn nhân gian không còn ai là đối thủ, Đại Tự Tại cung chủ đương nhiên không dám đứng trên Chu Thanh một bậc, thấy Chu Thanh cầm cành cây trên tay, trong lòng nghi hoặc, đang định hỏi chuyện, đột nhiên hai cô gái lướt tới, cả hai đều mặc trang phục cung đình.
“Sư phụ!” Tiểu hồ ly Chu San lao ngay vào lòng Chu Thanh nũng nịu, còn Chu Nghi phép tắc hơn hành lễ với Đại Tự Tại cung chủ trước, sau đó ngồi xuống kế bên Chu Thanh, nhìn thấy Chu Thanh và Vân Hà tiên tử thái độ thân mật, sắc mặt có vẻ không vui. Truyện "Phật Đạo "
“Đa tạ cung chủ đã giúp ta chăm lo cho đệ tử này, quấy nhiễu cung chủ nhiều ngày bần đạo thật vô cùng áy náy!” Chu Thanh nói chuyện khách sáo, dùng thiên nhãn tra xét thử công lực của hai tỉ muội hồ ly, kinh ngạc nhận ra Chu Nghi đã bước vào cảnh giới Hóa Thần sơ kì, còn Chu San đã là Dẫn Khí hậu kì, tốc độ tiến bộ của chúng gấp mấy chục lần tu sĩ bình thường.
“Sư phụ à! Người truyền cho con công pháp tu luyện thần thức lợi hại thật đấy! Tỉ tỉ đã đạt cảnh giới Hóa Thần vào một tháng trước, ngày nào chúng con cũng nhớ mong sư phụ, sao sư phụ đến giờ mới tới đón chúng con vậy?” Chu San cứ thụi đầu vào lòng Chu Thanh nũng nịu không chịu buông.
“Thôi được rồi! Mị hoặc thuật của con không tác dụng với ta đâu! Công pháp ta truyền cho con là tuyệt học bổn môn, chỉ cần chăm chỉ tập luyện con cũng đạt cảnh giới Hóa Thần nhanh thôi! Giờ sư phụ đã có động phủ ở hải ngoại, sư huynh của con cũng quay về rồi, sư phụ lần này đến đón con về đó!” Chu Thanh mỉm cười vỗ nhẹ vào đầu Tiểu hồ ly.
“Chu chân nhân, hai vị đồ đệ của ngài tư chất thật thông minh, tốc độ tu luyện cực nhanh, trong số các đệ tử Đại Tự Tại cung của ta không ai bì kịp, đúng là danh sư xuất cao đồ!” Đại Tự Tại cung chủ lên tiếng khen ngợi.
“Không dám! Cũng nhờ Đại Tự Tại cung nằm ở nơi sa mạc, hội tụ nhật nguyệt tinh hoa, công pháp ta truyền thụ cho đồ đệ chính là cần hấp thu nhật nguyệt tinh hoa tu luyện nguyên thần, có nơi chốn thích hợp như thế hỗ trợ tu luyện nên chúng mới dễ dàng tiến bộ. Vừa rồi ta thấy các đệ tử trong cung người nào cũng mạnh hơn rất nhiều so với các đệ tử cùng bối phận của các đại môn phái trung thổ, ngay cả Côn Lôn vẫn không thể so sánh, đủ thấy cung chủ mới là bậc hiền tài.” Chu Thanh cũng khách sáo khen ngợi.
Chu Nghi thấy Chu San cứ bám lấy Chu Thanh, bèn kéo muội muội qua ngồi kế mình. Đôi bên nói chuyện hồi lâu cho đến tối, Đại Tự Tại cung chủ mới xin phép vào trong, vốn dĩ cung chủ đang bế quan luyện chế một món pháp bảo, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Chu Thanh, tưởng có cao thủ đến gây hấn nên mới xuất quan, nay phải quay vào chế luyện tiếp cho xong, các đệ tử khác trong cung cũng đến giờ tu luyện nên đều theo sư phụ vào trong, do Đại Tự Tại cung toàn là nữ nhi, Chu Thanh không tiện theo vào, chỉ ngồi lại bên ngoài mái đình cùng với Vân Hà tiên tử, Chu Nghi, Chu San, ngắm trăng uống trà.
Chu San nhìn thấy Lam Thần, bèn trêu ghẹo: “Sư phụ! Cô bé dễ thương này là đồ đệ người mới thu nhận ạ? Này, tiểu muội muội, muội phải gọi ta là sư tỉ đấy nhé, sau này phải nghe lời tỉ tỉ đấy!”
