Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

chương 196: bước ngoặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đáng tiếc! Đáng tiếc!” Xá lợi của Vô Chân lão ni cùng mấy ni cô kia mặc dù hiện tại đối với Chu Thanh mà nói cũng không tính cái gì nhưng sau khi luyện hóa xong thì coi như là có chút bổ ích nho nhỏ.

Công pháp của Nguyên Nguyên này tu luyện là Côn Lôn pháp quyết chính tông nên nguyên thần so với tồn tại cùng cấp thì tinh thuần hơn nhiều lắm cho nên Chu Thanh tự nhiên là dùng thủ đoạn xóa đi thần thức của đối phương rồi đem nguyên thần của người khác dung hợp vào. Vô luận là Tiểu hồ ly hay Vân Hà tiên tử hay là mấy đồ đệ của hắn, bất cứ người nào dung hợp nguyên thần vào thì sẽ được hưởng toàn bộ tu vi. Chu Thanh muốn đi tiên giới mà thủ hạ hay đệ tử không có chút tài năng thì không được. Chính mình cả người có là sắt cũng đánh không hết được.

Bất quá mấy người đều Thiên Ma thần thôn phệ nên cũng bị thiệt thòi không ít. Thân là Thiên ma thần đều là tuyệt thế cường giả tung hoành thái cổ hồng hoang, mặc dù cái triệu hồi ra hiện nay chỉ là phân thân nhưng cũng đã mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần chậm rãi hấp thu đủ cả nguyên thần hồn phách thì một ngày nào đó lực lượng cũng sẽ không thua kém bổn tôn.

Hóa Huyết đao là chìa khóa mở ra Đô Thiên đại trận, chỉ sau khi hấp thu Hóa Huyết đao thì Đô Thiên thần ma mới có thể bỏ đi trói buộc của Minh vương kỳ mà hiện ra thân hình, nếu không, cho dù hấp thu nhiều hồn phách nguyên thần đến mấy cũng là uổng công.

Chu Thanh trùng hợp mở ra được Đô Thiên đại trận, ngay trong tích tắc Đô Thiên ma thần hiện hình vô số tin tức đến từ thái cổ hồng hoang truyền vào trong thần thức của Chu Thanh. Nguyên linh của thái cổ ma thần không biết đã ngủ say bao nhiêu triệu vạn năm nên chỉ truyền đến được một phần tin tức còn sót lại không được đầy đủ nhưng cũng giúp cho Chu Thanh hình dung được tình cảnh thời hồng hoang.

Đó là một hồi chiến đấu thảm thiết, đem hồng hoang đánh nứt ra thành vô số khối chiến đấu, thông tin cũng đứt quãng truyền tới, Chu Thanh giữ chặt thần thức, trong lòng không minh mà cũng không nóng lòng tiêu hóa vì số lượng tin tức cực kì khổng lồ, sau này có thời gian sẽ từ từ tìm hiểu.

Trong tin tức Chu Thanh nhận được lần này đó có rất nhiều sự giải thích đối với đại đạo tạo hóa, vận thể thiên đạo , nhất là kết hợp với Kim thân huyền công, Đạo môn Ma Môn điển tịch cùng với thể ngộ của thái cổ hồng hoang ma thần nên có thể nói từ lúc này Chu Thanh rốt cuộc đã đi lên con đường tu hành của riêng mình, không hề phụ thuộc vào lối mòn của tiền nhân nữa.

Hắc bạch hai khối xoay tròn trói trụ hồ lô, Nguyên Nguyên vừa chết, hồ lô mất đi điều khiển tự nhiên sẽ không giãy dụa nữa mà bị Chu Thanh dễ dàng nắm vào trong tay đồng thời cười ha hả.

Vô Chân lão ni vừa chết, Thanh Tịnh lưu li bảo bình cũng bị Ôn Lam thu lấy rồi theo ý Chu Thanh cầm đưa cho Đại Tự tại cung chủ, Đại Tự tại cung chủ tiếp nhận bảo bình rồi niệm vài câu chú ngữ và đem cành dương liễu cắm vào trong bình. Lúc này trên mặt cũng không che giấu được vẻ hưng phấn liên tiếp niệm lớn đạo hiệu mà cảm thán:“Có bảo vật này. Đạo của ta coi như thành vậy, có bảo vật này Đạo của ta coi như thành vậy!”

Nhìn thấy vẻ hưng phấn đến thất thố của sư phụ mình, đám đệ tử Đại Tự tại cũng cao hứng dị thường, nhất là Vân Hà.

