Trong lúc nói chuyện, một chiếc gương kỳ quái bay trên không trung cách đỉnh đầu Chu Thanh mười mấy trượng, tấm gương này một mặt đen một mặt đỏ, vừa gặp gió đã hóa to thành một hình vuông phạm vi trượng, mặt trắng của tấm gương, chiếu thẳng vào Chu Thanh.
Xí ! Tấm gương lớn khoảng tượng hình vuông sau khi phát ra một tiếng rít dài, liền rung động kịch liệt, uy lực vô hình khiến mọi người khiếp sợ, bên trên tấm gương có một luồng sáng đỏ xông thẳng lên trời, dường như đã liên kết lại thành một với ánh sáng mặt trời trên cao, một dòng sáng màu vàng thuận theo luồng sáng đỏ chiếu thẳng xuống tấm gương, cùng lúc đó, mặt trắng của gương đang đối diện với Chu Thanh đột nhiên ánh ra những cột sáng màu trắng có độ lớn như tấm gương, những cột sáng màu trắng đó phát ra nhiệt độ rất cao, như Tam Vị Chân hỏa vậy, không gian đã bị đốt nóng đến nỗi bị biến dạng. Những cột lửa màu trắng to lớn như vậy, không chỉ có Chu Thanh, đến cả những người trên thuyền cũng bị bao trùm trong đó.
“Xằng bậy !” Đó là giọng nói của Càn Cơ đạo nhân, “Nhược Thủy, con làm gì đó.”
Càn Cơ lão đạo không ngờ Lăng Nhược Thủy lại đột nhiên ra tay, bèn giật mình, vốn dĩ Càn Cơ lão đạo cũng là đến Thục sơn để tham dự đại điển khai phái, Côn Lôn và Thục sơn thế như nước với lửa, chỉ thiếu điều chưa lấy đao thật súng thật ra mà đánh một trận, Càn Cơ lão đạo thích thanh tịnh, cũng biết lần này sẽ có rắc rối. Thục sơn trưởng lão Linh Không lão đạo và mình đều là bốn đại tông sư trong thiên hạ, lại được Linh Không lão đạo đích thân viết thiệp mời, vẫn phải nể mặt người ta một chút. Lần này cũng không đem nhiều người theo, chỉ mang theo đại đệ tử Nhất Vân Tử và con nha đầu Nhược Thủy cứ thích đòi đi xem náo nhiệt này. Ba sư đồ cưỡi mây trên trời, chậm rãi khoan thai, rất tự do tự tại. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "
Trận đấu lúc nãy giữa Chu Thanh và Ngũ tán nhân, vừa khéo đã kinh động đến sư đồ Càn Cơ lão đạo cách đó hơn dặm, ba người vội vàng qua xem đó là nhân vật lợi hại nào, nên biết là Chu Thanh cũng có thể được xem là siêu cao thủ của giới tu đạo hiện giờ, nhất là khi đánh với Ngũ Tán Nhân còn dùng đến cả Pháp Tướng Kim Thân, khí thế lớn biết nhường nào, chỉ cần là tu sĩ có chút đạo hạnh cũng biết đang có nhân vật rất mạnh chiến đấu.
Lúc ba người Càn Cơ lão đạo đến, Ngũ Tán Nhân đã sớm thi triển Thái Ất Phi Thiên Độn thuật mà bỏ chạy, đám người Thất Thái, Vân Hà, Chu Thanh đang ngồi trong khoang thuyền trò chuyện. Càn Cơ lão đạo đã từng chu du bốn phương, giao kết nhiều bằng hữu, quả thật có duyên gặp mặt Đại Tự Tại cung chủ một lần, chiếc Thất Thái long châu này ông có biết tới. Thế là lên đây để gặp lại cố nhân, lúc nãy thanh thế như thế, nếu là Đại Tự Tại cung chủ đích thân ra tay, thì chẳng có gì lạ. Nào biết đâu cung chủ Đại Tự Tại cung không ra, ngược lại là một người thanh niên bước ra, công lực đạo hạnh cũng thâm sâu khó lường, nhất là khi người thanh niên đó bước ra, cây Roi đả thần được lấy từ bài vị của Nguyên Thủy Thiên Tôn trong Ngọc Hư Cung mà mình mang theo có chút rung động, thì sao Càn Cơ lão đạo lại không thử xem Chu Thanh là thần thánh phương nào chứ, vừa thử một lúc, với tu vi ở cảnh giới Phản Hư của Càn Cơ lão đạo suýt tý nữa đã bị thiệt lớn, nhất là khi ông lờ mờ cảm giác được người thanh niên này còn che giấu thực lực mạnh hơn, điều này thật khiến người kinh ngạc, nhưng may mà người thanh niên này không có ác ý, hơn nữa còn tỏ ra lễ phép tự báo lai lịch, khiến Càn Cơ lão đạo thở phào, nhẹ nhõm hẳn. Truyện "Phật Đạo "
“Hứ ! Nếu đó thật là Âm Dương Kính bổn tông chủ đương nhiên còn kiêng kỵ phần, một văn vật ngụy tạo của cô mà cũng dám lấy ra ở trước mặt bổn tông, đúng là không biết tự lượng sức !”
Chu Thanh đã nhận ra Lăng Nhược Thủy, con nha đầu này điêu ngoa buông thả, lại còn tự cho là mình thông minh, không xem ai ra gì, mình có lòng tốt đã cứu cô ta, cô ta không những không cảm kích, ngược lại còn muốn lợi dụng mình. Nếu không phải do lúc đó tu vi của Chu Thanh không cao, sợ lại gây ra rắc rối gì, thì đã sớm đánh con nha đầu Lăng Nhược Thủy này, tuy không đến nỗi hồn tiêu phách tán, thì chí ít cũng bại liệt toàn thân rồi.
