Đầu tiên, Thôn trưởng dẫn Âm Tế Thiên đi dạo một vòng quanh Đậu Hoa thôn rồi mới đưa hắn đến kho hàng lấy thức ăn cho yêu thú. Sau khi hắn lấy thức ăn xong xuôi thì trở về sân Thôn trưởng dùng bữa tối. Cho đến khi đêm khuya trăng treo cao, Âm Tế Thiên mới sử dụng thuấn di rời khỏi Đậu Hoa thôn.
Thôn trưởng nhìn chiếc ghế không còn bóng người trước mắt, lúc này cả người xụi lơ mà ngã ra ghế dựa, rút khăn từ trong ống tay áo ra lau lau mồ hôi trên trán.
“Cái lũ khốn nạn nào dám làm Tịch Thiên tức giận đến như vậy. Thật không biết sống chết là gì!”
Mẹ nó!
Mà nói đi nói lại, đáng thương nhất vẫn chính là gã, phải gánh cơn giận thay cho bọn chúng. Thôn trưởng nhớ tới mái tóc bay hừng hực của Âm Tế Thiên, lông mày không khỏi nhíu chặt! Từ tình huống hôm nay cho thấy, Tịch Thiên hoàn toàn không biết tâm trạng của hắn sẽ gây ảnh hướng đến mái tóc sau lưng, quan trọng hơn là hắn không thể tự khống chế mái tóc đó!
Thôn trưởng thở dài một hơi: “Thật là khó giải quyết! Hy vọng không gây thương tổn cho người vô tội!”
Việc đầu tiên khi Âm Tế Thiên trở lại Bắc Phủ là đến phòng thu chi nhận linh thạch. Quản sự nơi đó nhìn thấy Âm Tế Thiên thì đáy mắt tràn đầy kỳ quặc. Nhưng cũng không có ý làm khó dễ, ngược lại, rất sảng khoái giao linh thạch cho hắn. Âm Tế Thiên nhận lấy linh thạch, chậm rãi đi về phía Thú Viên.
Hiện tại đã khuya, đệ tử trực đêm ở Thú Viên cũng thưa thớt, đợi bọn họ kiểm tra xong chỗ hàng mua về đã mất hơn nửa canh giờ. Sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy là do đám đệ tử Thú Viên cố ý gây khó dễ, lúc thì rề rề đo lường khẩu phần thức ăn, chốc chốc lại nói này nói nọ về chất lượng. Hắn mà không ngắt lời bọn họ, nhất định còn kéo dài hơn nữa.
Khi Âm Tế Thiên rời khỏi Thú Viên là đã qua giờ Tuất, hắn rảo bước đi về phía viện của Hoành trưởng lão. Đến nơi cũng đã gần đến giờ Hợi. Bình thường vào giờ này, người trong viện nếu như không phải về phòng tu luyện thì cũng đã ngủ mất rồi, chỉ có một nhóm nhỏ các đệ tử tuần tra quanh viện thôi. Nhưng, tối nay lại ngoại lệ.
Âm Tế Thiên chân trước vừa mới bước vào cửa viện, đã nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn từ phía đại sảnh truyền ra, khiến cho cả mặt đất run chuyển. Linh khí đánh ra bốn phía làm những cây đại thụ xung quanh kêu lên xào xạc. Hắn nhanh tay đỡ lấy cánh cửa, nghi hoặc nhìn vào bên trong. Chỉ thấy đệ tử trong viện Hoành trưởng lão và đám người hầu đang rối rít khống chế pháp khí, bay trên không trung mà nhìn về phía đại sảnh bên kia, miệng còn không ngừng than thở.
“Yêu thú của Minh thiếu gia thật lợi hại! Rõ ràng chỉ mới cấp tám thôi, thế nhưng năng lực đã vượt đến cấp chín rồi!”
“Đó là đương nhiên! Minh thiếu gia là Tài phùng sư và Đúc sư cấp mười, bởi vậy chế tạo trang bị cho yêu thú của mình, cũng tuyệt đối phải cực phẩm!”
“Ngoài khế ước thú, thiếu gia sử dụng pháp bảo, pháp khí cũng rất lợi hại!”
“Ta nghe nói pháp bảo của Minh thiếu gia đều làm từ bí kính hoặc thiên kính, cả cấp độ lẫn chất lượng đều trên cả tiên phẩm!” Nói xong, đệ tử này còn mang vẻ đắc ý dào dạt: “Nhóm Tiềm trưởng lão muốn phá vỡ mấy cái pháp bảo này cũng không phải dễ đâu!”
