Ngày thứ ba Phù Kiên dẫn binh hồi kinh, phủ Công chúa ở Trường An đã hoàn thành, lúc này Phù Kiên hạ lệnh, ba ngày sau, Trấn quốc Công chúa Phù Trừng gả cho Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung.
Ngoài dự kiến của Phù Kiên, Phù Trừng và Thanh phi vui vẻ nhận lệnh, cũng không nói thêm câu nào để trì hoãn.
Đêm trước khi xuất giá, Phù Kiên giá lâm Lan Thanh các, liền nhìn thấy cảnh Phù Trừng mặc thử giá y đỏ thẫm thêu hoa văn phượng vàng đứng ở trước mặt Thanh phi.
"Phụ hoàng?" Thân mình Phù Trừng cứng đờ, vội vàng hướng về phía Phù Kiên khom người, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Miễn lễ." Phù Kiên lạnh lùng nâng tay, cẩn thận đánh giá gương mặt Phù Trừng, trong lòng tựa hồ đang suy tư chuyện gì đó, chỉ thấy ánh mắt của hắn lóe sáng, nhìn không thấu ở trong đó ẩn dấu bao nhiêu huyền cơ.
Thanh phi tiến đến nghênh đón, cười nói: "Sao Hoàng thượng lại có thời gian để đến đây?"
Phù Kiên thản nhiên nói "Ngày mai Trừng nhi đã là thê tử của người khác, trong lòng trẫm có vài phần luyến tiếc."
Thanh phi nhẹ nhàng mỉm cười, nói với Hồng Loan đứng hầu hạ bên cạnh: "Nhanh chóng đi lấy bút lông Trừng nhi đã làm xong đến đây."
"Dạ." Hồng Loan lui xuống.
Ánh mắt Phù Kiên mang theo chút kinh sắc nhìn Thanh phi, "Trừng nhi thật sự đã làm xong bút lông sao?"
Ý cười của Thanh phi thật sâu, nhẹ nhàng sửa sang lại xiêm y cho Phù Trừng, "Trừng nhi là đứa nhỏ có hiếu tâm, lời đã nói ra, tất nhiên sẽ làm được." Nói xong, cố ý vén một lọn tóc đen của Phù Trừng lên, "Hoàng thượng, người nhìn một cái, hài tử ngốc này của chúng ta."
"Mẫu phi." Phù Trừng vội vàng lắc đầu.
Phù Kiên nheo mắt nhìn nhìn những sợi tóc bạc kia, Hồng Loan đã bưng bút lông được đặt trong hộp gỗ đàn hương lên, quỳ gối trước mặt Phù Kiên, "Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng duyệt bút."
Phù Kiên vội vàng nhìn lướt qua bút lông, cười nói: "Hiếu tâm của Trừng nhi, quả nhiên là làm cho trẫm cảm thấy ấm áp a." Nói xong, Phù Kiên tiến lên vỗ vỗ đầu vai Phù Trừng, "Dù sao cũng là người một nhà, thường xuyên mang theo Mộ Dung Xung hồi cung đi, trẫm nghĩ, hắn nhất định cũng nhớ tỷ tỷ của hắn."
"Dạ, phụ hoàng." Phù Trừng gật đầu.
Phù Kiên cười cười, nói: "Ngày mai là ngày hỉ của Trừng nhi, lúc này trẫm sẽ không quấy rầy mẹ con các ngươi nói chuyện."
"Vậy thần thiếp cùng Trừng nhi chỉ có thể cung tiễn Hoàng thượng." Thanh phi khẽ gật đầu, cùng Phù Trừng hướng Phù Kiên khom người.
Phù Kiên khoát tay áo, nói với nội thị bên cạnh: "Nhận lấy bút lông. Bãi giá Thừa Ân điện."
"Dạ, Hoàng thượng khởi giá--" Nội thị tiếp nhận bút lông trong tay Hồng Loan, thông truyền một tiếng ra phía ngoài Lan Thanh các, vài cung nữ cầm theo đèn lồng nghênh đón, một đường theo Phù Kiên đi xa.
Dáng tươi cười trên gương mặt Phù Trừng dần dần biến mất, phất tay cho lui nội thị cùng cung nữ trong Lan Thanh các, chờ cửa cung đóng kín, Phù Trừng rốt cuộc nhịn không được nói với Thanh phi: "Mẫu phi, qua tối nay, con cũng sẽ không cần đóng kịch trước mặt hắn nữa."