Vù vù! Vù vù! Vù vù! Ầm ầm! Ùù, Minh Vương kỳ sau khi hấp thu vô số mây đen thì rốt cuộc đã kịch liệt biến hóa, màu sắc chuyển thanh đen nhánh và kịch liệt run rẩy, vô số lôi điện đánh vào nó nhưng không có bị thương tổn chút nào mà còn bị hút vào bên trong. Lúc này mỗi mặt lá cờ đều phảng phất như một cái động không đáy liên thông đến một cái Vô nhai thế giới rộng lớn.

Mười hai đầu thái cổ cự ma thân cao hơn trăm trượng bao vây quanh mấy trăm người tu đạo nhìn thấy ma thần thủ lĩnh một trảo nuốt tươi mấy đạo nhân thì đều vô cùng hưng phấn. Cả một đám liền vươn ma trảo nhằm hướng đám tu sĩ còn lại chộp tới.

Chu Thanh thấy thế vội vàng vận pháp quyết làm cho Ma thần ngừng lại, nếu nguyên hung đã rõ ràng, mục đích uy hiếp cũng đã đạt được thì Chu Thanh sẽ dừng lại. Mục tiêu cuối cùng của hắn không phải là tiêu diệt thiên hạ đạo môn mà là để cho Không Động thay thế Côn Lôn làm chúa tể của thiên hạ đạo môn đồng thời trở thành một quân cờ trong tay mình.

Nguyên Nguyên lão đạo ở trong lòng Lăng Nhược Thủy cao lớn giống như thiên nhân, vậy mà không nói được tiếng nào đã bị ăn luôn, vô luận quá khứ huy hoàng đến mức nào, thủ đoạn thần thông đến đầu, đều bị ăn giống như là lương thực, sự tương phản cực lớn này khiến cho tất cả cao thủ Đạo môn trung thổ đều trợn mắt há hốc mồm, một đám đều quên chỉ huy pháp bảo trong tay. Đệ tử dưới tay Chu Thanh, đệ tử Đại Tự Tại cung cũng dừng tay, song phương đình chỉ tranh đấu, hiện trời im lặng, đến khi Chu Thanh ha ha cười lớn, mọi người mới giật mình tỉnh giấc.

Lăng Nhược Thủy đột nhiên ôm lấy Lăng Phi khóc rống lên, đám tu sĩ hoàn toàn hiểu được tình cảnh của chính mình, nhìn thấy vài đại hung sát ma thần vây quanh bốn phía và bắt được Nguyên Nguyên lão đạo cùng Vô Chân lão ni giống như là bắt gà con thì cũng biết lợi hại. Mấy người có tu vi cao còn mạnh mẽ đè nén được sự sợ hãi còn đệ tử tuổi trẻ thì cả người run run, có kẻ còn khóc rống lên. Lăng Phi đưa tay ôm Lăng Nhược Thủy, vẻ mặt trắng bệch, vô luận là âm mưu lợi hại cỡ nào thì trước mặt lực lượng tuyệt đối đều là vô ích.

“Chu chân nhân! Chu chân nhân! Đệ tử nguyện ý thoát ly Thục Sơn, quy y là môn hạ Chân nhân, mong Chân nhân thả cho ta một con đường sống!” Thục Sơn Hướng Huy cùng Chu Thanh có chút giao tình, thấy tình hình bất diệu thì vội chạy ra, nhìn Chu Thanh đứng ở trên trời cao liên tiếp dập đầu, nước mắt chảy ròng ròng nói.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi, tên súc sinh này…”

Chưởng môn Thanh Hư lão đạo nhìn thấy môn hạ đệ tử của mình lộ ra cái xấu thì tức giận đến hộc máu. Chỉ thấy lão vung tay một cái pháp bảo tại không trung biến ảo thành một đạo tinh quang nhằm hướng sau ót Hướng Huy bay tới.

“Cải tà quy chính chính là chuyện hợp với thiên đạo, mà ngay cả Phật môn cũng có buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật. Ta xem Thục Sơn các ngươi mới là đi vào tà lộ”.