Lam Thần ấm ức lắm, thân xác Thiên Quỷ tuy hữu dụng, nhưng cứ luôn bị hiểu nhầm là bé gái, nhưng Chu San là đệ tử của Chu Thanh, vừa rồi quan sát thấy hình như Chu Thanh rất thương yêu con hồ ly này nên hắn không dám làm dữ, chỉ cười hi hí: “Hiểu nhầm rồi!” Lách một cái, hiện ra nguyên hình Thiên Quỷ cao lớn xương trắng âm u, Chu San giật mình nhảy lùi ra sau sợ hãi.
“San San đừng sợ! Đây là hộ pháp Lam Thần của Thiên Đạo tông ta, hôm nay vừa đúng vào ngày cực âm, lại có trăng tròn, là thời khắc luyện công tốt nhất của Yêu tộc các con, để sư phụ giúp con một tay, nhưng ta chỉ giúp được có một lần, sau này con phải tự mình cố gắng đó!”
Chu Thanh phất tay một cái, một tia sáng vàng chóe bắn thẳng vào trán Chu San, nói tiếp: “Sư phụ đã truyền công lực cho con rồi, con hãy tìm một nơi yên tĩnh, bảo tỉ tỉ ở kế bên hộ pháp, con hãy hấp thu tinh hoa năng lượng mặt trăng vào đêm nay dung hòa công lực ta mới truyền cho vào trong nội đan, như thế con sẽ đột phá lên cảnh giới Hóa Thần sơ kì rồi. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường về Tây Hải, sư phụ đã điều tra được kẻ thù của các con Thiên Huyền Huyết Ma đang trốn ở đâu, nhưng với công lực các con hiện giờ chưa đủ sức trả thù đâu, nhưng ta sẽ làm chủ cho các con, chỉ cần theo ta về tiên phủ tu luyện tháng thôi, đảm bảo các con đủ sức tận tay trả thù không cần ai giúp sức.”
Nghe Chu Thanh nói biết Thiên Huyền Huyết Ma trốn ở đâu, lại có thể giúp mình trả thù, hai con hồ ly vốn đã sùng bái Chu Thanh, biết ngay sư phụ không nói dối, cũng không hỏi thêm, Chu Nghi kéo lấy Chu San bay đi tìm chỗ luyện công ngay.
“Tỉ tỉ, tại sao phải kéo muội ra ngoài, chúng ta cứ tu luyện ở trong Đại Tự Tại cung cũng được mà.” Chu San vừa bám theo Chu Nghi vừa nêu thắc mắc.
“Mấy tháng này chúng ta nhờ vào huyền công của sư phụ che giấu yêu khí nên mới không ai phát hiện chúng ta là yêu tinh, nhưng giờ đây muội phải hấp thu năng lượng mặt trăng dung hòa công lực sư phụ truyền cho vào nội đan, yêu khí sẽ tỏa ra ngoài không giấu được nữa, nếu muội tu luyện trong Đại Tự Tại cung nhất định làm kinh động nhiều người, tuy cũng chả có gì to tát, nhưng e rằng đồn ra ngoài các môn phái thù địch với sư phụ lại dựa vào cái cớ Đại Tự Tại cung chứa chấp yêu tinh mà gây hấn, như thế sẽ không hay lắm đâu!” Chu Nghi suy nghĩ thấu đáo.
“Vậy mình ra ngoài tìm nơi nào đó yên tĩnh tu luyện một đêm, mai trở về theo sư phụ về động phủ ở Tây Hải!” Chu San hiểu ra, cùng với tỉ tỉ ra khỏi động thiên Đại Tự Tại cung, bay là là xuống dưới sa mạc tìm nơi thích hợp.
Ánh trăng sáng vành vạnh, khắp nơi tĩnh lặng, nhật nguyệt tinh hoa hội tụ dồi dào, tu luyện ở đây hiệu quả chẳng khác nào trong Đại Tự Tại cung. Chu Nghi cầm lấy Âm Dương kính hàng nhái lần trước tịch thu của đệ tử Mao Sơn thủ hộ kế bên Chu San. Chu San tập trung vận huyền công, rú lên một tiếng, hiện nguyên hình một con hồ ly lông trắng phao như tuyết, phun ra nội đan to bằng quả trứng gà, viên nội đan xanh biếc được bao bọc bởi nhiều tia sáng vàng lấp lánh, sắc xanh và ánh vàng từ từ dung hòa vào nhau.