Thanh phi cầm lấy tay Phù Trừng, lắc đầu nói: "Ván cờ này, chỉ vừa mới bắt đầu, chưa đến lúc thu quan, mặt nạ trên mặt trăm ngàn lần không thể tháo xuống, nếu không, sẽ thua cả ván cờ."
Phù Trừng nghiêm mặt nói: "Mẫu phi, dựa theo bộ dáng vừa rồi của hắn, một bước cờ này của con, tạm thời thắng được một bước nhỏ."
Thanh phi nói: "Ngày mai sau khi con xuất cung, ván cờ bên ngoài, tất cả dựa vào con, Trừng nhi, nương dạy dỗ con nhiều năm, đừng làm cho nương phải thất vọng."
Phù Trừng gật đầu thật mạnh, "Ân, mẫu phi." Nói xong, Phù Trừng có chút lo lắng liếc mắt nhìn Thanh phi một cái, "Vậy Trương Linh Tố đang âm thầm làm không ít chuyện, nữ tử này không chỉ có tâm tư, còn có võ công, ngày sau mẫu phi cần phải lưu y đến nàng thêm một chút."
Thanh phi lạnh lùng cười nói: "Hậu cung này nếu như gió êm sóng lặng, sẽ không còn là hậu cung. Trừng nhi, con yên tâm, nương biết nên làm thế nào, mới có thể khiến cho nàng chịu dày vò lợi hại hơn." Nói xong, trong mắt Thanh phi hiện lên một tia ngoan ý, "Người không nghe lời, nương cũng phải cho nàng chút sắc mặt để xem."
"Nga?"
"Nương muốn nhìn xem, màn kịch hôm nay, có thể tạo thành xao sơn chấn hổ hay không, làm cho nàng hiểu được, trong lòng Hoàng thượng, rốt cuộc bên nào nặng bên nào nhẹ?" Thanh phi tự tin cười cười.
(Công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ)
Phù Trừng hiểu ý mỉm cười, lặng yên hít vào một hơi, "Rốt cuộc cũng đã đến lúc rời cung giương cánh, Thanh Hà, ngày ta trở về Trường An, đó chính là lúc ngươi bước ra khỏi Trường An."
Ngoài cung tuyết buông rơi, vào đêm đông mười hai tháng, càng lạnh lẽo đến bức người.
Thừa Ân điện, khi Trương Linh Tố nghe thấy thanh âm nội thị thông truyền Phù Kiên giá lâm, không khỏi từ trên giường nhỏ đứng lên.
"Sao hắn lại đến đây?"
Trương Linh Tố còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Phù Kiên liền bước vào, một tay ôm nàng vào trong lòng.
"Ái phi..."
Thân mình Trương Linh Tố cứng đờ, không biết là vì gió lạnh bên ngoài, hay là bởi vì hàn ý trên người Phù Kiên. Chính là, thân mình lại cứng ngắc, cũng phải mỉm cười thật tự nhiên với Phù Kiên, cười đến mang theo mị ý, chỉ thấy ánh nhìn của nàng lưu chuyển, ôm lấy cổ Phù Kiên, cười khanh khách nói: "Thần thiếp đang nhớ đến Hoàng thượng, Hoàng thượng đã tới rồi, không biết đây có tính là tâm linh tương thông hay không?"
Phù Kiên cười nói: "Trong lòng ái phi có trẫm, tất nhiên là tâm linh tương thông."
Trương Linh Tố nghe ra ý tứ trong lời nói của Phù Kiên, "Trong lòng thần thiếp làm sao không có Hoàng thượng?"
Phù Kiên nắm lấy cằm của nàng, nghiêm túc nhìn Trương Linh Tố, "Ái phi dùng bồ câu đưa tin cho trẫm, quả nhiên là thật sự?"
Trương Linh Tố thản nhiên nhìn vào đôi mắt Phù Kiên, "Thần thiếp sao dám lừa gạt Hoàng thượng?"
Phù Kiên đột nhiên buông lỏng cằm Trương Linh Tố ra, nghiêng mặt nói với cung nữ cùng nội thị trong Thừa Ân điện: "Các ngươi đều lui ra."
"Dạ." Trong nháy mắt cung nữ và nội thị đều rời khỏi cung, đem cửa cung đóng kín.
Trương Linh Tố nhìn không thấu tâm tư của Phù Kiên, chỉ có thể lấy tịnh chế động, im lặng đứng ở một bên, cái gì cũng không nói.
Phù Kiên xoa xoa huyệt thái dương, từ trong lòng lấy ra một cuốn giấy, đưa cho Trương Linh Tố, "Ái phi ngươi xem một cái, đây là cái gì?"
Trương Linh Tố nhận lấy, trong nháy mắt khi mở cuốn giấy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, "Hoàng thượng, này..."
Phù Kiên chua xót cười, "Trẫm mỗi ngày đều phải xem đến rất nhiều mật báo như vậy, thân là thiên tử, sẽ phải từ trong những mật báo này phân biệt thiệt giả, mới có thể ngồi vững trên long ỷ." Nói xong, ánh mắt Phù Kiên phát lạnh, "Việc của Trường Lạc công, trẫm không muốn truy cứu quá nhiều, để tránh mang tội danh ác độc giết con. Mật báo này nói ngươi và hắn có cấu kết, trẫm nhất thời còn chưa điều tra được chứng cứ xác thực gì, tạm thời tha cho hắn một đường sống, cũng tha cho ngươi một đường sống."
"Thần thiếp một lòng vì Hoàng thượng, làm sao có thể cấu kết với hắn?" Trương Linh Tố vội vàng quỳ xuống, ủy khuất nói, "Thỉnh Hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần thiếp!"
Nói xong, sau lưng Trương Linh Tố đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Mật báo này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thanh phi Dương Lan Thanh mới có thể làm chuyện như vậy!
Chẳng lẽ mật báo của mình đã bị nàng phát hiện? Cho nên nàng mới dùng biện pháp này để xao sơn chấn hổ, cảnh cáo chính mình đừng vội làm chuyện xằng bậy?
Phù Kiên lại nắm lấy cằm của Trương Linh Tố, sắc mặt xanh mét, "Trong thiên hạ, chỉ có trẫm mới là phu quân của các ngươi! Ngươi cần phải nhớ cho kĩ!"
Các ngươi?
Trong nháy mắt khi Trương Linh Tố gật đầu, tảng đá lớn trong lòng buông xuống một chút, ngụ ý của Phù Kiên là, có chút tin tưởng mật báo này, cũng có chút tin tưởng mật báo của nàng.
"Trong lòng thần thiếp, chỉ có Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn là phu quân của thần thiếp." Trương Linh Tố mỉm cười mị hoặc với Phù Trừng, ngón tay xoa lên mu bàn tay Phù Kiên, làm như trêu chọc, "Hoàng thượng, chẳng lẽ người không tin thần thiếp?"
Sắc mặt xanh mét của Phù Kiên hơi có một chút ấm áp, "Nếu như trẫm không tin ngươi, sao lại đưa mật báo cho ngươi xem?"
"Vậy Trấn quốc Công chúa nàng..." Trương Linh Tố cố ý nói ra cái tên này, nếu như Thanh phi đã ra chiêu, tất nhiên Trương Linh Tố nàng cũng phải ra chiêu.
Phù Kiên hít sâu vào một hơi, "Nàng...Ngày mai đã là thê tử của người khác, trong cung này cũng không làm loạn được gì nữa."
Trương Linh Tố nhíu mi nói: "Hoàng thượng, có đôi khi người ở trong cung, ngược lại làm cho người ta an tâm hơn rất nhiều so với người ở ngoài cung."
Phù Kiên tựa hồ đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Linh Tố, sau khi trầm ngâm thật lâu, đem Trương Linh Tố kéo vào trong lòng, "Vậy ái phi có nguyện ý tiếp tục phân ưu cho trẫm không?"
"Thần thiếp tất nhiên là nguyện ý." Trương Linh Tố gắt gao tựa vào trong ngực Phù Kiên, "Hoàng thượng là phu lang của thần thiếp a."
Phù Kiên nghe được ấm tâm, nói: "Ngày mai lúc Trừng nhi rời cung, ngươi đến chỗ Hiền phi bên kia nhìn một chút, nếu như thần sắc của nàng có chút biểu hiện khác thường, nhanh chóng báo lại trẫm."