Chu Thanh khẽ vỗ tay, một vị ma thần liền vươn bàn tay to trực tiếp bắt lấy pháp bảo cùng Thanh Hư lão đạo rồi thản nhiên đút vào trong miệng nuốt xuống. Nhìn ma thần này mở cái mồm to như bồn máu, bên trong để lộ ra cái lưỡi dài màu hồng thò thụt thật là là quá mức kinh khủng bất quá không được Chu Thanh cho phép thì đầu thần ma này cũng không dám động thủ ăn thịt người lần nữa. Chu Thanh đã tế luyện Minh Vương kỳ bằng nguyên thần tâm huyết của mình nên đám Thiên ma thần này vô luận cường đại cỡ nào cũng không có khả năng phản kháng mệnh lệnh của Chu Thanh.

Bất đắc dĩ, ma thần này trợn lớn hai mắt, không có hảo ý nhìn đám người giữa sân.

“Yêu nghiệt, bần đạo cũng cùng ngươi liều mạng!” Thục Sơn Linh Hư lão đạo cùng mười trưởng lão bối phận chữ Hư nhìn thấy chưởng môn bị ăn tươi nuốt sống thì tràn ngập bi phẫn, Linh Hư lão đạo có cử động, Tử Thanh song kiếm hợp bích, quang mang đại thịnh, nhân kiếm hợp nhất vọt lại. Các lão đạo còn lại đều sử xuất tất cả vốn liếng lao đến liều mạng, muốn vọt tới trước mặt Chu Thanh tự bạo nguyên thần cùng pháp bảo để kéo Chu Thanh xuống nước.

Thế nhưng hiện tại Chu Thanh đã tu thành trượng lục Kim thân, thần thông khôn cùng. Đừng nói là sẽ không để cho bọn họ đụng tới mà cho là có đến bên người hắn tự bạo thì cũng không thể gây thương tổn được đến hắn.

“Các ngươi tâm trí đều mông muội, ma chướng sâu nặng, bần đạo từ bi sẽ đơn giản thành toàn cho các ngươi!”

Chu Thanh đem Thất Bảo diệu thụ xoát một cái. Phô thiên cái địa các màu quang đan vào nhau hình thành một cái lưới rộng đem đám lão đạo này gắt gao cuốn lấy, hơn mười kiện pháp bảo đều bị Chu Thanh phất tay áo thu vào trong túi. Mười hai đầu Thiên ma thần được Chu Thanh ra hiệu vội vàng vươn ma trảo xông vào trong quang võng mà bắt lấy một hai lão đạo nuốt tươi.

Hư Kiếm Không lui về phía sau đồng thời lẩn trốn vào trong đám Thục Sơn đệ tử, rơi lệ đầy mặt, hai hàm răng va vào nhau lách cách. Hắn biết chính mình lúc này không thể động thủ, một khi động thủ là nhất định phải chết. Chính mình nhất định phải giữ lại tính mạng để chậm rãi nghĩ biện pháp báo thù, coi như là nhẫn nại chịu nhục, để phục thù thì nhất định phải sống sót.

Thế nhưng người hắn đã chạm đến chính slà Chu Thanh mà hắn thì lại không muốn lưu lại cho chính mình chút tai họa ngầm nào. Chỉ tháy quang võng vừa lật thì đem Hư Kiếm Không cuốn vào rồi đem cấp cho ma thần ăn.

Nhìn thấy Chu Thanh hung sát, liên tiếp tiêu diệt mấy chục người thì rốt cục không còn tu sĩ nào có dũng khí xuất đầu, một đám hoảng sợ tuyệt vọng nhìn lên không trung.

“Thôi! Thôi! Yêu nghiệt hoành hành, đạo cao một thước, ma cao một trượng, cùng vì ta nên mới có hạo kiếp này!”. Ai Lao sơn Trần Không lão đạo rống to một tiếng rồi vung phi kiếm lên tự đâm vào tim mình, bộ dáng muốn binh giải nguyên thần. Chung quanh có rất nhiều đạo hữu nên hắn cũng không thể tự bạo nên không thể làm gì khác hơn là dùng phương pháp này nhưng Chu Thanh lại không để cho hắn được như ý. Chỉ thấy một đầu ma thần thè dài lưỡi phun ra, trong nháy mắt đã cả kiếm cùng người cuốn vào trong miệng.

Chỉ thấy Ma Thần cười ha ha một tiếng rồi liên hồi vung tay đồng thời lại phun cái đầu lưỡi dài ra, trong nháy mắt đã đem một số tu sĩ thế hệ trước cuồn cuộn kéo lên. Sau đó là một đống cực phẩm pháp bảo rơi xuống tay Chu Thanh. Tuy nhiên đối với pháp bảo phi kiếm lúc này Chu Thanh cũng không có mấy hứng thú nên đều để cho đám Thiên Ma Thần này cùng nhau ăn.

