"Phụ hoàng!" Trưởng tử của Phù Kiên Trường Lạc công Phù Phi ấn kiếm bước nhanh vào trong đại trướng, quỳ xuống trước phụ hoàng Phù Kiên đang trấn tĩnh, ôm quyền nói: "Phụ hoàng, thích khách bên ngoài đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhi thần đã dẫn theo thân binh tăng cường thủ vệ, phụ hoàng có thể an tâm nghỉ ngơi."
Phù Kiên nhìn thoáng qua Phù Phi, "Phi nhi, thích khách có làm ai bị thương không?"
Phù Phi lắc đầu nói: "Vừa rồi có vài tên thích khách xông vào doanh trướng của Thục phi, Hiền phi nương nương, may mà các tướng sĩ cứu viện kịp thời, nhị vị nương nương cũng không có chuyện gì, xin phụ hoàng yên tâm."
"Như vậy...Hôm nay còn phải làm phiền Phi nhi gác đêm vì phụ hoàng." Phù Kiên hạ chỉ, "Thứ nhất là doanh trướng của nhị vị ái phi, phải bảo vệ cho tốt, trẫm không muốn lại thấy bất kỳ kẻ nào đến quấy nhiễu các nàng."
"Dạ!" Phù Phi gật đầu thật mạnh, đứng dậy ôm quyền nói, "Nhi thần sẽ lui xuống sắp xếp mọi chuyện!"
"Hảo, sau khi ngươi lui ra ngoài, gọi Tần Lôi tiến vào trướng, trẫm có việc muốn tìm hắn." Phù Kiên phất phất tay, lại hạ một đạo khẩu dụ khác.
Phù Phi gật đầu, lên tiếng trả lời xong liền lui xuống, trong nháy mắt khi xoay người đi, trên gương mặt thế nhưng lại hiện ra một nụ cười phức tạp.
Một con chim bồ câu màu xám lặng yên từ góc doanh trướng bay ra, bay về phía tây.
Người thả bồ câu bay đi chính là Tần Lôi, hắn nhìn bồ câu xám bay xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận từ trong góc đi ra, giả vờ như đang đi tuần tra quanh doanh trại.
Phù Phi nhìn thấy Tần Lôi, liền bước đến, nói: "Phụ hoàng triệu kiến ngươi, Tần Tướng quân, thỉnh nhanh chóng vào trướng nghị sự!"
"Dạ!" Tần Lôi cúi đầu ôm quyền, liền nghe lời đi vào trong đại doanh trướng.
Trong nháy mắt khi bước vào đại trướng, Tần Lôi liền cảm thấy đáy lòng có chút không yên, theo quy củ cúi đầu trước Phù Kiên, Tần Lôi nói: "Hoàng thượng triệu kiến mạt tướng, không biết có chuyện gì phân phó?"
"Vừa rồi thích khách đột kích, Thục phi và Hiền phi bên kia có dị động gì không?" Phù Kiên hé miệng hỏi.
Tần Lôi trả lời: "Vừa rồi mạt tướng bận rộn thủ vệ đại trướng, vây giết thích khách, không có chú ý đến động tĩnh của nhị vị nương nương, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!"
Sắc mặt Phù Kiên trầm xuống, nói: "Tần Lôi, hôm nay nhiệm vụ trẫm giao cho ngươi chính là, âm thầm quan sát nhị vị ái phi, tại sao ngươi lại không để tâm đến?"
Tần Lôi sợ hãi cúi người nói: "Thỉnh Hoàng thượng lại cho mạt tướng thêm một cơ hội nữa, lấy công chuộc tội!"
"Hảo." Phù Kiên từ trên giường nhỏ đứng lên, "Trẫm sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, mấy ngày nay, cẩn thận lưu ý Hiền phi, trẫm luôn cảm thấy ở bên cạnh nàng có ẩn dấu một người."
Tần Lôi kinh hãi, "Người?"
"Không sai." Phù Kiên gật đầu, "Rơi xuống vực sâu lại bình an vô sự, có lẽ còn có thể nói là ở trong núi được cao nhân cứu giúp, lần này thích khách xong vào trướng, cả hai cùng bị mất mạng, nhưng nàng lại là lông tóc vô thương, chuyện này làm cho trẫm có điểm sinh nghi a."
"Mạt tướng tất nhiên sẽ không rời doanh trướng một tấc, điều tra ra đáp án Hoàng thượng mong muốn!" Nói xong, Tần Lôi do dự một chút, tựa hồ muốn nói gì đó, lại nuốt xuống.
Phù Kiên thấy hắn muốn nói lại thôi, nhịn không được nói: "Tần Tướng quân, nếu như ngươi có chuyện muốn nói, cứ nói thẳng ra."
"Hoàng thượng, thích khách này không chỉ vào doanh trướng của Hiền phi nương nương, còn vào doanh trướng của Thục phi nương nương, cũng đều bị chết, vì sao Hoàng thượng không để mạt tướng lưu ý đến Thục phi nương nương?" Tần Lôi hỏi xong, lúc này cúi đầu nói, "Mạt tướng lắm miệng, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."
Phù Kiên chính là lạnh lùng mỉm cười, "Hôm nay Phi nhi mang binh tới mới cứu giúp được Thục phi, bên này cũng không có điểm đáng ngờ, nhất thời trẫm để ý không được Thục phi, trẫm thầm nghĩ đem người ẩn giấu bên cạnh Hiền phi bắt ra, nếu không một khắc trẫm cũng không thể an tâm."
"Dạ, mạt tướng cáo lui." Tần Lôi không nghĩ tới Phù Kiên lại thận trọng như vậy, lập tức cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải lĩnh mệnh rời khỏi doanh trướng.
Tính toán thời gian, dùng bồ câu đưa tin kia, giờ khắc này hẳn là đã đến tay của ca ca.
Tần Lôi nhìn màn trời đen đặc, cho dù có ngàn vạn vì sao, cũng không thể chiếu sáng được cả bầu trời ảm đạm.
Phía tây núi Lạc Hà, gió đêm thổi qua cỏ dại, cỏ dại lay động, thỉnh thoảng lại phất qua tường miếu đổ mát, phát ra tiếng động sàn sạt, giống như tiếng quỷ than nơi âm phủ, chọc người phát lạnh.
Bồ câu xám một đường bay nhanh, tiến vào bên trong ngôi miếu đổ nát.
Một tên hắc y nhân bắt được chim bồ câu xám kia, lấy bức thư từ trong túi thư ra, đi vào trong đại điện của ngôi miếu đổ nát, cung kính nói với nam tử đứng trong điện: " Tần Tướng quân, tin tức từ hành dinh bên kia gởi đến."
"Ân." Nam tử mặc giáp đưa tay tiếp nhận tờ giấy, sau khi nhìn rõ chữ viết trên giấy, không khỏi nhăn mặt cau mày, nói: "Nhanh chóng thông báo với Đại Tướng quân, kế hoạch có biến, có người đã kinh động Hoàng đế trước, quấy nhiễu con mồi, chúng ta phải lần nữa sắp xếp lại mọi thứ."
"Dạ!" Hắc y nhân gật đầu lui xuống.
Nam tử mặc giáp hít vào một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài ngôi miếu đổ nát, âm thầm nói: "Đệ đệ, nhẫn nhịn thêm chút nữa, chỉ cần Đại Tướng quân long phi cửu thiên, bắt được Trường An, ca ca ta chính là Tướng quân khai quốc, đệ đệ ngươi cũng không cần phải lo sợ làm kiếp mật thám nữa."
Ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi lên sườn mặt của hắn, hắn không phải ai khác, chính là thủ hạ của Trấn Tây Đại Tướng quân Độc Cô Minh -- Tần Vân.
Đêm, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong doanh trại thu thú ở núi Lạc Hà, tiếng vũ khí của tướng sĩ tuần tra rõ ràng làm cho người ta kinh hãi. Phù Phi được phụ hoàng cho phép, đem thân binh của chính mình trải rộng khắp doanh trại, hạ lệnh cho tất cả tướng sĩ thủ doanh một canh giờ liền đổi một lần, thay phiên thủ vệ, khiến cho không khí trong doanh trại đặc biệt long trọng.
"Tham kiến Trường Lạc công điện hạ!" Tướng sĩ trước trướng của Trương Linh Tố chắp tay cúi đầu với Phù Phi.
Phù Phi phất tay ý bảo tướng sĩ lui ra, "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi một canh giờ, nơi này có bổn điện hạ tự mình bố trí thủ vệ, tăng cường doanh phòng."
"Dạ." Tướng sĩ cảm kích cúi đầu trước Phù Phi, nghe vậy liền lui xuống.
"Người tới." Phù Phi phất phất tay, để thân binh của mình vây quanh doanh trướng, tự mình bố trí phòng bị, cực kỳ dụng tâm.
"Bên ngoài là Trường Lạc công điện hạ sao?" Thanh âm của Hồng Loan vang lên, chỉ thấy nàng nhấc màn trướng lên, "Nương nương cho mời điện hạ vào trướng uống tạm một ly, cảm tạ ân cứu mạng của điện hạ hôm nay."
"Này..." Phù Phi nhìn nhìn sắc trời, "Chỉ sợ là không hợp lễ nghĩa đi?"
"Nương nương nói, trong sạch ở trong lòng người, có ân nhất định phải ghi nhớ. Hoàng thượng là Thánh chủ, tuyệt đối sẽ không nghe theo những lời ra tiếng vào." Hồng Loan nói xong, liền cuốn màn trướng lên, "Điện hạ, mời."
"Đa tạ nương nương." Phù Phi bước từng bước vào bên trong doanh trướng, chỉ thấy Trương Linh Tố từ trên giường nhỏ đứng lên, mỉm cười ý bảo Phù Phi ngồi trước bàn trà.
"Trường Lạc công điện hạ, mời." Trương Linh Tố cười đến sáng lạn, khiến cho Phù Phi không khỏi ngẩn ngơ.
Phù Phi nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, theo lời ngồi xuống trước bàn trà.
Trương Linh Tố vì Phù Phi rót đầy ly rượu, liếc mắt nhìn Hồng Loan một cái, "Hồng Loan, đem màn doanh trướng cuốn lên, làm cho người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng."
"Dạ." Hồng Loan cuốn màn trướng lên, thức thời cúi đầu với Trương Linh Tố, "Nương nương, nô tỳ đi phân phó đầu bếp làm thêm vài món điểm tâm đến đây."
"Đi đi." Trương Linh Tố phất phất tay, nhìn Hồng Loan đi xa, ngồi ở đối diện Phù Phi, nâng chén nói: "Hôm nay tính mạng của bổn cung, hoàn toàn là do điện hạ cứu giúp, một ly này, bổn cung kính người."
Phù Phi nhìn Trương Linh Tố thật sâu, biết nàng hành động như vậy, chỉ vì muốn làm cho người bên ngoài không thể chê cười hai người bọn họ đêm khuya đối ẩm, cảm thấy tấm lòng của nàng, Phù Phi cũng nâng chén, nói: "Đây là do Thục phi nương nương phúc lớn, ta thật không dám nhận." Nói xong, Phù Phi ngửa đầu uống cạn ly rượu, nhìn lướt qua thủ tướng ngoài trướng, "Kỳ thật nương nương không cần làm như vậy, trong vòng mười bước ở doanh trướng này, đều là thân binh của bổn điện hạ, sẽ không loạn nhai đầu lưỡi."
"Từ xưa lời người luôn là đáng sợ, quang minh chính đại một chút, chung quy cũng là chuyện tốt." Trương Linh Tố si ngốc mỉm cười, vươn tay cầm lấy ly rượu từ trong tay Phù Phi, bàn tay vô ý phất qua mu bàn tay của hắn, cau mày cười nói, "Bổn cung cần danh tiết, điện hạ cần danh tiết, cho nên, đành phải như vậy..." Nói xong, Trương Linh Tố buông chén rượu xuống, lại rót đầy một chén rượu khác.
Nhất thời tinh thần Phù Phi nhộn nhạo, bình tĩnh nhìn hai tròng mắt mị hoặc của Trương Linh Tố, trong lòng ngứa ngấy đến lợi hại, "Nương nương..."
Trương Linh Tố đem chén rượu đưa tới trước mắt hắn,"Trận ám sát tối nay, quả nhiên là phúc không phải họa a, cơ duyên được đối nguyệt uống rượu này, sẽ là càng ngày càng nhiều, điện hạ, người nói có phải hay không?"
Phù Phi giãn chân mày mỉm cười, tiếp nhận chén rượu từ bàn tay trắng nõn của Trương Linh Tố, lá gan tựa hồ lớn hơn một chút, nói: "Người tới, đem màn trướng buông xuống!"
"Ai!" Trương Linh Tố vội vàng đứng dậy, lui về phía sau một bước, vừa vặn để người bên ngoài màn trướng không thể thấy được thân ảnh của nàng, chỉ thấy nàng ngoắc ngón tay đối với Phù Phi, "Điện hạ, dục tốc tắc bất đạt, ánh trăng này vẫn là sáng một chút thì tốt hơn."
"Đúng vậy, sáng thì tốt hơn, các ngươi đều lui xa ra một chút." Phù Phi đứng lên, cầm chén rượu trong tay đặt lên trên bàn, ý bảo các tướng sĩ thân binh lui xa ra một chút, không cần buông màn trướng, bước đến bên cạnh Trương Linh Tố, giờ này khắc này cho dù từ ngoài nhìn vào, cũng nhìn không thấy thân ảnh của hai người.
"Điện hạ..." Trương Linh Tố đột nhiên yếu nhược nhìn hắn, "Ngày tháng trong cung thật là khổ sở..."
Trong phút chốc Phù Phi ôm chặt lấy thân thể của nàng, hai tay dồn dập vuốt ve thân thể của nàng, ở bên tai Trương Linh Tố nhẹ giọng nói: "Yên tâm, mọi chuyện đều làm theo kế hoạch, hôm nay bất quá chỉ rơi xuống vài quân cờ thua, liền nắm trong tay quyền bố binh của doanh trại này, ngày sau..."