Lúc này, có người kêu lớn: “Các ngươi nhìn xem, hình như thân thể Minh thiếu gia sắp không trụ được nữa!”
Bọn đệ tử đầy mặt lo lắng: “Thân thể của Minh thiếu gia vốn đã không tốt, hiện tại đấu gần hai canh giờ với các trưởng lão đương nhiên là sắp không trụ được rồi!”
Âm Tế Thiên nghe bọn họ nói thế, trong lòng bất chợt dâng lên lo lắng.
Đã xảy ra chuyện gì? Sao Bắc Minh lại đánh nhau với bọn Tiềm trưởng lão?
Âm Tế Thiên vội vàng chạy về phía đại sảnh, còn chưa đi vào, đã nghe Bắc Vũ Hoành lo lắng hô: “Minh nhi, tuy Tiềm trưởng lão có nói khó nghe một chút nhưng chắc chắn sẽ không bắt Tịch Thiên đi, lời của ta mà con cũng không tin sao?”
“Nếu họ không bắt hắn đi, vậy Tịch Thiên đâu rồi?” Bắc Minh suy yếu hỏi.
“Tịch Thiên tự mình rời khỏi, khi ta đến tìm hắn, hắn đã không ở trong phòng!” Bắc Vũ Hoành vừa vội vừa tức lại vừa lo lắng: “Minh nhi, thân thể con không chịu được nữa đâu, mau dừng tay!”
Bắc Duy và Bắc Sinh ở xa quan sát cuộc chiến của hai bên, nghe Bắc Vũ Hoành nói, vội lớn tiếng hô: “Thiếu gia, thiếu phu nhân tự rời đi thật mà.”
“Các ngươi không chông chừng được hắn, giờ còn dám lên tiếng?!” Bắc Minh cả giận nói: “Tóm lại, khi chưa nhìn thấy hắn, ta nhất định sẽ không bỏ qua!”
Bắc Sinh và Bắc Duy xấu hổ không dám nói nữa.
“Ta đã cho người đi tìm rồi!” Bắc Vũ Hoành tận tình khuyên bảo: “Bây giờ con nghỉ một chút, hết mệt rồi lại trừng trị bọn họ!”
Âm Tế Thiên nghe đến đây, đại khái cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Bắc Minh cho rằng vì Bắc Tiềm nói những lời khó nghe nên hắn mới rời khỏi Bắc gia. Âm Tế Thiên bước vào trong, liền nhìn thấy các trưởng lão phe chi thứ đang đánh nhau túi bụi với đám yêu thú và pháp bảo của Bắc Minh. Nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ, xem ra cuộc chiến cũng kéo dài một lúc lâu rồi.
“Không!”
Khuôn mặt lạnh lẽo suy yếu của Bắc Minh tràn đầy vẻ cố chấp không chịu thỏa hiệp. Pháp bảo trong tay y liên tục đánh tới, làm đám trưởng lão ngay cả thở cũng không kịp.
Âm Tế Thiên nhìn gương mặt tái nhợt của Bắc Minh đang chảy đầm đìa mồ hôi, vành mắt nóng lên, đau lòng gọi: “Bắc Minh!”
Bắc Minh đang chuyên tâm đối phó với Tiềm trưởng lão, chợt nghe được giọng nói mà y tâm tâm niệm niệm. Bắc Minh khựng người lại, ngoảnh đầu đưa mắt lần theo phía phát ra âm thanh. Nhìn thấy Âm Tế Thiên đứng ở cửa viện, con ngươi đen vụt sáng lên, thoắt một cái đã đi đến trước mặt Âm Tế Thiên. Bắc Minh ghì chặt hắn vào g ngực, không ngừng cọ cọ lên lên tóc mai của hắn, đôi môi lạnh lẽo hôn hôn lên hai má hắn.
“Ta tưởng ngươi đã rời khỏi Bắc gia, rời khỏi ta!” Giọng nói của y vừa khàn khàn lại yếu ớt, hoàn toàn lộ ra vẻ lo lắng, sợ hãi.
Âm Tế Thiên nghe y nói vậy liền siết chặt lấy đối phương, vùi đầu vào ngực y, nói: “Ngươi thật ngốc!”
Sao hắn lại có thể vì mấy lời vu vơ của Bắc Tiềm mà rời khỏi Bắc Minh chứ? Đó chẳng phải là cho Bắc Tiềm được như muốn hay sao!