Sau khi được nuốt nhiều lão đạo như vậy tất cả đám Thiên Ma Thần đều tru lên một trận rồi thân thể lại bành trướng lên rất nhiều. Lúc này giữa sân chỉ còn lại đám đệ tử tuổi còn trẻ, tất cả đều đang loạn thành một đoàn mà khóc lóc.

“Ma Thần này thật đúng là hung mãnh a, sợ rằng đơn đả độc đấu, ngay cả ta cũng không làm gì được được.” Chu Thanh trong lòng liên tiếp cảm thán, hoan hỉ dị thường, bất quá mặt ngoài thần sắc vẫn bình thường.

“Tốt, tốt lắm, Địa Linh Tử, ngươi lại đây, Hướng Huy, nếu ngươi đã đầu nhập ta thì ngươi bái làm môn hạ Không Động đi. Giờ đây ma kiếp đã trừ, bổn chân nhân sẽ không xen vào chuyện hồng trần nữa. Đây cũng là thiên mệnh, Không Động đương hưng, Côn Lôn đương diệt, bổn chân nhân bất quá là thay trời hành đạo mà thôi”.

Địa Linh Tử nhận Hướng Huy làm môn hạ, đám đệ tử Thục Sơn còn lại thấy có thể lưu được tính mạng thì đều không nói đến đạo lý mà trong lúc nhất thời tất cả đệ tử các đại môn phái đều bái làm môn hạ Không Động. Được Chu Thanh đồng ý, Địa Linh Tử lại bảo bọn họ giao ra những pháp bảo đắc ý nhất của chính mình, rồi ở trên người dán vào mấy đạo cấm chế. Trước tiên quan sát đã rồi sẽ thương lượng.

Giữa sân chỉ còn lại Lăng Nhược Thủy cùng Lăng Phi, Chu Thanh đem Minh Vương kỳ lay động, mười hai đầu ma thần phi vào trong mặt cờ. Lúc này ma thần không còn hiện ra trên bề mặt , mặt cờ lúc này tối đen như mực, đen âm u, bên trong phảng phất như có một cái thế giới khác.

Chu Thanh biết, toàn bộ tinh hoa của Hóa Huyết đao đều bị ma thần cùng Minh Vương kỳ hấp thu hết rồi lại đưa tới thiên địa biến chuyển và được lôi điện rèn luyện nên Minh Vương kỳ này rốt cuộc đã hoàn toàn ngưng luyện thành công. Chuyện còn lại chính là cần giúp thần ma tẩm bổ để cho chúng khôi phục thực lực của bổn tôn. Đến lúc đó Chu Thanh có thể khai sáng hỗn độn, một lần nữa thiết lập lại lục đạo luân hồi, chế tạo ra hồng hoang thế giới. Tuy nhiên con đường phải đi vẫn còn hết sức dài.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy Chu Thanh đi tới, Lăng Phi cùng Lăng Nhược Thủy liên tiếp lui về phía sau. Hai người mặc dù công lực và đạo hạnh đã tăng lên, Lăng Nhược Thủy tiến nhập vào Phản hư sơ kì nhưng Nguyên Nguyên lão đạo chỉ mới đối mặt đã bị giết nên hai người có khác gì như con kiến bình thường, đâu có sức phản kháng.

“Bổn chân nhân cùng ngươi hai người có chút duyên phận, các ngươi cũng biết bổn chân nhân rồi. Thủy cô nương, chuyện lần này đều là do ngươi dựng lên, chính vì đó mà sư phó của ngươi bỏ mình. Ngươi có nhớ lần chúng ta gặp mặt đầu tiên ta đã nói với ngươi, cho dù là có thiên đại thần thông thì cũng không địch lại nổi nghiệp lực của nhân quả luân hồi. Tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão”.

“Chu chân nhân, ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta đi, sư tôn ta đã chết, sư tổ cũng đã chết, ngươi thần thông to lớn, muội muội ta không thể nào uy hiếp đến người được. Nếu không, ngươi phế đạo hạnh của chúng ta đi, để cho chúng ta làm người bình thường”. Lăng Phi liên tiếp dập đầu xin tha, còn Lăng Nhược Thủy vẻ mặt si ngốc, hình như là đang bị choáng váng.

“Cũng tốt, hôm nay sát kiếp đã đủ, bần đạo sẽ để cho các ngươi làm người bình thường đi. Đại đạo cùng các ngươi quả thật không có duyên phận!”.

