Lời tựa: Có vài người, cả đời cũng không gặp được người chân tình, chỉ có thể lãng phí thời gian theo năm tháng.
Có vài người, gặp được lại không biết quý trọng. Nhân sinh ngắn ngủn chỉ có mấy chục năm, đến cùng còn muốn lãng phí thời gian thêm bao lâu?
"Xoạt! Xoạt!" Một chú chim bồ câu trắng từ phía đông bay tới, lặng lẽ bay vào phủ của Trấn Tây Đại Tướng quân.
Hôm nay là ngày đại hôn của Trấn Tây Đại Tướng quân Độc Cô Minh và lục Công chúa Đại Tần Phù Trừng, trước phủ viện Đại Tướng quân rất náo nhiệt tưng bừng, tân khách phi thường huyên náo, không ai chú ý đến chú chim bồ câu này bay đi đâu.
Bồ câu trắng vỗ cánh, đậu trên cửa sổ chạm khắc hoa văn ở phòng hoa chúc.
Trong phòng hoa chúc hỉ bà và bọn nha hoàn liếc mắt nhìn chim bồ câu một cái, hỉ bà cầm quạt tròn đi về phía bồ câu, vừa đi vừa phất phất cây quạt, "Đi mau! Đi mau!"
Bồ câu đập đập cánh, hỉ bà kinh hách chẳng những không có đuổi được bồ câu, ngược lại làm cho bồ câu bay về phía giường hỉ mà tân nương đang ngồi.
"Ai nha! Ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu Công chúa điện hạ a!" Hỉ bà lúng túng kêu to một tiếng, bọn nha hoàn vội vàng buông mâm đựng trái cây trong tay xuống, đi tới giúp xua chú chim bồ câu lỗ mãng kia đi.
"To gan!"
Đột nhiên nghe thấy một tiếng trong trẻo quát lớn, hỉ bà và bọn nha hoàn hoảng sợ quỳ xuống đất.
"Công chúa tha mạng!"
Trên giường hỉ Công chúa Phù Trừng bỗng nhiên vén khăn hỉ trên đầu lên, để mặc cho bồ câu đậu trên đầu vai của mình, ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông vũ của bồ câu, trầm giọng nói: "Các ngươi dám làm tổn thương bồ câu của bổn cung?" Mày liễu cau lại, ánh mắt sắc bén hung hăng đảo qua hỉ bà và bọn nha hoàn đang quỳ gối, "Ai dám làm nó bị thương, bổn cung sẽ làm cho đầu của người đó rơi xuống đất!"
"Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!" Hỉ bà và bọn nha hoàn kinh hoảng vô cùng, khấu đầu như đập tỏi liều mạng cầu xin tha mạng.
"Tất cả đều lui ra!" Phù Trừng lạnh lùng quát.
"Dạ!" Hỉ bà và bọn nha hoàn dường như đã giữ được một mạng, nhanh chóng rời khỏi phòng hoa chúc.
Sau khi Phù Trừng thấy cửa phòng hoa chúc đã đóng kín, mới nhấc tay lấy truyền thư trong thùng thư cột ở chân bồ câu ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Thanh Phu nhân bị vu oan giam vào trong ngục, hạ quan vô năng vô lực, chỉ có thể hướng Công chúa điện hạ hỏi kế sách. Thất Cố thượng."
"Mẫu phi!" Trong lòng Phù Trừng nóng như lửa đốt, rõ ràng trước khi xuất cung, mọi thứ đếu rất tốt. Tại sao mới vừa rời cung bảy ngày, mẫu phi đã bị vu oan giam vào trong ngục? Mẫu phi điệu thấp nhiều năm, hai nữ tử ngoan độc trong cung kia, chẳng lẽ vẫn là không muốn buông tha cho mẫu phi sao?
(Khiêm tốn, không khoe khoang. Nói chung là làm việc kín đáo hoặc cố tình ẩn giấu tài năng/giàu có của mình.)
"Tại sao các ngươi đều ở bên ngoài?" Thanh âm trách cứ rõ ràng từ ngoài cửa vang lên, Phù Trừng biết, đó là Đại Tướng quân Độc Cô Minh Phò mã của nàng muốn vào phòng hoa chúc.
Phù Trừng đem bồ câu thả ra ngoài cửa sổ, đem truyền thư đưa đến bên nến đỏ thiêu hủy.
"Kẽo kẹt--"
Độc Cô Minh oai hùng khôi ngô đẩy cửa bước vào, nhíu mày ngửi ngửi mùi khét trong phòng, nghi hoặc nhìn về phía Phù Trừng, "Công chúa?"
