(Câu thành ngữ Bối thủy nhất chiến - Bày trận tựa sông)
"Đối địch lại không chuyên tâm, nhất định sẽ gặp phải tai họa bất ngờ!" Phù Trừng đột nhiên thét lớn một tiếng, Cù Bân nghĩ rằng đã tránh được trường kiếm của Phù Trừng, vạn vạn không nghĩ tới Phù Trừng thế nhưng lại phi thân tiến lên trước một bước, chủy thủ trong tay áo đã đặt lên yết hầu của hắn, "Ngươi thua!"
Thủ lĩnh phản quân bị bắt, quân tâm của phản quân đại loạn, nhất thời mất lòng phản kháng.
"Chết ở trong tay đường đường Công chúa Đại Tần, Cù mỗ cũng coi như sống không uổng phí, ha ha!" Cù Bân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, tiến về phía trước, lao mình vào chủy thủ của Phù Trừng, ngay lập tức mất mạng.
Máu tươi trượt theo lưỡi chủy thủ rơi xuống đất, thấm trên một nên tuyết trắng có vẻ phá lệ chói mắt.
Phù Trừng kính hắn cũng coi như là một người anh hùng, lúc này hạ lệnh tướng sĩ đưa thi thể của hắn xuống mai táng, vừa định xoay người hô to, nói rằng nếu như phản binh chịu đầu hàng, chuyện cũ sẽ bỏ qua.
"Đại môn Nghiệp Thành mở rộng, chúng ta đánh vào liền có sinh lộ!"
Không biết là ai đột nhiên hô to một tiếng, phản quân vốn sớm đã không còn tâm tư muốn chiến đấu, một tiếng hô lớn này, nhất thời lại đưa tới sức mạnh, giống như hồng thủy thay đổi chiều hướng, phóng nhanh về phía ba ngàn nhân mã kia của Phù Phi.
Phù Phi thấy một đám phản quân thế tới ồ ạt, trong lòng phát lạnh, lúc này quay đầu ngựa lại nói: "Rút quân trở về trong thành!"
"Theo bổn cung ứng cứu Trường Lạc công!" Phù Trừng thu hồi chủy thủ, xoay người lên ngựa, kẹp bụng ngựa, mang theo các tướng sĩ chạy về phía Phù Phi --
Phù Phi kinh hãi run rẩy nhìn thoáng ra phía sau, thấy Phù Trừng thật sự đuổi theo, trong lòng mừng thầm, liền thoáng chậm lại một chút.
Trương Linh Tố trên đầu tường kéo căng cung tên, âm thầm tính toán con ngựa của Phù Trừng đã tiến vào tấm bắn tên hay chưa.
"Đến rồi, bắn!"
Trương Linh Tố ra lệnh một tiếng, Phù Phi vừa vặn giục ngựa tiến vào cổng thành, trên đầu tường mũi tên đồng loạt bắn loạn, không chỉ gây thương tích cho phản quân, mà càng nhiều là viện quân do Phù Trừng mang đến.
Phù Trừng vội vàng ghìm ngựa hạ lệnh, "Toàn quân lui về phía sau!"
Vó ngựa khó dừng lại, toàn bộ bộ binh ở phía sau va chạm với kỵ binh ở phía trước, trận thế đại loạn.
Không ít phản quân nhìn thấy trận thế của bọn họ hỗn loạn, đều cùng xoay người qua, chuẩn bị dùng một chiêu hồi mã thương với quân Tần!
Trường kiếm của Phù Trừng vung lên, trấn tĩnh hạ lệnh, "Thuẫn binh tiến đến phía trước, phòng hộ!"
"Dạ!"
Mấy trăm thuẫn binh vọt tới tuyến phía trước, nâng khiên chắn tên, ngăn chận thương tổn cho bên này.
Phù Trừng kéo chặt dây cương, từ bên trong nhìn qua khe hở của tấm chắn thấy được không ít phản quân đã tiến vào Nghiệp Thành, lập tức mở miệng nói: "Ba ngàn kỵ binh theo bổn cung ứng cứu Nghiệp Thành, bộ binh còn lại vây đánh phản quân ngay tại chỗ!"
"Dạ!"
Phù Trừng hướng về phía nhóm kỵ binh gật đầu một cái thật mạnh, mang theo ba ngàn kỵ binh chạy về phía cổng Nghiệp Thành, cố ý bảo trì một chút khoảng cách với phản quân ở phía trước, để tránh cho cung thủ trên đầu thành lại làm ngộ thương.
Cứ như vậy, chỉ cần vào cửa thành, lại đuổi theo loạn quân nhất nhất vây giết, Nghiệp Thành liền có thể an toàn!
"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!"
Vó ngựa chạy như bay, Công chúa mặc Phi hạc giáp sáng ngời lao nhanh đến, tư thế oai hùng, làm cho người nhìn thấy không khỏi có vài phần lóa mắt.