“Đa tạ chân nhân!, đa tạ chân nhân!” Lăng Phi si ngốc ôm lấy Lăng Nhược Thủy liên tiếp dập đầu.

Trên đỉnh đầu Chu Thanh xuất hiện xá lợi màu đen rồi hai đạo hắc quang phân biệt bắn vào Nê hoàn cung của Lăng Phi và Lăng Nhược Thủy thượng, chỉ nghe Lăng Phi hét thảm một tiếng:“A! Ngươi thật độc ác!” rồi lập tức hai người xụi lơ xuống trở thành hai cỗ thi thể không còn sinh khí.

“Luân hồi muôn đời cỏ cây động vật. Sau khi tiêu trừ nghiệp lực thì lại làm người bình thường. Bần đạo quả thật không có nuốt lời, các ngươi sau trăm ngàn luân hồi thì luôn luôn có cơ hội đầu thai làm người. Vô Lượng Thiên Tôn!”.

Chu Thanh niệm lớn một câu đạo hiệu rồi thu hồi xá lợi. Tất cả thấy vậy thì cả người run run mà trong lòng lạnh lẽo.

“Địa Linh Tử! Ngươi mang số đệ tử này đi Côn Lôn sơn. Nói với bọn họ là đây là số đệ tử còn sống còn chưởng môn các đại môn phái trên đường đi đã bị yêu nghiệt tập kích mà cùng yêu nghiệt đồng quy vu tận. Lam Thần, ngươi cũng đi theo, ta đem Minh Vương kỳ giao cho ngươi, nếu ai có phản kháng thì giết không tha.

Còn đối với hòa thượng Tây Vực Mật Tông thì đem xá lợi của bọn họ cho ta là được. San San, Nghi Nghi, hai người các con đi theo đi. Đem đệ tử các phái thu nạp được đi rồi chọn một trong số đó lập làm chưởng môn. Còn đám trưởng lão thủ hộ sơn môn thì không cần lưu lại, toàn bộ đem tế cờ đi. Xong việc thì đem toàn bộ điển tịch tại sơn môn của bọn họ đến cho ta”.

“Thiên hạ đạo môn tất cả quy về Không Động, đây là thiên mệnh, Lam Thần, chỉ cần lần này ngươi làm tốt việc thì bổn tông sẽ giúp ngươi tăng lên Thiên tiên chi cảnh!” Chu Thanh bắn ra một viên đường.

“Tông chủ anh minh, đệ tử nhất định sẽ không làm cho tông chủ thất vọng.”

Lam Thần khom người tiếp nhận mười hai can Minh Vương kỳ, trong lòng tràn đầy vui mừng. Mặc dù hắn bị nội thương nhưng chỉ vận công ba vòng chu thiên là khỏi hẳn, hơn nữa chuyến này Chu Thanh thu được nhiều pháp bảo như vậy thì khẳng định là sẽ ban cho hắn vài món cường đại. Lại nói, chuyến đi cướp đoạt sơn môn các phái này còn có thể kiếm được kha khá. Tuy nhiên cái này cũng là hắn trộm nghĩ mà thôi, vừa rồi thấy được thủ đoạn của Chu Thanh thì nào còn có ý niệm phản loạn trong đầu.

“Thừa hồng phúc của chân nhân bổn cung rốt cuộc đã thu hồi được di vật của tổ sư, bổn cung sẽ bế quan vài ngày để tìm hiểu và tế luyện”. Đại Tự tại cung chủ nhìn Chu Thanh nói.

“Đây là việc tự nhiên, Côn Lôn động thiên là thánh địa nên phải rửa sạch một phen thì mới có thể ở lại tu hành được. Chờ Lam Thần đem mọi chuyện làm thỏa đáng xong, tu đạo giới yên ổn thì bần đạo còn muốn tới Ngọc Hư cung chiêm ngưỡng một phen”. Ngọc Hư cung so với tiên phủ của Chu Thanh còn muốn lớn hơn nên hắn tự nhiên là không thể bỏ qua.

Tay áo hắn vung lên rồi dẫn theo mười người tiến vào trong Đại Tự tại cung trong động thiên. Cung chủ thì muốn tế luyện Thanh Tịnh lưu li bình còn Chu Thanh sau khi thu được nhiều pháp bảo như vậy thì cũng muốn phân loại một chút, phân ra từng loại để phá vỡ cấm chế bên trong và tế luyện một lần nữa. Ngoại trừ bỏ Hạnh Hoàng kì, Hồ lô, lưỡng dạng pháp bảo ra thì lấy thực lực hiện tại của Chu Thanh việc tế luyện lại cũng không phải là việc khó.