"Ngày sau đều phải dựa vào điện hạ rồi..." Trương Linh Tố cười hì hì hôn lên má Phù Phi một cái, chuyển xoay thân mình, "Hôm nay...Điện hạ tựa hồ có chút say?"
"Vì ngươi, bổn điện hạ có say trăm năm thì có làm sao?" Phù Phi càng thêm dùng sức vuốt ve thân mình Trương Linh Tố, hận không thể lập tức đem Trương Linh Tố lột sạch, "Chỉ tiếc...Hôm nay không thể thừa dịp hỗn loạn lấy mạng của Hiền phi..."
Thân mình Trương Linh Tố cứng đờ, thất kinh hỏi: "Cái gì?"
"Thích khách phái đi ám sát thế nhưng đã chết..." Phù Phi cắn răng ôm nỗi hận, nghĩ rằng thân mình Trương Linh Tố đột nhiên cứng ngắc là do trách hắn làm việc không thành, "Mộ Dung Yên này một ngày chưa trừ được, ngươi sẽ không thể độc sủng hậu cung, bổn điện hạ nhất định phải tìm cơ hội mới để hạ thủ."
"Không được!" Trương Linh Tố tránh khỏi cái ôm của hắn, "Lúc này nàng không thể chết được!"
"Vì sao?" Phù Phi không hiểu ý tứ của nàng,"Nay thành Trường An bên kia cũng đã bố trí trong sai biệt lắm, lúc này đây cho dù phụ hoàng không phế truất Thái tử, cũng sẽ thất vọng bảy phần đối với Thái tử, Hoàng hậu nhất thời cũng không còn tâm trí gây khó dễ cho ngươi, nếu như..."
"Nàng không thể chết được." Trương Linh Tố nghiêm túc nhìn hắn, "Điện hạ, nếu như người tin ta, thì không cần động đến nàng, nàng còn có chỗ dùng được, không thể chết được, nếu không, đại sự của điện hạ sẽ khó thành, tương lai của chúng ta cũng sẽ khó thành..."
"Ta tin ngươi!" Phù Phi cười cười, nhéo cằm Trương Linh Tố một cái, "Mỹ nhân đừng buồn bực, để cho ta hôn một cái."
Trương Linh Tố mỉm cười chua chát, lùi vào trong trướng nơi bên ngoài không thể nhìn thấy, cúi đầu nói với Phù Phi: "Điện hạ, nên tuần tra ban đêm."
Phù Phi giống như bị châm hỏa rồi lại bị dội một bát nước lạnh, chỉ có thể phẫn nộ phất tay áo nói: "Vậy thỉnh Thục phi nương nương hảo hảo nghỉ ngơi, bổn điện hạ cám ơn rượu ngon của nương nương."
"Điện hạ đi thong thả." Trương Linh Tố cung tiễn Phù Phi rời khỏi doanh trướng, mệt mỏi phân phó thị vệ bên ngoài đem màn trướng buông xuống.
Chờ đến khi màn trướng buông xuống, Trương Linh Tố chán ghét cởi ngoại bào ra, hung hăng ném xuống đất.
"Nương nương?" Hồng Loan vén rèm ôm hộp điểm tâm bước vào, nhìn xung quanh, "Trường Lạc công điện hạ..."
"Nam nhi trong thiên hạ đa phần đều là háo sắc..." Trương Linh Tố mỉm cười thê lương, trong mắt ẩn ẩn ánh lên lệ quang, "Hồng Loan, cuộc đời của ngươi so với bổn cung, thật sự là tốt hơn nhiều lắm."
"Trường Lạc công điện hạ thế nhưng..." Hồng Loan kinh hãi mở lớn hai mắt, nhìn Trương Linh Tố y quan không chỉnh, "Nếu như Hoàng thượng..."
"Nếu như đã biết, tính mạng của bổn cung cũng liền không còn nữa." Trương Linh Tố phất tay áo nói: "Hồng Loan, việc này ngươi ngàn vạn không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, sau này của bổn cung sẽ càng khổ sở!"
"Dạ!" Hồng Loan quỳ rạp xuống đất thật mạnh, một trận run rẩy.
"Ngươi mau chuẩn bị nước ấm cho bổn cung, bổn cung muốn tắm rửa." Trương Linh Tố nói xong, như có chút đăm chiêu nhìn điểm tâm trong lòng Hồng Loan, "Ngươi đem điềm tâm này đưa qua chỗ Mộ Dung Yên trước, nhìn xem nàng có bị thích khách làm tổn thương hay không?"
"Dạ!" Hồng Loan ôm lấy hộp điểm tâm đứng lên, xoay người đi ra khỏi doanh trướng.
Trương Linh Tố thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng mang theo một nụ cười nhìn không thấu, "Thanh Hà, ngươi thật đúng là một nữ tử chọc người trìu mến, hôm nay bổn cung cũng liền luyến tiếc giết ngươi."