Ba ngày sau, cố quốc Cừu Trì, trên dưới là một mảnh vui mừng.
Tú cầu đỏ thẫm treo đầy mái hiên, Trừng nhi cưỡi bạch mã, mang theo kiệu hoa liên tục nhiễu thành ba vòng, lúc này mới tiến vào Hoàng thành thực hiện nghi lễ thiên địa.
(Diễu hành quanh thành)
Tư Mã Thương Lang lạnh lùng uống rượu bên cạnh, ở yến hội, im lặng có chút không giống với tính tình của hắn.
Tư Mã Yên lưu tâm nhất cử nhất động của Tư Mã Thương Lang, hôm nay chung quy là ngày hỉ của Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên, sao có thể để cho tên súc sinh này làm loạn?
Dương Lan Thanh dẫn tiểu Hoàng đế ngồi lên long ỷ, nhìn xuống Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên thành kính lạy ba lạy, thấy nghi lễ hôm nay đã hoàn thành, lặng yên thở dài một hơi.
Việc hoang đường này, cuối cùng vẫn là hoàn thành...Mộ Dung Yên, sau này Trừng nhi đã có thể giao cho ngươi...
Dương Lan Thanh nghiêng mặt lặng yên liếc mắt nhìn quần thần trên điện một cái, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thất Cố, không khỏi có chút hoảng hốt.
Nhiều năm qua, mặc kệ là cục diện như thế nào, luôn luôn có hắn ở bên canh, bất ly bất khí.
Nay, quả nhiên là đã bỏ lại nàng rồi sao?
Trong lòng cảm thấy căng thẳng khó hiểu, Dương Lan Thanh liên tục lắc lắc đầu, muốn xoá tan ý niệm vừa hiện lên trong đầu.
Rượu quá ba tuần, hỉ yến cũng nên kết thúc, trong một ngày vui mừng này, Hoàng thành đột nhiên yên lặng xuống, lại làm cho Dương Lan Thanh lâm vào sự thanh tịch vô hạn.
Dương Lan Thanh phân phó cung nữ dẫn tiểu Hoàng đế đi nghỉ ngơi, giả vờ nói rằng cảm thấy có chút say rượu, lui xuống khỏi đại điện, lập tức đi về phía Thái y viện trong cung.
Hứa Thất Cố cũng không có ở trong Thái y viện, Dương Lan Thanh đoán không ra mấy ngày gần đây nam tử này rốt cuộc đang làm cái gì? Phẫn nộ mà xoay người qua, lững thững dạo bước tại nơi Hoàng thành nhìn như phồn hoa náo nhiệt, thực chất lại lanh nhu băng này, tâm tình, sớm đã gợn sóng ngàn vạn, khó có thể bình tĩnh lại...
Tử Triệt, lần này ngươi hạ chỉ phong ta làm phi, triệu ta nhanh chóng hồi Kiến Khang, ta vốn nên vui mừng mới phải, vì sao lại có sự chần chờ nghi hoặc này?
Bên kia Dương Lan Thanh cô đơn dạo bước trên đường cung, bên này hỉ điện vui mừng, nhóm cung nữ bưng hạt sen long nhãn đứng ở bên giường hỉ đỏ thẫm, chờ Trừng nhi xuất hiện.
Thật vất vả mới ứng phó xong quần thần trên điện, Trừng nhi mang theo một thân mùi rượu bước vào hỉ điện, không đợi nhóm cung nữ hành lễ, liền vội phất tay nói: "Các ngươi đều lui xuống, lễ nghi gì đều miễn đi!"
"Phốc!"
Chưa từng nhìn thấy tân lang nào gấp gáp như thế, lần này nhìn thấy Tề vương điện hạ sốt ruột, nhóm cung nữ cảm thấy buồn cười.
Gương mặt Trừng nhi đỏ lên, "Bổn vương không phải có ý đó."
"Vậy điện hạ có ý gì đây?" Thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ thấy Trương Linh Tố mặc xiêm y cung nữ đem hỉ xứng đặt vào trong lòng bàn tay Trừng nhi, "Bất luận điện hạ có nóng vội như thế nào, cấp bậc lễ nghĩa này, dù sao vẫn phải tuân thủ, không thể ủy khuất Thanh Hà Công chúa Đại Yên a."
Trừng nhi vì thất lễ mà nắm chặt hỉ xứng, biết Trương Linh Tố nói đúng, nếu như hôm nay quá mức vô lễ, nói không chừng Thanh Hà sẽ tức giận nàng, không cho phép nàng thân cận một phần.