Tiểu hồ ly cùng Chu Nghi phân biệt cưỡi Con cóc cùng Đại Lực Hùng Vương theo Lam Thần đi Côn Lôn. Địa Linh Tử cũng dẫn theo một đám đệ tử dời đi. Có siêu cấp pháp bảo và siêu cấp cao thủ áp trận rồi nên Chu Thanh rất yên tâm.

“Hạnh Hoàng kì, Hồ lô, lưỡng dạng pháp bảo này quả thật là cường đại, bất quá nếu mượn thần sát chi lực của Đô Thiên đại trận thì hẳn là có thể phá vỡ cấm chế để tế luyện lại, việc này chờ sau khi Lam Thần quay trở về hẵng tính. Còn vừa rồi nguyên linh Thiên Ma Thần truyền đến cho ta tin tức về hồng hoang đại chiến, ta nên hảo hảo tìm hiểu một chút. Truyện "Phật Đạo "

Chu Thanh ngồi ở trong một cái tĩnh thất trong Đại Tự tại cung mà tính toán tình huống hiện tại. Lúc này để cho Không Động âm thầm khống chế thiên hạ đạo môn, vạn nhất có tiền bối tiên nhân của môn phái nào tìm xuống thì cũng chỉ đem Không Động coi như bia đỡ, mà không tính toán tới trên đầu Chu Thanh. Hơn nữa phải đem một ít đồ hữu dụng gì đó toàn bộ thu hết lại, phải tích lũy tư nguyên đủ khổng lồ thì khi đi tiên giới mới ổn thỏa được một chút. Truyện "Phật Đạo "

Tồn tại mạnh mẽ tại tiên giới nhiều như kiến, nào là Thiên tiên, Địa tiên, Tán tiên, Thần Phật, Bồ Tát, Ma đầu, Yêu vương, đều là cao nhân không phải môn hạ của Chu Thanh có khả năng đối phó được. Nếu muốn ở nơi đó an thân lập mệnh, đánh hạ cơ nghiệp thì không thể không vạn phần cẩn thận, cho nên cần phải gia tăng thực lực mới là yếu tố căn bản nhất.

Cái chính yếu là tiên giới không giống với nhân gian, ở nhân gian ngay từ đầu khi thực lực của Chu Thanh chưa cường đại thì còn có thể mượn cõi thế tục mà trốn tránh. Còn khi tới tiên giới thì Chu Thanh lại có đông đảo môn đồ, căn bản là khó có khả năng ẩn giấu được, không cẩn thận là bị diệt môn diệt phái lập tức. Truyện "Phật Đạo "

Sau khi suy nghĩ kỹ về chiến lược phát triển, Chu Thanh nhắm mắt lại, một lần nữa nhớ lại cảnh tượng thái cổ hồng hoang xuất hiện trong thần thức. Trong đó không thiếu những tràng cảnh chiến đấu, tất cả đều là thượng cổ Thiên Ma Thần thủ đoạn, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân là đủ long trời lở đất, giơ lên là cột chống trời bị cắt đứt… Chu Thanh tinh tế thể ngộ hết thảy, hắn đắm chìm trong đó, chính mình thể ngộ mà xuất ra đạo lý, vận chuyển huyền công, biến hóa Kim thân, quên đi thời gian, quên đi hết thảy mà tiến vào cảnh giới cực kì huyền diệu.

Mười ngày sau, Chu Thanh rốt cuộc cũng xuất quan, Kim thân lúc này đã tùy ý biến hóa, tướng mạo cùng thân thể độc nhất vô nhị, tùy thời có thể phát huy xuất ra toàn bộ thực lực. Trong hơn mười ngày bế quan, Chu Thanh phát hiện ra công pháp tu luyện Kim Thân của mình không được đầy đủ, chỉ có thể biến hóa cao đến sáu trượng mà Pháp Tướng tám cánh tay cũng có khuyết thiếu. May là Chu Thanh căn cứ vào tin tức nguyên linh Thái cổ hồng hoang ma thần truyền tới mà đem những bộ phận không được đầy đủ, dựa theo kiến giải của chính mình nhất nhất bổ sung, từ đó chính mình đi riêng một con đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio