Ánh mắt Chu thanh đờ ra, giống hệt như con cá chết, bởi những điều hắn vừa nghe hoàn toàn trái với lịch sử được học, nhưng Bạch Khởi là đại nhân vật bực nào? Há lại có thể đi lừa gạt mình sao? Do đó trong lòng Chu Thanh đã tin tưởng tới phần, đồng thời cũng nổi lên kính ý đối với vị tuyệt đại sát thần có đảm lược kháng thiên binh, ngăn Lôi kiếp này , nên hắn bèn nói: “Bạch tướng quân, không biết vì sao thượng thiên lại giáng hạ thiên binh xuống, cản trở Tần hoàng đại đế thống nhất cửu châu vậy?” Vấn đề này là một nỗi nghi hoặc lớn trong tâm trí của Chu Thanh.
“Từ xưa đến nay, trời ở trên cao, người kính sợ trời, nhưng thánh nhân bất nhân, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, vì lẽ tại sao?” Bạch Khởi không trả lời ngay mà lại hỏi ngược Chu Thanh.
Chu Thanh nghiêm túc đáp: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu! Trời ỷ thế mình mạnh hơn người, ỷ mạnh hiếp yếu, đó là nguyên nhân!”
“Ha ha! Ha ha!” Bạch Khởi nghe thấy Chu Thanh nói như vậy liền nổi lên một tràng cuồng tiếu, khí thế cường đại bao trùm hết cả tòa tế đàn, áo dài bay phất phơ trong gió, tinh quan phiêu xuất: “Hay cho một câu ỷ mạnh hiếp yếu, đó là nguyên nhân! Điều này do chính ngươi tự ngộ ra sao?”
“Thiên địa vô biên, đạo là vô cùng, có thể ngộ ra được thì không cần cầu người khác, đạo hữu thiên vạn, ta là thứ nhất!” Chu Thanh đứng thẳng cả người, ánh mắt đọng mà không tán, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Khởi, dường như có ý dám chống lại khí thế áp bức của người này.
Bạch Khởi gật đầu, khí thế tản ra: “Ta từng lập chí, một ngày nào đó sẽ để cho nhân thế áp đảo trời đất này. Do đó khi ta theo Vua huấn luyện binh lính, đã bất kính thiên địa, không lạy quỷ thần, chỉ nghe theo mệnh lệnh, lúc chết trận cũng không vào luân hồi mà tiếp tục tác chiến! Năm đó ta cùng Vua định ra kế hoạch, sau khi thống nhất cửu châu thì sẽ chinh chiến tam giới, để cho con người trở thành chúa tể của tam giới, đem thiên địa, thần tiên tất cả đạp ở dưới chân mình! Lão thiên cao cao tại thượng kia thấy vậy đương nhiên sẽ ngăn cản bọn ta! Điều này cũng không có gì là lạ!”
Nhũng lời này mặc dù vô cùng cuồng ngạo, nhưng Chu Thanh không hề động dung, mà còn hỏi ngược lại: “Cái gì là thiên?” Truyện "Phật Đạo "
Bạch Khởi ngẩn người, nhưng ngay sau đó đáp: “Không biết!”
“Như thế nào thì gọi là phản thiên?”
“Cũng không biết!”
“Tất cả đều một mực không biết thì lấy gì mà hành động!?”
“Không biết cũng phải tiến hành, không làm được thì càng phải làm! Vạch mây thì thấy trời, phá nước thì thấy đá! Cứ mờ mịt mà đi về phía trước thôi!”
Chu Thanh cảm thấy rất buồn cười, trong lòng thầm nghĩ lão Bạch Khởi này luận về công phu thì lợi hại hơn mình không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ lại biến thái như vậy! Tuy rằng biết khí thế của người này quá cường đại, biết rõ tu vi của mình và đối phương chênh lệch như vực sâu và trời cao, nhưng trong tâm tư Chu Thanh vẫn có một chút không thoải mái, một chút không cam lòng, thầm muốn lên tiếng để đòi lại chút tiện nghi cho mình, bất kể hậu quả ra sao, đây vốn không phải là bản tính ngày thường của Chu Thanh!