"Trừng Công chúa, kiếp sau, xin đừng lại làm địch thủ của Trương Linh Tố ta." Trương Linh Tố tiếc nuối thở dài, mũi tên rời dây cung.
"Vút!"
Phù Trừng chợt nghe thấy một tiếng kinh vang, theo bản năng phất kiếm chém qua, không nghĩ tới lực đạo của mũi tên kia quá bất thường.
Đầu mũi tên thoáng lệch đi một chút, cắm thẳng vào áo giáp của Phù Trừng, mũi tên sắc bén đâm vào đầu vai.
"A!" Phù Trừng đau đớn, nhịn không được hô nhỏ một tiếng, dây cương vừa nắm không chặt, liền từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, hung hăng ngã lên nền tuyết.
Chấn động kịch liệt, làm cho mũi tên tiến càng sâu vào da thịt, vài tên kỵ binh vội vàng vây quanh lấy Phù Trừng, nhảy xuống ngựa, "Điện hạ!"
Phù Trừng cắn răng nâng kiếm chặt đứt cây tên, nhịn đau từ trên nên tuyết chật vật đứng lên, vội vã quay sang nhìn lên đầu tường --
Một chút mũi nhọn lóe sáng chợt lướt qua, Phù Trừng vội vàng hung hăng đẩy một tướng sĩ ở trước mặt ra.
"Cẩn thận ám tiễn!"
Mũi tên bắn tới ào ạt, vùn vụt bắn sướt qua gò má các tướng sĩ, cắm thẳng vào trong vùng đất lạnh giá.
Phù Trừng hít vào một hơi, thủ hạ của Phù Phi chưa từng có thần tiễn đến như vậy, nếu như nhất định có một người như vậy, cũng chỉ có thể là --
"Trương Linh Tố!" Phù Trừng hung hăng cắn răng, chật vật xoay người lên ngựa, nói: "Tiến vào Nghiệp Thành! Chặt thủ cấp của yêu phi!"
"Dạ!"
"Ha ha, lúc này đây, xem người làm sao có thể thoát ra ngoài!" Trương Linh Tố liên tục cầm lấy ba mũi tên, lắp vào kéo căng trường cung, nhắm ngay vị Công chúa mặc áo giáp nhuốm đầu máu kia, "Dưới Cửu tuyền, cần phải nhớ rõ mà nói với Diêm vương, kiếp sau, không được lại sinh trong già đình đế vương!"
"Vút!"
Một tiếng kinh huyền vang lên, Phù Trừng xoay người áp sát vào sườn ngựa, chỉ nghe thấy con ngựa hí lên một tiếng kinh hoàng.
Mũi tên thế nhưng lại xuyên qua thân mình con ngựa, cắm vào bên trong giáp y của Phù Trừng, lại tiến đến da thịt!
"A!" Phù Trừng từ sườn ngựa ngã xuống, liên tục lăn vài vòng, mới dừng được thân mình lại.
Đợi đến khi nàng đứng dậy, mới phát hiện xung quanh miếng hộ tâm của Phi hạc giáp rõ ràng đã xuất hiện ba lỗ thủng đổ máu, trong lòng không khỏi chợt lạnh xuống.
Công phu của Trương Linh Tố này, ẩn dấu nhiều năm như vậy, vẫn là không có giảm đi một phần, lần này đi bình định, địch thủ lớn nhất cũng không phải là Cù Bân, mà là nữ tử tàn khốc đang đứng ở đầu tường giờ khắc này.
"Điện hạ!"
"Đừng vội bận tâm đến ta! Tiến vào thành, chém yêu phi!" Phù Trừng kéo tuyết bào trên lưng xuống, bao lấy trước ngực, cắn răng nhìn nữ tử đang đứng trên đầu tường lại kéo căng dây cung kia.
"Cộc cộc! Cộc cộc!"
Ba ngàn kỵ binh đều tiến vào thành, cổng thành Nghiệp Thành đột nhiên đóng lại, trong nháy mắt âm thanh của dây cung cùng tiếng kêu rên đồng loạt vang lên, liên tục không dứt.
"Cùng là tướng sĩ Đại Tần, các ngươi thế nhưng lại hạ thủ được!" Đứng trước cổng thành hơn trăm bước Phù Trừng giận dữ quát hỏi một tiếng, bất giác hai mắt đã đỏ bừng.
"Vút!"
Trương Linh Tố lại bắn cung tên, Phù Trừng lăn một vòng sang bên cạnh, tránh được một mũi tên này.
Động tác kịch liệt làm động vết thương đau đớn, Phù Trừng nhịn không được hít vào một hơi, đau đến nhếch miệng, "Đáng giận!"