Bắc Vũ Hoành, Bắc Duy và Bắc Sinh nhìn thấy Âm Tế Thiên thì thở phào một hơi: “Thật tốt quá! Thiếu phu nhân rốt cuộc cũng đã trở lại!”
Đám đệ tử của Hoành trưởng lão và người hầu đang vây xem khi nhìn thấy Âm Tế Thiên cũng lộ ra nụ cười vui sướng. Âm Tế Thiên thấy tóc mai mình ướt nhẹp liền ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là trán Bắc Minh không ngừng toát mồ hôi, hắn lo lắng nói: “Chúng ta về phòng đi!”
Bắc Minh biết mình hao tổn lực quá độ, thân thể không chống đỡ được bao lâu, như có như không gật đầu. Âm Tế Thiên vội vàng dìu Bắc Minh về Minh Thăng viện.
Chấp Pháp trưởng lão vẫn luôn ngồi ở đó, thấy bọn họ định đi liền gấp gáp nói: “Hoành trưởng lão, sao ngươi không bảo Bắc Minh thu hồi khế ước thú và pháp bảo chứ?”
Bắc Vũ Hoành nhìn Bắc Tiềm bị pháp bảo hành hạ, hừ lạnh một tiếng: “Cứ để như vậy một hồi nữa đi!”
Hôm nay, phe trực hệ cùng phe chi thứ coi như ngửa bài, sau này nhất định sẽ đối chọi gay gắt, nếu đã như vậy thì việc gì phải bảo Minh nhi thu hồi khế ước thú và pháp bảo? Cũng may, khế ước thú của các trưởng lão đều đã bị cắt đứt liên hệ thần cho nên phe trực hệ mới chiếm được ưu thế. Chứ không thì bên chi thứ nhiều trưởng lão cao giai như vậy, bằng không các trưởng lão phe trực hệ song quyền khó địch lại bốn tay.
()
(Là bên địch đông gấp đôi bên ta).
Chấp pháp trưởng lão nhìn bọn Bắc Tiềm đang khốn đốn chống đỡ, khóe miệng khẽ nhếch, giọng điệu mang theo vài phần vui sướng khi người khác gặp họa: “Cũng tốt!”
Âm Tế Thiên cẩn thận đỡ Bắc Minh nằm xuống giường, sau đó kéo chăn lên đắp cho y.
Bắc Minh khàn khàn nói: “Ngươi cũng lên nằm đi!”
Âm Tế Thiên đẩy Bắc Minh đang dính mình như sam ra, nói: “Ngươi cứ nằm xuống, ta đi lấy nước lau mồ hôi cho ngươi!”
“Không!” Đáy mắt Bắc Minh đầy lo lắng, vội vàng nắm lấy tay hắn không cho hắn rời đi: “Ngươi nằm cùng ta!”
Âm Tế Thiên thấy sắc mặt hắn lúc càng tái nhợt, vội nói: “Được! Được! Được! Ngươi đừng nói gì nữa! Giữ sức đi!”
Bắc Minh thấy hắn lo lắng cho mình, nhếch miệng lộ ra nụ cười vui vẻ. Âm Tế Thiên nằm cạnh Bắc Minh: “Ngươi ngủ đi!”
Bắc Minh nói thêm: “Hôn ta!”
Âm Tế Thiên ngẩng đầu kêu lên: “Này! Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Bắc Minh không nói gì, chỉ nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập khát vọng. Âm Tế Thiên thấy bộ dạng đáng thương của y, đành tự động giương cờ trắng. Hắn bất đắc dĩ bò dậy: “Hôn xong thì ngươi phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi đấy!”
Bắc Minh chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý! Đầu tiên, Âm Tế Thiên hôn lên trán y, tiếp theo hạ lên lông mày, sau đó hôn lên mi mắt, sống mũi cao cao, cuối cùng hôn đôi môi mỏng lạnh lẽo kia. Bắc Minh lẳng lặng nhìn hắn, tuy chỉ là những nụ hôn lướt qua nhưng từng cái đều chan đầy thương yêu.
Âm Tế Thiên hôn lên khóe miệng Bắc Minh, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
Bắc Minh nhìn khuôn mặt xảo ôn nhu trước mắt, không kìm lòng được mà vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, khàn khàn nói rằng: “Tịch Thiên, chúng ta thành thân đi!”