Bạch Khởi không hề biết trong đầu Chu Thanh đang có ý niệm gì, tiếp tục nói: “Ta muốn nhờ ngươi một việc, không biết ngươi có thể đồng ý không?”
Chu Thanh đang ôm mối phiền não trong lòng, chuẩn bị phát tác ra ngoài, nhưng khi nghe Bạch Khởi hỏi vậy, vội vàng trả lời: “Tướng quân không biết có chuyện gì cần dạy bảo? Nếu ngay cả bản thân ngài cũng không làm được thì chỉ sợ ta cũng đành lực bất tòng tâm mà thôi!”
“Cũng không phải đại sự gì to tát đâu, chẳng qua ta bị vây trong Sơn Hà Xã Tắc đồ này, không thể đi ra ngoài, vậy nhờ ngươi giúp ta truyền tin tới dưới đáy Đông Hải sâu vạn trượng. Ở nơi đó có một người, ngươi chỉ cần nhắn lại lời của ta cho người ấy là được rồi!” Bạch Khởi cũng không nói ra tên họ của người đó là gì: “Nếu gặp người nọ, ngươi chỉ cần nói rằng “Thiên phiên địa phúc, Càn Khôn điên đảo” là được! Hắn tự nhiên sẽ hiểu!”
“Tên của người ấy là gì? Mà chẳng lẽ tướng quân còn có biện pháp để đưa ta ra ngoài hay sao?” Chu Thanh nghe đến việc mình có thể rời khỏi nơi này, trong lòng liền mừng rỡ, chẳng phải chỉ là nhắn tin thôi sao? Cũng đâu phải là việc to lớn gì? Vạn trượng Đông Hải kia mặc dù ta chưa chắc đi xuống được, nhưng chỉ cần thoát ra ngoài thì lúc đó có đi hay không cũng phải do ta tự quyết định!
Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng bề ngoài Chu Thanh vẫn bất động thanh sắc, tỏ vẻ nghiêm nghị.
“Hai ngàn năm qua, mặc dù không thể ra bên ngoài, nhưng bù lại ta đã nắm rõ được quy luật của Sơn Hà Xã Tắc đồ này rồi. Hơn nữa Từ Phúc cũng chỉ nhắm vào ta để phong ấn, cho nên khi ngươi tùy tiện xông vào đây, dù cũng bị vây khốn ở nơi này, nhưng nếu ngươi muốn thoát ra ngoài thì dễ dàng hơn ta rất nhiều. Chỉ cần ta chịu tiêu tốn một nửa công lực, đồng thời vận dụng địa thế của cung A Phòng này thì có thể oanh phá ra một cái hố nhỏ, đủ cho ngươi có thể thoát ra!”
Bạch Khởi tiếp tục dặn dò: “Tên họ của người kia ngươi cũng không cần biết, chỉ cần nhớ nhắn lại những lời khi nảy của ta là được rồi. Muốn đi xuống vạn trượng sâu kia, lấy công lực hiện giờ của ngươi thì rất khó khăn, do đó ta cũng phải cấp cho ngươi thêm một ít đồ vậy!” Tay của y vừa động, một viên dạ minh châu to như quả trứng gà bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Chu Thanh nhận lấy viên dạ minh châu kia, cẩn thận xem xét trong ngoài một hồi, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Đây là Tị Thủy châu phải không!?” Đối với các loại bảo vật thì Chu Thanh là chuyện gia nhận dạng chính hiệu.
Bạch Khởi có chút tán thưởng, nói: “Không sai, đây chính là Tị Thủy châu, năm xưa ta giết chết một con thiên long mới đoạt được! Nếu có được Tị Thủy châu này thì muốn đi xuống vạn trượng Đông Hải cũng không còn là việc khó nữa!”
Chu Thanh mừng rỡ trong lòng, Tị Thủy châu tuy không thể dùng để công kích, cũng không thể phòng ngự được, nhưng lại có thể tách nước. Bất luận kẻ nào mang châu trong mình thì đều có thể đi lại trong nước như đi trên đất bằng. Dưới đáy đại dương sản vật hết sức phong phú, lại thêm ít người lui tới nên thiên tài địa bảo có thể nói là vô số kể, so với trên đại lục thì còn vượt trội hơn rất nhiều!
Càng đi sâu xuống đáy biển, bảo vật càng nhiều, nhưng do áp lực khổng lồ từ nước biển nên cho dù có là cấp bậc Hóa Thần thì cũng chỉ có thể lặn xuống được hơn trượng là cực hạn rồi. Ngay cả cao thủ như Hiên Viên pháp vương chắc cũng chỉ có thể lặn xuống được tới chỗ sâu hơn trượng mà thôi, còn về phần độ sâu vạn trượng thì dù có là thần tiên hạ phàm cũng sợ khó mà làm được.
Tuy nhiên giờ đây đã có pháp bảo thần kỳ là Tị Thủy thần châu trong tay thì đương nhiên Chu Thanh đã có thể gạt bỏ nỗi ưu phiền này rồi. Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc khai mở các động phủ dưới đáy biển, chiếm lấy cái danh hiệu hải ngoại tán tu mà người người ca tụng. Truyện "Phật Đạo "
Nhưng có một nghi vấn không nhỏ đang tồn tại trong lòng Chu Thanh , đó là người nào lại có thể ở dưới vực sâu vạn trượng của Đông Hải chứ? Chẳng lẽ là Tứ Hải Long Vương sao? Lời lẽ của Bạch Khởi cũng không được chi tiết cho lắm, lại còn có ý muốn giấu diếm. Chu thanh cũng không thèm để ý tới chuyện này, trước mắt phải tìm cách để có thể ra ngoài cái đã, rồi sau đó mới tính tới việc có truyền tin hay không.
Bạch Khởi cũng không nói dông dài nữa, vung hai tay áo lên, phía dưới A Phòng cung bỗng xuất hiện một cỗ lực lượng lưu chuyển chầm chậm, hội tụ trong thân thể của y.
Bạch Khởi chợt hét lớn một tiếng, toàn bộ núi non trong Sơn Hà Xã Tắc đồ cũng bị run động. Nếu không phải Chu Thanh đã sớm dự liệu tình hình, vận chuyển chân nguyên bảo vệ toàn thân thì chỉ sợ tiếng rống vừa rồi đã trực tiếp lấy mạng hắn rồi! Cho dù là như vậy nhưng chân nguyên trên dưới toàn chân của Chu Thanh cũng bị một trận náo động, thiếu chút nữa là đã bị tiêu tán. Tuy nhiên, hắn không hề kinh ngạc về việc này, đối với nhân vật biến thái cỡ như Bạch Khởi thì chuyện gì lại không thể xảy ra kia chứ?"
Hai tay Bạch Khởi vũ động liên tục, từng đoàn, từng đoàn quang huy chói mắt trực tiếp oanh kích không ngừng nghỉ lên trên bầu trời. Dần dần, trời cao bỗng nứt ra một kẽ hỡ rất nhỏ, sau đó từ từ lan rộng ra. Chu Thanh rất cơ trí, vừa nhìn thấy cái lỗ nhỏ là lập tức hóa thành một đạo hư ảnh, vọt thẳng vào bên trong đó. Sau đó khe hở dần dần khép lại, cho đến khi không còn thấy gì nữa.
Bạch Khởi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một lúc sau mới khôi phục lại như cũ. Y nhìn bầu trời trống rỗng bao la ở phía trên, thở dài một tiếng, làu bàu nói: "Sư phụ, lần này chính tay con gieo ra cái mầm mống này, vậy là người lại có thể xuất thế một lần nữa để nhìn tên tiểu tử này rồi, không cần phải chịu cảnh cô độc như con! Số phận của thầy trò chúng ta thật có nhiều điểm giống nhau! Không biết tiểu tử này có đi vào vết xe đổ của chúng ta hay không nữa! Ha ha! Ha ha!" Bạch Khởi lại cuồng tiếu một tràng dài, sau đó thân hình chợt lóe, trực tiếp xông vào trong A Phòng cung phủ, để lại một tòa tế đàn trống không.