Thấy cột lửa màu trắng ti lớn kia đã trùm lên hết mọi người trên thuyền, Chu Thanh tuy là người giỏi nhịn, cũng bắt đầu hơi nổi nóng, phất tay áo lớn, ánh sáng vàng như nước thủy triều tuôn ra, hình thành một tấm màn ánh sáng dày cộm, cột lửa màu trắng tấn công đến tấm màn sáng, cứ như hạt muối bỏ biển, mất tăm mất tích.
Chu Thanh cũng không ra tay đánh trả lại, trong miệng nói nhạt, cũng không thấy lớn tiếng la lối, những mỗi một chữ hắn nói ra như tiếng chuông đồng vậy, vang đến tận trời xanh, nghe đến nỗi tai của mọi người cứ ù ù, nhất là Lăng Nhược Thủy ở kia đang dùng toàn lực để thúc đẩy cái văn vật giả tạo Âm Dương kính, mỗi một từ mà cô nghe cứ như chiếc búa sắt gõ thẳng vào ngực, tận cho đến chữ cuối, Lăng Nhược Thủy cuối cùng chịu không nổi, Hự ! Phun ra một ngụm máu tươi, luồng sáng đỏ liên kết với ánh sáng mặt trời trên cao cũng biến mất, Âm Dương Kính ở trên đầu Chu Thanh cũng nhỏ lại cỡ bàn tay, hoàn toàn mất hết tác dụng kỳ diệu, bay vút xuống, Chu Thanh đưa tay ra, đã nắm được trên tay.
Lăng Nhược Thủy từ sau sự việc lần trước, về Côn Lôn tu luyện đạo pháp, chính là vì muốn tìm Chu Thanh trả hận, cô xuất thân từ gia đình phú hào, từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà chiều chuộng, sau khi bái nhập Côn Lôn môn hạ, tên Càn Cơ lão đạo này cũng rất yêu thương cô, chưa từng chịu thiệt thòi qua, người ta giúp cô, cứu cô đó là chuyện đương nhiên, người ta trêu chọc cô, thì đúng thật là đại tội.
Sau khi Lăng Nhược Thủy tu thành đạo pháp, vốn định tìm Lăng Phi, dùng thế lực của Long Tổ tìm kiếm tung tích của Chu Thanh, nào ngờ Lăng Phi bị Hướng Huy hãm hại, bị đình chức để phản tỉnh, nào có thể điều động được chút thế lực nữa, gia tộc của mình và mấy gia tộc khác đấu đến nỗi chết đi sống lại, còn kiếm đâu ra được người để tìm Chu Thanh chứ.
Càng để lâu thêm một ngày, oán hận của Lăng Nhược Thủy đối với Chu Thanh không những không giảm đi, ngược lại còn sâu đậm hơn, lần này theo Càn Cơ lão đạo ra ngoài, đa phần là vì muốn thăm dò tin tức của Chu Thanh.
Lúc Chu Thanh mới hiện thân, Lăng Nhược Thủy đã cảm thấy quen quen, nhưng do cách ăn bận của Chu Thanh thay đổi hoàn toàn, công lực tiến bộ nhiều, tướng mạo của thân xác cũng thay đổi không ít, lại thêm vừa nãy Chu Thanh so tài với Càn Cơ lão đạo, hai người tuy thực lực ngang nhau, nhưng theo người ngoài nhìn vào thì là Chu Thanh chiếm thế thượng phong, đó là công lực mạnh đến cỡ nào, trong mắt Lăng Nhược Thủy, Chu Thanh của năm xưa công lực chẳng qua chính là Dẫn Khí trung hậu kỳ, cho dù có gặp được thần tiên hạ phàm cho hắn hưởng lợi cũng không thể nào tiến bộ nhanh đến mức này.
Lăng Nhược Thủy lại lần nữa kềm lại sự nghi ngờ trong lòng, nhưng khi Chu Thanh tự báo tên hiệu, Lăng Nhược Thủy lập tức chắc chắn, nộ hỏa trong lòng dâng lên, bất chấp lợi hay hại đã dùng pháp bảo uy lực lớn nhất trong Càn Khôn cẩm nang mà Càn Cơ lão đạo cho cô.
Âm Dương kính tuy chỉ là văn vật ngụy tạo, nhưng cũng là cao nhân tiền bối ở Côn Lôn dùng không ít thiên tài địa bảo mà mô phỏng thành, uy lực cũng không thể xem thường. Dù gì thì năng lực của cô ta quả thật chưa đủ, chỉ mới đạt được Dẫn Khí hậu kỳ, so với Chu Thanh đúng là như trời với vực vậy. Lại thêm Chu Thanh có ý muốn giáo huấn cô, làm gì có chuyện không bị thương chứ, nếu không phải nể mặt Càn Cơ lão đạo, Chu Thanh đã ra tay hạ sát, cho cô gái điêu ngoa không biết trời cao đất dày này một quyền đến chết, tiễn cô đi gặp Diêm Vương luôn.
“Này ! Tên yêu đạo kia dám đả thương sư muội ta !” Nhìn thấy Lăng Nhược Thủy phun máu tươi, đạo nhân trẻ tuổi có tướng mạo đôn hậu Nhất Vân Tử liền nổi trận lôi đình, hét to một tiếng, vươn tay ra đã thấy một tia sét màu tím từ giữa không trung nhằm thẳng vào đầu Chu Thanh đánh xuống, tiếng sấm rền vang, như vạn con ngựa đang lao nhanh, tia sét màu tím dài đến hơn trăm trượng, thanh thế mạnh mẽ vô biên