"Thần thiếp lĩnh mệnh." Khóe miệng Trương Linh Tố cong lên, một ván cờ này ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu.
Dương Lan Thanh, lúc trước bị ngươi nắm trong tya, là do ta thiếu khôn ngoan, lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không lại bại dưới tay ngươi!
Nếu như nam nhân đã xuất hiện lòng đố kị, khi lòng đố kị càng cháy càng lớn, tất cả những thứ nhìn thấy, liền không phải đều là sự thật.
Ngoài cung gió tuyết càng lúc càng lớn, tuyến phủ đầy Trường An, một đêm, tĩnh mịch.
Trong cung đèn đuốc sáng rực, không có tạo nên chút ấm áp trong đêm tuyết lạnh lẽo này, ngược lại làm tăng thêm vài phần cô tịch trong thâm cung.
Trong Tê Hoàng cung, ngón tay Mộ Dung Yên phất qua dây đàn tỳ trong lòng bà, đánh vỡ sự trầm mặc trong cung.
Đàn Hương thay một chén trà ấm cho Mộ Dung Yên, cung kính nói: " Nương nương, vừa rồi chén trà kia đã lạnh, nô tỳ lại thay một chén khác cho nương nương."
Mộ Dung Yên im lặng lắc đầu, đột nhiên nhìn Đàn Hương hỏi: "Hôm nay Hứa Thái y có đưa thuốc đến không?"
Đàn Hương mang theo một tia kinh sắc, "Nương nương, thuốc kia một canh giờ trước người đã uống rồi, không phải là nương nương nhiễm phong hàn, thân mình không khoẻ, cho nên mới quên mất việc này đi?"
Mộ Dung Yên không khỏi thở dài, hôm nay thất thần đã không chỉ là một lần, nỗi lòng rối bời, một ngày này đã làm cái gì, cẩn thận nghĩ đến nhưng lại cảm thấy như một mảnh mơ hồ.
"Ngày mai là đại hôn của đệ đệ, sau này nhất định sẽ bình an..."
Đàn Hương nhìn Mộ Dung Yên thì thào tự nói, đáp lại một tiếng nho nhỏ rồi chu đáo mà lẳng lặng rời khỏi cung, khép cửa cung lại.
Nương nương, tối nay, người rốt cuộc là vì đệ đệ Mộ Dung Thái thú mà thất thần? Hay là vì Trấn quốc Công chúa mà thất thần đây?
"Ngươi cũng sẽ bình an..." Mộ Dung Yên nói với đàn tỳ bà trong lòng, cảm thấy trong lòng có vài phần chua xót dâng lên.
Nàng gả cho đệ đệ, bảo hộ đệ đệ, sau này hai người bên nhau bảo hộ lẫn nhau, có lẽ sẽ có một kết quả tốt...Mà chính mình, ở trong thâm cung, tranh ân sủng của quân vương, bọn họ liền được bình yên một ngày, kết cục như vậy, tốt lắm, thật sự tốt lắm...
Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, Mộ Dung Yên ôm chặt tỳ bà trong lòng, muốn thuyết phục bản thân, "Đáp ứng ngươi uống thuốc, là vì sự an toàn của đệ đệ, là muốn ngươi không cần cuốn vào nơi Địa ngục này..."
Hai hàng thanh lệ lặng yên chảy xuống bên má, Mộ Dung Yên chung quy vẫn là nhịn không được run giọng nói: "Nhưng mà, vì sao ta lại nhớ ngươi đến như vậy? Sợ hãi lần này ngươi rời đi, liền sẽ không trở về nữa..."
"Không được không trở về."
Một ngày kia, khi nàng động tình mà thốt ra những lời thì thầm bên tai muốn Phù Trừng hứa hẹn liền quẩn quanh trong đầu, thật sự sẽ trở về sao?
Vẫn nhớ rõ Phù Trừng rưng rưng gật đầu, vẫn nhớ rõ cái ôm ấm áp kia, vẫn nhớ rõ đầu lưỡi triền miên vui sướng...
Mộ Dung Yên ngấn lệ, ôn nhu mỉm cười, lại thất thần chìm vào hồi ức rõ ràng này.