Trừng nhi đi tới bên cạnh Mộ Dung Yên, một bước nâng hỉ khăn cuối cùng này, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy khẩn trương chưa từng có, thử đem hỉ xứng đưa đến bên hỉ khăn, hít vào một hơi thật sâu, đem hỉ khăn nhấc lên.
Trước mắt là Mộ Dung Yên đội mũ phượng khăn quàng vai, xấu hổ cúi đầu mỉm cười, không dám nhìn vào ánh mắt si ngốc của Trừng nhi giờ khắc này. Chỉ thấy nàng xoắn xoắn góc áo, bàn tay mảnh khảnh mềm mại dưới ánh nến chiếu sáng rõ ràng đang run rẩy, thì ra nàng cũng khẩn trương giống như Trừng nhi.
Trừng nhi ngồi ở bên người Mộ Dung Yên, ánh nến đỏ cung đình chiếu rọi lên gương mặt hai người, đã phân không rõ ràng lắm rốt cuộc là cả hai đang đỏ mặt, hay là do ánh nến hồng.
Khi Trừng nhi vươn tay cầm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, giờ khắc này, trái tim không yên rốt cuộc bình tĩnh lại, thâm tình đối diện mỉm cười, hồn nhiên quên mất cung nữ bên cạnh, càng nghe không lọt những câu cát tường của nhóm cung nữ.
"Thanh Hà, ta đã nói, ta sẽ lấy ngươi, ngươi xem, ta làm được." Ý cười của Trừng nhi thật sâu, nói xong những lời này, cảm thấy trong lòng đau xót, trải qua nhiều năm như vậy, đợi đến hôm nay, không khỏi có vài phần thổn thức.
"Đứa ngốc..." Mộ Dung Yên muốn nói lại thôi, mang theo ngượng ngùng trừng mắt liếc nhìn Trương Linh Tố đang cười trộm ở bên cạnh, muốn hảo hảo nói vài câu ấm lòng với Trừng nhi, lại không tiện mở miệng cho lui mọi người, chỉ có thể cúi đầu thật thấp, không lại lên tiếng.
Trương Linh Tố che miệng cười, đưa một ánh mắt cho nhóm cung nữ, "Ngày mai Tề vương điện hạ sẽ hồi Tấn quốc, xuân tiêu nhất khắc tựa thiên kim, chúng nô tỳ không quấy rầy đêm hỉ đẹp của điện hạ cùng Vương phi."
Trừng nhi cười cười, vội vàng nói: "Trọng thưởng, nhanh chóng lui ra đi."
"Phốc."
Hai chữ "Nhanh chóng" của Trừng nhi, lại khiến cho nhóm cung nữ được dịp bật cười.
Trừng nhi chỉ có thể đem sắc mặt trầm xuống, "Lui xuống!"
"Dạ!" Trương Linh Tố biết điều mà dẫn dắt nhóm cung nữ rời khỏi hỉ điện, đóng kín cửa điện.
Trừng nhi từ trên hỉ giường đứng lên, bước nhanh đến trước cửa điện, nhìn canh cửa đóng kín, lúc này mới yên tâm mà xoay đầu qua, hướng Mộ Dung Yên cười nói, "Thanh Hà, tối nay chúng ta lại bái thiên địa một lần đi!"
"Vì sao?" Mộ Dung Yên nhíu chặt mi tâm, có chút không rõ ý tứ của Trừng nhi.
Chỉ thấy Trừng nhi đem búi tóc tán ra, khi đi đến trước người Mộ Dung Yên, đã thấy nàng đem hỉ phục trên người thoát xuống, cười nói: "Ta muốn để cho ông trời nhìn thấy, người lấy ngươi, đường đường chính chính là thân phận nữ nhi, cũng không phải là Tề vương thân giả trang nam nhi!"
Khóe miệng Mộ Dung Yên cong lên, đã hiểu được tâm ý của nàng, làm sao còn không biết kế tiếp nên làm như thế nào? Chỉ thấy nàng cầm lấy mũ phượng, đặt sang một bên, cùng Trừng nhi, cởi hỉ phục ra, tán mở búi tóc.
Trừng nhi vươn tay nắm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, chân thành nói: "Thanh Hà, người ngươi gả cho, là thân nữ nhi, liền nhất định cả đời không thể có được hài tử của bản thân, nếu ngươi hối hận..."