Trương Linh Tố kéo căng trường cung, Phù Phi ấn kiếm chạy lên đầu tường, vui mừng nói: "Trừng Công chúa trúng kế!"
"Nhưng mà lấy được mạng của nàng hay không." Trương Linh Tố buông trường cung xuống, nhìn doanh địa của Đại Tần bốc lên từng cuộn khói dầy đặc từ phía xa xa, không khỏi cười nói, "Chặt đứt đường lui của nàng, nay chỉ còn thiếu Mộ Dung Thùy ở phía Đông."
"Tố Tố ngươi yên tâm, ta đã thả bồ câu, tin rằng không tới một khắc, Mộ Dung Thùy nhất định có thể nhập quan!" Phù Phi đắc ý vô cùng, nhìn Trừng Công chúa cách hơn trăm bước bên ngoài trên người thấm ướt máu tươi, "Tố Tố, ta cũng không ngờ, cung thuật của ngươi thế nhưng lại cao như vậy!"
"Ha ha, sau này kinh hỉ còn rất nhiều, tối nay điện hạ liền có thể nhìn thấy một chút." Trương Linh Tố mị hoặc mỉm cười, bỗng nhiên ném trường cung xuống, ôm lấy cổ Phù Phi, "Điện hạ, nếu như muốn sớm nhìn thấy, chính là đang ở phía sau..." Tiến đến bên tai Phù Phi nói vài câu, nói xong không quên khẽ cắn một cái lên vành tai của Phù Phi.
Tâm thần Phù Phi không khỏi rung động, lúc này vỗ ngực nói: "Tố Tố ngươi thật đúng là diệu nhân a!" Sau đó, hắn xoay người qua, nói với cung thủ trên đầu tường, "Toàn quân đề phòng, không được để cho bất luận kẻ nào đến gần Nghiệp Thành!"
"Dạ!"
Phù Trừng nhìn cung thủ san sát trên đầu tường, lắc lắc đầu, chật vật đứng lên, chạy nhanh về phía bộ binh.
"Bảo hộ Công chúa!"
Ngoài thành không ít phản quân nhìn thấy Phù Trừng một mình lui về phía sau, liền muốn vây giết Phù Trừng, mấy trăm bộ binh liền vội vàng tiến qua chém giết.
Phù Trừng cầm kiếm trong tay, vốn cũng coi như có thể lấy một địch mười, nhưng hôm nay trên người liền bị thương khắp nơi, trong lúc vừa đánh vửa đỡ, đau đến lợi hại, dần dần bị phản quân vây lấy, khó có thể thoát thân.
"Giết--!"
Bộ binh quân Tần đánh giết ra một khoảng trống cho Phù Trừng, vài tên tiểu tốt che chở Phù Trừng liều chết xông ra ngoài, đem phản quân chắn lại phía sau, đưa Phù Trừng an toàn đến phía sau thuẫn binh.
"Báo--!"
Một con ngựa đột nhiên từ phía sau phóng tới, tiểu tướng lập tức xoay người xuống ngựa, vọt tới bên người Phù Trừng, quỳ xuống nói: "Điện hạ không tốt, quân doanh của ta bị phản quân tập kích phóng hỏa bất ngờ."
"Trương Linh Tố, ngươi là muốn bức bổn cung tử chiến đến cùng sao?" Phù Trừng nhìn hơn sáu ngàn binh sĩ bên cạnh vẫn còn đang giao chiến với phản quân, oán hận hỏi một tiếng.
"Báo--!"
Lại thêm một con ngựa từ phía đông phóng tới, đó là mật thám mà Phù Trừng lo lắng quan ải phía Đông không ổn nên phái đi để theo dõi hành tung của Mộ Dung Thùy.
Khi thấy hắn xuất hiện, Phù Trừng biết rằng, một trận chiến này, bỗng nhiên xoay chuyển thành một hoàn cảnh nàng đã từng nghĩ tới, nhưng lại phủ định rằng sẽ không xuất hiện!
"Công chúa, quan ải phía Đông bỗng nhiên mở ra, Mộ Dung Thùy suất lĩnh ba vạn đại quân sát nhập vào quan nội, đang tiến đánh về phía bên này!"
"Toàn quân lui lại!" Phù Trừng hung hăng cắn răng, một trận thất bại này, không phải là nàng dụng binh vô năng, mà là nội bộ còn có người muốn nàng thua trận, như vậy làm sao có thể thắng đươc?
"Dạ!"
Bộ binh lui lại không thể nhanh bằng kỵ binh, ba ngàn kỵ binh đều đã đánh mất ở trong Nghiệp Thành, lại không còn kỵ binh đánh đầu mở đường, một nhóm nhỏ phản quân lại đang dây dưa liều chết, nói là rút quân, kỳ thật chính là từng bước đi rất khó khăn.
"Giết--!"