Phù Trừng chỉnh trang lại ống tay áo gả y rộng thùng thình đỏ thẫm, bình tĩnh đến gần Độc Cô Minh, "Độc Cô Tướng quân, bổn cung muốn làm một cái ước định với ngươi."
Mi tâm Độc Cô Minh giãn ra, phất tay ý bảo nha hoàn đứng ở ngoài phòng hoa chúc đóng cửa lại, cười nói: "Công chúa xin cứ nói."
Phù Trừng rót đầy một ly rượu dùng cho lễ hợp cẩn đang để trên bàn, uống cạn trước, nói: "Rượu hợp cẩn tối nay, trước tiên bổn cung uống cạn ba ly, nếu như chúng ta nhất định là vợ chồng, ngày khác khi ta bình yên trở về, tất nhiên sẽ lại uống rượu hợp cẩn cùng Tướng quân!" Nói xong, Phù Trừng lại rót đầy ly rượu, liền uống cạn hai ly.
(Lễ hợp cẩn chính là lễ uống rượu giao bôi trong tục lệ cưới hỏi)
Độc Cô Minh nhìn Phù Trừng đem rượu uống cạn, nâng tay sờ sờ hàm râu xanh trên má, hỏi: "Ý của Công chúa là, đêm động phòng hoa chúc tối nay, muốn để ta một người ôm chẩm độc miên sao?" Ánh mắt sáng quắc, Độc Cô Minh vừa nói, vừa đến gần Phù Trừng, ngửi ngửi hương vị sáp môi của Phù Trừng, "Bổn Tướng quân là Phò mã do Hoàng thượng ban cho, đại hôn này còn chưa xong, Công chúa liền không thấy đâu, nếu như Hoàng thượng hỏi tội xuống, trên dưới phủ Tướng quân, nhất định phải chịu tội khi quân, ngươi nói ta làm sao dám để ngươi đi?"
Phù Trừng theo bản năng lùi ra phía sau một chút, nhíu mày nói: "Bổn cung chính là có việc gấp phải trở về Trường An, nếu như Tướng quân không chịu dàn xếp, tối nay bổn cung sẽ dùng máu tươi động phòng, chỉ sợ đến lúc đó phụ hoàng vẫn là hỏi ngươi một tội khi quân!"
Độc Cô Minh hơi kinh hãi, vươn tay ra, lau đi chút rượu còn đọng lại nơi khóe miệng Phù Trừng, đưa tới bên miệng thưởng thức.
"Ngươi!" Gương mặt Phù Trừng đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn, đây là người đầu tiên đường đột với mình như vậy, cố tình lại là Phò mã do phụ hoàng tứ hôn, cũng không thể giết được! Phù Trừng chỉ có thể tức giận quát lớn: "Đến cùng là ngươi có để ta đi hay không?"
Độc Cô Minh cười cười, đem đai lưng trên hỉ phục đỏ thẫm mở ra, cởi xuống hỉ phục ở trước mặt Phù Trừng, làm cho Phù Trừng không thể không xoay người đi, lạnh lùng mắng một câu, "Hạ lưu!"
Độc Cô Minh mở vạt áo bên trong ra, lộ ra bờ ngực tinh tráng, cười nói: "Ta vốn tưởng rằng Công chúa mà ta lấy được sẽ là một chủ tử nhu nhược điêu ngoa khó hầu hạ, không ngờ lại là một nữ tử rất đúng ý ta, đêm động phòng này, nếu như thả ngươi đi, thật đúng là đáng tiếc."
Phù Trừng vừa định lên tiếng, Độc Cô Minh đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng, hai tay hữu lực siết lấy thân thể đang giãy dụa của nàng, "Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là muốn hảo hảo nhìn ngươi, đợi đến khi nhìn đủ rồi, tất nhiên sẽ thả ngươi đi. Dù sao, cốt nhục liền tâm, Thanh Phu nhân gặp nạn, ngươi thân là thân nữ nhi, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"
Phù Trừng kinh hãi, "Ngươi...Ngươi thế nhưng đã biết?"
Độc Cô Minh không khỏi cất tiếng cười to, "Mặc dù ta không ở Trường An, nhưng mà tâm không có rời khỏi Trường An." Nói xong, Độc Cô Minh cố ý tiến sát đến gương mặt Phù Trừng, nhìn thật sâu vào đôi mắt trong sáng của Phù Trừng, "Ngươi có biết vì sao ta muốn hướng Hoàng thượng cầu ngươi làm vợ không?"
