Phù Trừng bước một bước vào phủ Thái thú Bình Dương liền cảm thấy áp lực khó hiểu, tướng sĩ nơi này đều được trang bị hắc anh thiết giáp, giống như một pho tượng mà đứng trang nghiêm trong đình viện, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện kẻ địch xâm nhập, tràn ngập khí tức canh giác.
Ba người đang đi vào bên trong đại đường, Mộ Dung Xung vung bàn tay to lớn lên, cho lui tướng sĩ trong đại đường, phân phó nha hoàn bên ngoài đại đường: "Lấy khôi giáp đến."
Phù Trừng cả kinh, "Mộ Dung đại nhân, ngươi đây là..."
Khóe miệng Mộ Dung Xung mang theo một tia lãnh ý nhìn không thấu, "Nghiệm minh xác thực."
"Phượng Hoàng..." Mộ Dung Yên thấy xung quanh cũng không còn người nào khác, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng gọi ra khỏi miệng.
Mộ Dung Xung kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, phất tay ý bảo nàng đừng vội nói chuyện, thanh âm rõ ràng có chút run run, "Trước khi chưa nghiệm minh xác thực xong, đừng vội nói nhiều!"
"Ngươi..." Trái tim Mộ Dung Yên hung hăng nhói lên, tỷ đệ huyết mạch tương liên, còn muốn nghiệm thế nào?
Không lâu, nha hoàn cầm một bộ khôi giáp được chạm khắc tỉ mỉ màu tuyết bạc đi vào đại đường, cung kính quỳ xuống đất nói: "Đại nhân, áo giáp đã đến."
"Này...Đây là của ta..." Phù Trừng kinh sợ, muốn nói ra khỏi miệng lại hung hăng nén xuống, cầm lấy mũ giáp hồng anh trên y giáp, phía trên mờ nhạt ánh bạc, quả thật chính là thứ mẫu phi từng đưa cho nàng -- Phi hạc giáp!
Mộ Dung Xung cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, "Của ngươi cái gì? Nếu ngươi nói không đúng tên của chiếc áo giáp này, ta sẽ lập tức chém đầu các ngươi!"
Phù Trừng ôm mũ giáp vào trong lòng, thanh âm run sợ nói: "Mộ Dung Xung to gan, ngươi dám động vào ta?"
Lông mày Mộ Dung Xung nhướn lên, "Ta muốn nghe tên của bộ giáp này, cũng không muốn nghe ngươi la lối làm loạn ở trong này!"
Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn Phù Trừng, lại nhịn không được hỏi lại lần nữa: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Phù Trừng chần chờ liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, gian nan mở miệng nói: "Bộ giáp này tên là Phi hạc, kỳ thật...Bổn cung là Công chúa Đại Tần, Phù Trừng." Đang nói liền thấp giọng xuống, trái tim Phù Trừng hung hăng đau đớn một trận, từ nay về sau chúng ta chính là người lạ, có phải hay không?
"Phù...Phù..." Mộ Dung Yên cắn môi, thân mình một trận run run, nàng đúng là nữ nhi của cừu nhân, đúng là nữ nhi của tên ác ma kia! Vừa nghĩ đến nhiều ngày qua sớm chiều cùng nàng ở chung, thậm chí còn từng an tâm đến như vậy mà dựa vào trong lòng nàng, cất tiếng khóc, Mộ Dung Yên liền cảm thấy chán ghét!
Phụ thân chiếm đi một thân trong sạch nàng, hủy đi danh dự của đệ đệ nàng, nữ nhi cải trang ở bên cạnh, xâm nhập vào trong lòng của nàng, phụ tử Đại Tần bọn họ, rốt cuộc còn muốn lấy đi bao nhiêu thứ từ Mộ Dung Yên nàng nữa, mới bằng lòng bỏ qua?
Hốc mắt ướt đẫm, Mộ Dung Yên run run tự giễu mà cười khổ một tiếng, chỉ vào Phù Trừng nói: "Bổn cung rốt cuộc hiểu được, vì sao ngươi không thể đối mặt với Hoàng thượng! Ngươi trăm phương ngàn kế đến gần bổn cung, rốt cuộc vì cái gì?"
Hốc mắt của Phù Trừng cũng là ẩm ướt, "Ta là Công chúa không giả, tấm lòng đối đãi với ngươi cũng không giả, hai chuyện này làm sao có thể đánh đồng?"
"Ngươi đủ rồi!" Mộ Dung Yên vung tay lên, hung hăng đánh lên má Phù Trừng, năm dấu tay nóng ran trong nháy mắt xuất hiện trên gương mặt của nàng.
Phù Trừng cắn răng cố nén, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể nói ra một câu,"Lừa ngươi, chính là bất đắc dĩ..."
Mộ Dung Xung nhíu mày, trái lại ngồi ở một bên, giống như đang xem diễn tuồng mà nhìn vào hai người trước mắt, lạnh lùng phát ra một tiếng cười nhạo.
"Hảo cho một câu bất đắc dĩ!" Mộ Dung Yên cắn răng, giọng điệu căm hận nói, "Công chúa điện hạ, người rốt cuộc muốn lấy được thứ gì từ nơi này của bổn cung?"
"Ta cái gì cũng không muốn..." Phù Trừng ảm đạm nghiêng mặt đi, trái tim đã đau đến mức tận cùng, đối với Mộ Dung Xung nói, "Mộ Dung đại nhân, trên người bổn cung có thương tích, cần thay thuốc đúng lúc, xin Mộ Dung đại nhân chuẩn bị giúp bổn cung một chút." So với lúc này lại chọc nàng đau lòng, không bằng trước tạm thời tránh đi một chút, có lẽ, Phù Trừng hy vọng, các nàng sẽ có ngày có thể trở thành bằng hữu.
Mộ Dung Xung lạnh lùng cười, "Nếu như Công chúa điện hạ đã phân phó, hạ quan tất nhiên sẽ vâng theo, người tới, thỉnh đại phu, chuẩn bị thượng phòng, để Công chúa điện hạ nghỉ ngơi."
"Đa tạ Mộ Dung đại nhân." Phù Trừng đối với Mộ Dung Xung hơi hơi khom người, liền muốn đi đến hậu viện.
"Khoan đã!" Mộ Dung Xung đột nhiên ngăn cản Phù Trừng, cười đến âm trầm.
Phù Trừng lãnh mi nói: "Mộ Dung đại nhân, nếu bổn cung đã tiết lộ thân phân, chẳng lẽ ngươi còn muốn dĩ hạ phạm thượng?"
Mộ Dung Xung âm lãnh cười cười, nói: "Trừng Công chúa suy nghĩ nhiều, sao hạ quan dám dĩ hạ phạm thượng? Chẳng qua khi Thanh Phu nhân đưa bộ áo giáp này đến đây, đồng thời cũng gởi cho điện hạ một phong thư." Nói xong, Mộ Dung Xung từ trong lòng lấy phong thư ra, đưa cho Phù Trừng, ý bảo nha hoàn cũng đem áo giáp đưa cho Phù Trừng.
Phù Trừng cầm lấy phong thư, "Bây giờ bổn cung muốn đi nghỉ ngơi." Nói xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, chỉ cảm thấy tâm lạnh như băng, các nàng không chỉ là người lạ, nay còn là cừu nhân đi?
Vừa nghĩ vậy, Phù Trừng không dám tiếp tục nghĩ nữa, lập tức đi về phía hậu viện.
Mộ Dung Yên nghe tiếng bước chân của Phù Trừng đi xa, vô lực cười khổ một tiếng, ngã ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hoàng thất Đại Tần bọn họ rốt cuộc còn muốn gì nữa?
"Người tới!" Mộ Dung Xung nhìn thoáng qua thân mình run rẩy của Mộ Dung Yên, đi đến phía trước một bước, lại ngừng bước chân, xoay mặt, "Nhanh chóng chuẩn bị sương phòng tốt nhất, để Hiền phi nương nương nghỉ ngơi."
"Dạ!" Nha hoàn ngoài đại đường gật đầu khom người, lui xuống.
Mộ Dung Xung lại liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, nhanh chóng đi ra khỏi phủ Thái thú.
"Phượng Hoàng!" Mộ Dung Yên nhịn không được lại gọi một tiếng, thanh âm run run thê lương làm cho Mộ Dung Xung không khỏi nhăn mặt cau mày, "Ngươi rõ ràng biết ta là tỷ tỷ, vì sao lại lạnh lùng với ta như vậy, cũng biết trên thế gian này, ta chỉ còn một mình ngươi là người thân!"