Trong vòng một khắc Mộ Dung Thùy suất lĩnh ba vạn nhân mã, đánh giết đến dưới thành Nghiệp Thành, tiếng kêu không dứt.
Sắc mặt Phù Phi ngưng trọng, "Mộ Dung Thùy quả nhiên là muốn tạo phản!" Muốn quay đầu hỏi kế sách của Trương Linh Tố, lúc này mới phát hiện Trương Linh Tố đã cách hắn hơn ba bước.
"Trường Lạc công điện hạ, phần kinh hỉ này, nhất định đủ cho điện hạ ghi khắc cả đời." Trương Linh Tố tà mị cười cười, đột nhiên nhảy xuống khỏi thành, vững vàng đứng trên mặt đất.
"Ngươi!" Phù Phi mang vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi có ý gì?"
"Huynh muội tương tàn, Nghiệp Thành sắp vong, chẳng lẽ ta phải lưu lại cùng chết với điện hạ?" Trương Linh Tố nói xong, chộp qua đoạt lấy binh khí trong tay một gã phản quân, lưu loát lướt đến sườn ngựa của một kỵ binh, một đao cắt đứt yếu hầu của tên kị binh kia, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
"Hi luật luật--"
Con ngựa kinh sợ, Trương Linh Tố đem mũ giáp trên đầu tháo xuống, ném xuống đất.
Phù Phi chỉ thấy mái tóc đen của nàng tung bay, giống như một con chim sổ lồng, khóe miệng mang theo dáng tươi cười được giải thoát, giật mình hiểu ra mọi thứ.
"Ngươi...Ngươi này..." Buồn bực dâng tràn rong lòng, Phù Phi trái lại là mắng không ra lời.
Trương Linh Tố từ xa xa liếc nhìn bóng dáng Phù Trừng sắp bị đại quân của Mộ Dung Thùy vây quanh một cái, lạnh lùng cười, "Trừng Công chúa, vĩnh biệt! Giá!" Kẹp chặt bụng ngựa, tựa hồ trờ về thời gian trước đây, khi nàng vẫn là Công chúa Đại Lương Trương Linh Tố, vô cùng bá đạo, vô ưu vô lo.
Yên nhi, Yên nhi, ta rốt cuộc có thể bất chấp mọi thứ mà cùng một chỗ với ngươi...
Trong lúc mơ hồ, dường như có thể nghe thấy được tiếng ước định cùng Hoàng thúc Trương Thiên Tích ở mấy năm về trước.
"Tố Tố, ngươi là Công chúa Đại Lương, vì nước hy sinh, chính là tránh không được."
"Dựa vào cái gì nhất định phải dùng ta để đổi lấy tính mạng của ngươi? Dựa vào cái gì ta phải bỏ qua người trong lòng yêu thương mà hầu hạ một nam nhân ta không thương?"
"Hoàng thúc hỏi ngươi, cô nương trong lòng ngươi yêu thương bây giờ đang ở đâu? Nếu như ngươi nói ra được, Hoàng thúc liền lập tức thả ngươi tự do, dùng tính mạng đổi lấy cả đời hạnh phúc của ngươi!"
"Ta...Ta không biết nàng đi đâu? Có tìm được ca ca của nàng hay không...Thậm chí...Ta không biết nàng rốt cuộc ở nơi nào tại Giang Nam?"
"Một khi đã như vậy, Tố Tố, có nguyện ý làm ước định cùng Hoàng thúc hay không?"
"Ước định cái gì?"
"Ngươi nhập Tần cung mị hoặc Phù Kiên đổi lấy một mạng của Hoàng thúc, Hoàng thúc Nam hạ Tấn quốc cầu quan, tìm kiếm cô nương gọi là Yên nhi kia về cho ngươi."
"Này..."
"Hoàng thúc biết đã làm khó xử cho ngươi, chính là, so với việc uống rượu độc tuẫn quốc, không bằng còn sống sót, ngày sau mới có cơ hội gặp lại. Hoàng thúc đáp ứng ngươi, nhất định sẽ tìm được cô nương kia cho ngươi, ở Giang Nam chờ ngươi gặp lại."
"Lời này của hoàng thúc có thật không?"
"Tuyệt đối không thay lời! Nếu như có thể, Tố Tố, nhiễu loạn Đại Tần, có lẽ chúng ta còn có một ngày có thể phục quốc, đến lúc đó ngươi vẫn là Công chúa, cho dù cùng một chỗ với nữ tử, cũng không có ai dám mắng các ngươi."
"Được rồi, Hoàng thúc, chúng ta vỗ tay ước định, ngươi nhất định phải tìm được Yên nhi cho ta!"
"Hảo, cho dù hoàng thúc có phải tìm kiếm khắp cả Giang Nam, cũng sẽ tìm được nàng về cho ngươi!"