"Nhân sinh cả đời, được ngươi ái mộ cùng ước hẹn, còn tham luyến những thứ khác làm gì chứ?" Mộ Dung Yên thâm tình chăm chú nhìn vào Trừng nhi, bàn tay kia xoa lên tóc mai bạc bên trái của Trừng nhi, "Ta chỉ cầu mong Trừng nhi có thể vẫn luôn cùng ta, mãi cho đến khi mái tóc của ta cũng bạc trắng."
"Ha ha." Trong lòng Trừng nhi ấm áp đến lợi hại, nâng tay đặt lên mu bàn tay của Mộ Dung Yên, áp lên mặt của mình, "Lời hứa đến bạc đầu, bất ly bất khí."
"Lời hứa đến bạc đầu, bất ly bất khí." Mộ Dung Yên gật đầu thật mạnh, dường như muốn đem lời hứa hẹn này khăc thật sâu vào trong lòng.
"Nhất bái thiên địa."
Trừng nhi lang lảnh mở miệng, buông lỏng bàn tay Mộ Dung Yên ra, cùng nàng sóng vai quỳ xuống đất, thành kính cúi đầu về phía đông.
"Nhị bái cao đường..."
Ngữ điệu của Trừng nhi có chút nghẹn lại, xoay người cầm lấy hai tay Mộ Dung Yên, cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không chỉ là người cầm tay nhau cả đời, còn vĩnh viễn là thân nhân bất ly bất khí."
Đáy mắt Mộ Dung Yên dâng lên nước mắt, cười đến ôn nhu, chỉ cúi đầu nói một tiếng, "Ân."
"Cho nên cao đường này sẽ không bái, trực tiếp phu thê giao bái..." Trừng nhi kích động nghiêng người đối diện với Mộ Dung Yên, vừa định đối bái, liền bị lên tiếng Mộ Dung Yên cắt ngang.
"Trừng nhi."
"Ân?"
"Hôm nay chúng ta không bái cao đường, liền bái Phượng Hoàng, được không?" Thanh âm của Mộ Dung Yên khẽ run lên, "Không có Phượng Hoàng, chỉ sợ kiếp này..."
"Hảo, liền bái Phượng Hoàng." Trong lòng Trừng nhi đau xót, nghĩ đến Mộ Dung Xung lúc trước, vẫn cảm thấy thẹn với hắn rất nhiều. Ở Bình Dương quận gần nhau nhiều năm, cho dù chưa bao giờ động tâm một phần, chung quy cũng coi hắn như thân nhân. Ngoại thành Trường An, hắn đẫm máu bảo hộ tỷ tỷ, rốt cuộc trưởng thành hùng ưng của Đại Yên, luận tình luận nghĩa, một cái cúi đầu này, hắn hoàn toàn xứng đáng.
Hai người hướng về phía Trường An cúi đầu, xoay người rưng rưng nhìn nhau, không cần Trừng nhi lặp lại câu "Phu thê đối bái", trong lòng đã tương thông mà cùng nhau giao bái, song song nắm tay đứng lên.
"Thanh Hà, còn có một chuyện, phải làm mới tính là kết thúc nghi lễ." Trừng nhi đột nhiên nháy mắt với Mộ Dung Yên, từ trên hỉ giường cầm lấy hỉ khăn đến, đặt lên trên đầu của mình, che khuất dung nhan của mình, "Ta đã từng gả đi hai lần, hỉ khăn đều là chính ta tháo xuống, lần này, thật vất vả lấy được người khiến ta vừa lòng thoả mãn, tất nhiên cũng muốn chân chính làm tân nương một lần."
Mộ Dung Yên nhợt nhạt mỉm cười, vươn tay qua, tự tay nâng hỉ khăn cho Trừng nhi, chống lại ánh mắt sáng quắc của Trừng nhi, "Xem ra, danh nữ Phò mã này, ta đã định là sẽ làm rồi."
"Ha ha, mặc kệ ai là Phò mã, ai là Công chúa, đời này của ngươi đều phải gắn bó cùng ta." Trừng nhi cảm thấy có vài phần men say, nắm chặt bàn tay Mộ Dung Yên ngồi trên hỉ giường, si ngốc nhìn vào gương mặt của nàng, càng nhìn càng thấy yêu thích, nhịn không được hôn lên hai má của nàng một cái.
Nét tươi cười của Mộ Dung Yên đột nhiên chợt tắt, nghiêm mặt nói: "Điện hạ lại vô lễ."
Trừng nhi hơi kinh hãi, nghi thanh nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, sao ta lại vô lễ?"
Mộ Dung Yên đỏ mặt chỉ chỉ đèn cung đình ở một bên, thấp giọng nói: "Cho dù là ngày đại hỉ, đèn cung đình còn chưa tắt, điện hạ đã muốn có cử chỉ càn rỡ, làm sao không được coi là vô lễ?"
Trừng nhi không khỏi cười cười, đứng dậy đi tới bên đèn cung đình, vừa định thổi tắt, tròng mắt vừa chuyển, xoay mặt qua, cười xấu xa nói: "Nếu như ta liền muốn cứ như vậy mà dính vào thì sao?"
Mộ Dung Yên ngồi thẳng trên hỉ giường, nhướng góc mày, nói: "Điện hạ không ngại liền thử một lần xem?"
Trừng nhi sửng sốt một chút, vội vàng cười nói: "Thanh Hà đừng giận, vừa rồi bất quá là ta thuận miệng nói thôi, ta thổi tắt đèn cung đình ngay." Nói xong, Trừng nhi liền đem đèn cung đình thổi tắt, toàn bộ hỉ đường nhất thời trở nên tối xuống.
"Ha ha, đứa ngốc."
Thấy không rõ lắm khuôn mặt của Mộ Dung Yên giờ khắc này, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Mộ Dung Yên, nhưng mà từ câu "Đứa ngốc" nghe ra được, tràn ngập nhu tình, lại làm cho trong lòng Trừng nhi càng quả quyết, bước nhanh đi tới bên người Mộ Dung Yên.
"Thanh Hà..."
Không đợi Trừng nhi đem Mộ Dung Yên ôm vào trong lòng, Mộ Dung Yên đã nhanh hơn một bước mà tựa vào trong lòng Trừng nhi, ôm chặt lấy thắt lưng của nàng.
"Trừng nhi, không cần nói gì cả, trước hết nghe ta nói vài câu, được không?"
"Hảo." Hô hấp của Mộ Dung Yên gần trong gang tấc, thấm vào khiến cho tâm tư của Trừng nhi càng thêm mê say, kìm lòng không được đem Mộ Dung Yên ôm lấy càng chặt.
"Ta từng là Công chúa mất nước của Đại Yên, cũng từng là Hiền phi nương nương của Đại Tần." Thanh âm của Mộ Dung Yên yếu ớt vang lên, "Mười bốn tuổi ta tiến nhập Tần cung, kỳ thật cực kỳ sợ hãi, chỉ là vì Phượng Hoàng, ta phải đứng thẳng thắt lưng, không thể để Tần hoàng cao cao tại thượng kia nhìn ra sự khiếp đảm của ta..."
"Thanh Hà..." Trừng nhi đau xót, lửa nóng trong lòng tan hết, đau lòng khẽ hôn lên trán Mộ Dung Yên một cái, "Chuyện này, đều đã qua, đừng suy nghĩ đến nữa, được không?"
"Ký ức đó có thể không nghĩ đến, nhưng mà ấn ký của sự sỉ nhục này lại vĩnh viễn xoá không được..." Thanh âm của Mộ Dung Yên trở nên khàn khàn, kéo bàn tay Trừng nhi, cách qua một tầng tiết khố, sờ lên dấu răng ở trong đùi phải, "Lần đầu tiên thị tẩm, hắn lưu lại một dấu răng ở đây, nói rằng cả đời này, ta vĩnh viễn đều là của hắn..."
"Ngươi là của ta!" Trừng nhi trầm giọng quát lớn, đồng thời rút tay về, hung hăng đem Mộ Dung Yên gắt gao ôm vào trong lòng, "Ngươi muốn ta thủ lễ tắt nến, thì ra là vì chuyện này sao?"
Mộ Dung Yên lạnh run mà gật đầu, nói: "Ngày ấy ở trong quân trướng, vốn là muốn đem mọi thứ đều cho ngươi, cho dù ngày sau ngươi bởi vậy mà ghét bỏ ta, chỉ cần có thể nhớ kỹ một đêm ân ái, giữ ta lại bên cạnh ngươi thủ hộ ngươi là được rồi..." Thoáng ngừng một chút, Mộ Dung Yên nép sát vào trong lòng Trừng nhi, dường như đang cảm thấy lanh, "Có chút chuyện, chung quy là phải nói ta rõ ràng, nếu như...Nếu như Trừng nhi ngươi không muốn nhìn thấy dấu răng này..."
"Ngươi là của ta." Trừng nhi lại một lầnnữa kiên định mở miệng, cắt ngang lời Mộ Dung Yên muốn nói, "Mặc kệ quá khứnhư thế nào, ngươi chính là của ta..."