Mộ Dung Xung hít vào một hơi thật sâu, run giọng nói: "Thanh Hà tỷ tỷ, ta nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi..." Lệ nóng dâng lên trong đôi mắt lạnh lùng kia, "Chính là...Mỗi lần nhớ tới ngươi, ta sẽ nhớ đến cơn ác mộng kia! Người kia, đặt ở trên người ta, vô tình chinh phạt! Ta đường đường là Hoàng tử Đại Yên, sao có thể...Sao có thể chịu nhục như vậy?" Đôi mắt đẫm lệ, Mộ Dung Xung nhìn ra bên ngoài phủ Thái thú, cắn răng nói, "Thực xin lỗi...Thanh Hà tỷ tỷ...Ta quên không được mọi chuyện khi chúng ta trên cùng một giường ngày đó!"
Mộ Dung Xung nói xong, liền giống như nổi điên mà chạy ra ngoài phủ Thái thú, "Người tới, chuẩn bị ngựa!"
Mộ Dung Yên nghẹn ngào khó nói, nước mắt chảy xuống hai má, suy nghĩ ngàn vạn lần được gặp lại đệ đệ, lại không nghĩ rằng, cho dù gặp lại, cũng không còn ấm áp như trước nữa.
Ký ức nhục nhã trên người cả hai quá lớn, giống như một cây đao, muốn quên, nhưng chỉ cần gặp nhau, liền thật khó có thể quên được!
"Hi luật luật--"
"Giá!" Mộ Dung Xung xoay người lên ngựa, hung hăng kéo con ngựa một cái, hắc mã kia không thể không tung bó bay nhanh, biến mất ở cuối phố dài trước cửa phủ Thái thú.
Giờ khắc này, Mộ Dung Yên rốt cuộc có chút hiểu được vì sao hắn lại biến thành như vậy?
Trong lòng đệ đệ có nhiều đau khổ, hắn càng phát tiết lại càng điên cuồng, hắn lại càng chán ghét chính mình, còn có lại càng chán ghét Mộ Dung Yên nàng.
Mọi chuyện không thể quay lại...
Kẻ gây nên tất cả, vĩnh viễn đều chính là hắn -- Đại Tần Hoàng đế, Phù Kiên!
Cừu hận tràn ngập trong đôi mắt khép lại, Mộ Dung Yên tùy ý để nước mắt chảy xuống hai má, khuôn mặt tươi cười chân thành ấm áp của Phù Trừng lại xâm nhập vào đầu óc!
Mộ Dung Yên kinh nhiên mở to đôi mắt, mãnh liệt lắc đầu, "Cút ngay! Cút ngay!"
"Nương...Nương?" Nha hoàn đã chuẩn bị xong sương phòng vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Dung Yên, không biết giờ khắc này rốt cuộc Mộ Dung Yên làm sao vậy?
Mộ Dung Yên nhìn thấy người trước mắt rõ ràng không phải là Phù Trừng, mà là nha hoàn, vội vàng làm cho bản thân thoáng trấn tĩnh lại, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Bổn cung muốn tắm rửa..."
"Dạ." Một nha hoàn lĩnh mệnh lui xuống chuẩn bị.
"Thỉnh Hiền phi nương nương di giá nghỉ ngơi." Mặt vài nha hoàn khác muốn tiến lên đỡ Mộ Dung Yên đứng dậy, nhất nhất đều bị Mộ Dung Yên đẩy ra.
"Các ngươi không nên đụng đến bổn cung!" Mộ Dung Yên lạnh lùng đứng dậy, phất tay áo nói, "Đều lui xuống!"
"Dạ!"
Bọn nha hoàn xưa nay đều quen chuyện Thái thú Mộ Dung Xung thô bạo, không ngờ Hiền phi Mộ Dung Yên cũng là một nữ tử âm tình bất định, trong lòng đều tự nói thầm vài câu, run rẩy lui xuống.
Mộ Dung Yên ngã ngồi xuống ghế dựa, thê lương cười cười, lắc đầu nói: "Thì ra...Chỉ có một mình ta..."
Ánh sáng mờ nhạt, nửa đêm, phủ Thái thú là một mảnh tĩnh mịch.
Phù Trừng thay thuốc, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, chờ tâm tình hơi hơi bình tĩnh lại một chút, lúc này mới mở ra lá thư của Thanh Phu nhân.
"Mọi chuyện nghe theo Mộ Dung Xung."
Đơn giản bảy chữ, làm cho trong lòng Phù Trừng trở nên bất an.
Không biết vì sao mẫu phi lại có liên quan đến Mộ Dung Xung, càng không biết mẫu phi làm sao dùng Phi hạc giáp làm tín vật để xác định thân phận của mình, mọi chuyện mọi chuyện đều giống như một màn sương mù, nhìn không thấu, cũng nghĩ không thông.
Phù Trừng thở dài, nhìn Phi hạc giáp bên cạnh, vừa nghĩ đến câu hỏi của Mộ Dung Yên ngày hôm nay -- Công chúa điện hạ, người rốt cuộc muốn lấy được thứ gì từ nơi này của bổn cung?
Trái tim, lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
"Nương nương, ngươi rốt cuộc đem ta nghĩ thành loại người nào rồi?" Phù Trừng nâng tay xoa lên dấu vết nóng rát trên má, đây là lần thứ hai người kia đánh nàng, mối hận lúc này đây, đủ để khiến cho Phù Trừng sợ hãi.
Cùng ngươi, chung quy là ngay cả làm bằng hữu cũng không được nữa rồi, có phải hay không?
Đôi mắt Phù Trừng bất giác đã trở nên ươn ướt, đứng dậy lắc lắc đầu, cảm thấy trong phòng này quá mức khó chịu, vì thế mở cửa đi ra khỏi phòng, không có mục đích dạo bước dọc theo đường mòn trong hậu viện phủ Thái thú.
"Hi luật luật--"
Tiếng ngựa hí vang từ chuồng ngựa gần hậu viện vang lên, Phù Trừng nghĩ đến cảnh tượng Mộ Dung Xung phóng ngựa dưới phố hôm nay, nghĩ rằng nếu như có thể cưỡi ngựa đi ra ngoài thành hít thở không khí, có lẽ buồn bực trong lòng sẽ vơi đi một chút.
Phù Trừng tìm theo tiếng vang vừa rồi bước đến, chỉ thấy hắc mã thất sắc kia dường như đang nổi điên mà luôn gõ chân xuống nên chuồng ngựa, gã sai vặt ở bên cạnh không dừng lại được, cho dù đánh vài roi, cũng áp chế không được con hắc mã đang điên cuồng kia.
"Nó...Làm sao vậy?" Phù Trừng đi đến trước chuồng, nhìn thấy bọt mép của hắc mã ẩn ẩn có huyết sắc, đoán rằng là do hôm nay bôn ba làm tổn thương thân mình.
Gã sai vặt cúi đầu nói với Phù Trừng: "Công chúa điện hạ, con ngựa này hôm nay không biết tại sao, từ khi trở về, liền không yên được, nếu như quấy nhiễu Thái thú đại nhân nghỉ ngơi, nhất định là tránh không khỏi cái chết."
"Sao? Mộ Dung Xung hắn đã giết không ít ngựa sao?" Phù Trừng thuận miệng hỏi lại.
Trong mắt gã sai vặt xẹt qua một tia kinh hoảng, "Bẩm điện hạ, người đừng nhắc đến chuyện giết ngựa, cảnh tượng kia, thật sự khiến cho người ta sợ hãi a!"
Phù Trừng hít vào một hơi, Mộ Dung Xung này một lòng muốn phát tiết, giết ngựa bất quá là một cách thức, chính là đáng tiếc cho con ngựa. Nghĩ đến đây, Phù Trừng đi tới bên chuồng ngựa, nắm một nhúm cỏ lên, quơ quơ trước hắc mã, "Còn sống, vốn đã không dễ dàng, nếu đã không thể tránh được cái chết, sao không ăn thật no, nghỉ ngơi thật tốt, có thể sống nhất thời, liền sống nhất thời?"
"Điện hạ cẩn thận một chút, con ngựa này tính tình rất hung hăng, đã làm bị thương không ít người." Gã sai vặt bối rối khuyên bảo Phù Trừng, lại không dám đưa tay kéo Phù Trừng lui về phía sau.
Phù Trừng nghiêm giọng nói với con ngựa: "Bổn cung muốn cho nó ăn, là chuyện của bổn cung, cho dù có bị thương, cũng là chuyện của bổn cung, không liên quan đến các ngươi, lui xuống đi."
"Haha ha, Trừng Công chúa quả nhiên là bất phàm, lời này nói ra, thật sự là làmcho hạ quan bội phục a!" Thanh âm của Mộ Dung Xung đột nhiên vang lên, chỉthấy hắn mặc hắc bào, tay cầm bầu rượu, loạng choạng đi về phía bên này.