Phù Trừng theo bản năng nắm chặt vạt áo, cau mày nói: "Ta không muốn biết."
Ánh mắt Độc Cô Minh đột nhiên trở nên nhu hòa, "Bởi vì thân mẫu của ngươi là Thanh Phu nhân, Thanh Phu nhân không được Hoàng thượng sủng ái, tất nhiên lục Công chúa ngươi cũng sẽ không được xem trọng. Hắn không nhìn ra ngươi là bảo vật, nhưng mà ta nhìn ra." Độc Cô Minh vừa nói, vừa nâng tay xoa lên hai má Phù Trừng, "Thanh Phu nhân cả đời cô độc, tất nhiên mong muốn ngươi sống tốt hơn nàng. Cho nên khi ngươi còn nhỏ vốn nên tập luyện nữ hồng, Thanh Phu nhân lại cố tình mua chuộc một tên thị vệ dạy ngươi công phu quyền cước, sau khi đến tuổi cập kê, vốn nên học một chút thi thư, Thanh Phu nhân lại cố tình muốn ngươi nghiên cứu binh thư." Khuôn mặt vẫn tươi cười như trước, bàn tay Độc Cô Minh trượt đến vạt áo Phù Trừng, "Nhưng mà lần này, tại sao ngươi không dùng quyền cước tranh đấu? Hay là, ngươi cũng thích ta?"
Đột nhiên Phù Trừng tràn ra một tiếng cười, nói: "Ngươi là Phò mã do phụ hoàng ban cho, ta lại dám phản kháng sao?" Nói xong, ngón tay Phù Trừng nhanh hơn hắn kéo vạt áo của mình ra, "Ngươi đã biết chuyện của ta, vậy liền để ta rời đi -- nếu như nhất định phải trả giá, tối nay, ta liền làm thê tử của ngươi."
Độc Cô Minh ngược lại nắm lấy tay của nàng, lắc đầu cười, bên trong nét tươi cười đó có chút chua xót, "Thứ ta muốn, là trái tim của ngươi. Từ khi ta biết ngươi là một vị Công chúa như thế nào, ta liền nói với bản thân, ta muốn ngươi một lòng một dạ chỉ có một mình ta."
Phù Trừng giật mình nhìn vào gương mặt hắn, nói: "Trong lòng của ta, chỉ có mẫu phi."
Độc Cô Minh lang lảnh tươi cười, nói: "Thanh Phu nhân bất an một ngày, ngươi liền hoảng hốt một ngày. Ta giữ lại một cái xác không hồn như vậy, tâm ngươi loạn, lòng ta phiền, tội gì chứ?" Nói xong, Độc Cô Minh đỡ Phù Trừng đứng lên, hai tay nắm lấy hai vai của nàng, "Ta thả ngươi đi, nhưng mà, ta có điều kiện."
Ánh mắt Phù Trừng chợt lóe, hỏi: "Điều kiện gì?"
Độc Cô Minh nghiêm mặt nói: "Sau khi ngươi trở về, vĩnh viễn cũng không thể lại rời khỏi ta."
Phù Trừng hơi trầm ngâm, lắc đầu nói: "Ta làm không được, ta không thể dễ dàng đồng ý. Vạn nhất mẫu phi lại xảy ra chuyện, ta vẫn sẽ nghĩa vô phản cố mà hồi cung!"
(Làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước)
Dường như Độc Cô Minh đã sớm dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, chỉ thấy hắn giãn chân mày nói: "Cho nên ta muốn ngươi nhân cơ hội này, cứu Thanh Phu nhân đưa đến thành Trường An, rời xa cung đình." Nói xong, Độc Cô Minh buông Phù Trừng ra, đi tới trước tủ quần áo dán chữ hỉ, mở ra.
Phù Trừng dường như đã hiểu được chút gì đó, hỏi: "Không phải là ngươi đã sớm biết mẫu phi xảy ra chuyện đi?"
Độc Cô Minh lấy một cái tay nải từ trong tủ quần áo ra, xoay người đi tới bên cạnh Phù Trừng, cười nói: "Biết sớm luôn tốt hơn biết trễ. Bằng không làm sao có thể chuẩn bị những thứ này cho ngươi?"
Phù Trừng cầm lấy tay nải, muốn mở ra xem, Độc Cô Minh lại đè lên tay nàng, "Đây là một thân phận khác ta chuẩn bị cho ngươi, từ nơi này đến Trường An, cần tốn chút thời gian, ngươi có thể xem trên đường đi."