Chu Nghi căng thẳng cảnh giác, thần niệm phát ra quan sát tình hình trong vòng một dặm, lúc này đang là lúc gay cấn, phần lớn công lực của yêu tinh đều tập trung vào nội đan, nếu như có người đến cướp đi nội đan của Chu San, e rằng đạo hạnh sẽ bị giảm nửa khó mà hồi phục, hơn nữa đây là lúc đột phá cảnh giới, sơ suất là nguy hiểm đến tính mạng ngay.
Một canh giờ trôi qua dài đằng đẵng, sắc xanh và ánh vàng hoàn toàn hòa hợp với nhau, nội đan xoay tròn trên không với tốc độ cực nhanh, nở to ra gấp bội, một tí công lực mà Chu Thanh truyền cho thôi đã lớn biết dường nào, Chu San phải mất một canh giờ mới luyện hóa hoàn toàn, thu lại nội đan vào miệng, biến trở lại hình người.
Chu Nghi thấy thế thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ vận công thêm chút nữa là đại công cáo thành, mai sẽ theo Chu Thanh về tiên phủ tu luyện thêm, nghĩ tới cảnh có thể tận tay trả thù cho bộ tộc, Chu Nghi vô cùng kích động.
Chính vào lúc này, một chập tiếng gõ chuông leng keng vang lên, Chu Nghi ngấm ngầm lo lắng, tiếng chuông này hình như chuyên thu hút hồn phách, may mà không nhắm vào mình, nhưng nhìn thấy Tiểu hồ ly cắn răng đau đớn, cố gắng không bị tiếng chuông ảnh hưởng, chớp mắt đã vận công xong, tiến vào cảnh giới Hóa Thần.
“Tỉ tỉ, tiếng chuông ở đâu ra thế này? May mà muội đã qua hồi gay cấn, cộng thêm công lực sư phụ truyền cho muội mạnh mẽ nên mới thoát nạn.” Hú vía! Nếu tiếng chuông vang sớm thêm một chút thôi là Tiểu hồ ly đã tẩu hỏa nhập ma rồi, Chu San rùng mình nghĩ tới tình huống nguy hiểm vừa nãy, liền sau đó lại nổi giận đùng đùng, bây giờ công lực tăng tiến vượt bậc, Chu San muốn tìm người gõ chuông trả đũa ngay.
“Tỉ tỉ, chúng ta đi xem thử tên khốn nào gõ chuông vào đêm hôm khuya khoắt đi! Hừ, muội phải dạy cho hắn một bài học mới được.” Chu San hậm hực nói, lấy ra Cửu Long Thần Hỏa Tráo hàng nhái được Chu Thanh tịch thu từ Càn Cơ lão đạo. Tuy đây lá hàng nhái, nhưng trong đó lại có con hỏa long thứ thiệt được các trưởng lão Côn Lôn dùng Ly Địa Tinh Hỏa luyện chế, uy lực mạnh hơn các pháp bảo thông thường khác rất nhiều.
“Thôi bỏ qua đi! Tiếng chuông này không nhằm vào chúng ta, chắc là do tu sĩ Tây Vực nào đó gõ đấy, nếu đã không bị tổn thất gì, chúng ta mau quay về thôi, đỡ chuốc thêm phiền phức cho sư phụ!” Chu Nghi khuyên bảo.
“Vâng, coi như tên kia gặp may! Tỉ tỉ, chúng ta quay về nào!” Tiểu hồ ly kể cũng hiểu chuyện, vốn dĩ hai người là yêu tinh, trước kia công lực thấp kém phải trốn chui trốn nhủi quen rồi, nay công lực mạnh lên nhưng tính sợ chuốc phiền phức vào thân vẫn được lưu giữ trong tiềm thức.
Tiếng chuông vẫn vang lên đều đều, dưới mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một mảng đen ngòm từ từ chuyển động về phía phát ra tiếng chuông.
“Á!” Tiểu hồ ly và Chu Nghi đồng thanh hét lên kinh hãi, thì ra mảng đen đó là vô số rắn rết, bò cạp, nhện độc và một số côn trùng cực độc không biết gọi tên khác tụ tập lại, ùn ùn kéo nhau tiến về phía tiếng chuông.