Trong lòng Phù Trừng cảm thấy có vài phần lo lắng, trong ngày đại hôn thế nhưng Công chúa lại bỏ mặt Phò mã, nếu như để cho Hoàng thượng Phù Kiên biết được việc này, tất nhiên sẽ càng thêm trách cứ Thanh Phu nhân, dạy dỗ nữ nhi không tốt. Nếu như dùng một thân phận khác để hồi kinh, điều tra nguyên nhân Thanh Phu nhân bị bắt giam, có thể rửa sạch oan khuất cho Thanh Phu nhân, hoặc còn có thể giống như lời Độc Cô Minh nói, đưa Thanh Phu nhân đến Trường An, rời xa cung đình.
Thứ nhất, có thể hóa minh vì ám, thứ hai, cũng sẽ không để Hoàng thượng vấn tội phủ Đại Tướng quân làm ủy khuất Công chúa.
Phù Trừng nhìn vào Độc Cô Minh thật sâu, một nam tử lại có thể thận trọng như vậy, khắp nơi suy nghĩ chu đáo, quả thật là một phu quân thế gian hiếm có.
Độc Cô Minh chống lại đôi mắt của Phù Trừng, cười nói: "Sao? Luyến tiếc ta sao?"
Phù Trừng liếc mắt nhìn hắn, "Bỗng nhiên ta cảm thấy ngươi đáng sợ, thế nhưng lại biết nhiều chuyện như vậy."
Dáng tươi cười của Độc Cô Minh có vài phần cứng ngắc, "Trong loạn thế này, người muốn sống, phải học cách phỏng đoán lòng người. Nhưng mà, người chung quy là phàm vật, làm sao có thể sáng tỏ mọi chuyện, cho nên, chỉ có thể biết người biết ta, sắp xếp nhiều tai mắt một chút, ngày tháng này cũng sẽ bình an."
Đột nhiên Phù Trừng cảm thấy dâng lên vài phần cảm giác lạnh lẽo, những lời nói ngày hôm nay của nam tử này làm cho trong lòng nàng cảm thấy băng hàn.
"Có lẽ, khi ngươi trở về, ngươi sẽ càng hiểu rõ ta, lúc đó ngươi sẽ càng thích ta." Độc Cô Minh nói xong, lập tức đi thẳng vào phòng trong, ôm lấy gối đầu, nói: "Ôm gối đầu quả thật không bằng ôm ngươi, cho nên, hy vọng Công chúa có thể sớm trở về."
Phù Trừng gật đầu nói: "Nếu như ta có thể cứu mẫu phi trở về, ta đáp ứng với điều kiện của ngươi."
Khóe miệng Độc Cô Minh cong lên, cười đến vui mừng, "Trên đường đi, ta đều đã an bài tốt, ngươi chỉ cần hành động theo những thứ đã viết trong bức thư trong tay nải, nhất định có thể bình yên lẻn vào trong cung. Những thứ ta có thể làm chỉ có như vậy, những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào chính ngươi."
"Cám ơn ngươi." Phù Trừng xoay người đi, đem hỉ phục đỏ thẫm nặng nề cởi ra, muốn thay xiêm y trong tay nải.
Thanh âm của Độc Cô Minh bỗng nhiên lại vang lên, "Công chúa, giờ tý tối nay, ta đã phân phó đưa pháo hoa đến tiền viện góp vui, cửa sau bên kia ta đã an bài tốt, sẽ không có ai nhìn thấy ngươi lén đi ra ngoài, nếu như ngươi bị người khác thấy, đi ra không được, như vậy thì không phải là ta không để cho ngươi đi..." Nói xong, thanh âm của Độc Cô Minh trầm xuống, "Vậy tối nay, chung quy ngươi vẫn là đêm động phòng hoa chúc của ta."
"Ngươi!" Sắc mặt Phù Trừng xanh mét xoay lại, chống lại khuôn mặt chân thành của Độc Cô Minh, ngàn vạn lời nói muốn quát lớn, chỉ có thể nghẹn ở cổ họng.
"Bổn Tướng quân mệt mỏi, ngủ trước." Độc Cô Minh nói xong, liền khép hai mắt lại, xoay người. Không bao lâu, không biết là ngủ thật hay là ngủ giả, thế nhưng đã có tiếng ngáy khò khè.
Phù Trừngtâm loạn như ma, ngồi bên cạnh bàn, lẩm bẩm nói: "Mẫu phi, người chờ con, contrở về đưa người đi."