Bắc Minh khẽ liếc Hiên Viên Duật một cái, rồi lại gắp đồ ăn cho Âm Tế Thiên.
Hiên Viên Duật híp híp mắt, chú ý thấy khi Bắc Minh nhìn qua Âm Tế Thiên, hắn liền tươi cười lên ngay, phảng phất như nỗi niềm bi thương ban nãy chỉ là ảo giác của mình y.
Nhất định, Tịch Thiên có việc gạt Bắc Minh.
Nhưng Bắc Minh là người thận trọng, sao lại không phát hiện được sự khác thường của Âm Tế Thiên nhỉ?
Bắc Minh tựa hồ không chú ý đến sự bất thường của Tịch Thiên, tuy thỉnh thoảng y có hơi nghi ngờ nhưng lại bị ánh mắt đưa tình của thiếu niên cuống lấy, cho nên toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Hiên Viên Duật khẳng định, hai người bọn họ có vấn đề.
Hai ngày nay, y luôn quan sát thái độ của Âm Tế Thiên và Bắc Minh.
Âm Tế Thiên càng lúc càng kề cận Bắc Minh, Bắc Minh càng lúc càng không xa rời Âm Tế Thiên. Tại thời điểm dùng cơm, tay phải thì y bận ôm thiếu niên, còn tay trái thì không ngừng gắp thức ăn cho thiếu niên.
Bọn họ quả thực cứ như hình với bóng, cử chỉ càng thêm thân mật, có đôi khi bọn họ chẳng coi ai ra gì mà hôn môi đối phương.
Hiên Viên Duật chẳng có cách nào chen ngang vào hai người bọn họ được, một cảm giác thất bại thảm hại.
Hạ Hầu Lân nhìn bọn họ với ánh mắt vừa đố kỵ vừa giận dữ, nhưng hắn ta lại không thể đứng ra phá hư bầu không khí thân mật đó.
Bắc Minh đang nói chuyện với Âm Tế Thiên, đột nhiên, sắc mặt vụt biến đổi.
Y nhìn sắc trời bên ngoài, cũng đã giữa tháng một rồi.
Bắc Minh quay sang phía Hạ Hầu Lân, cười nói: “Hạ Hầu huynh, ta định đưa huynh về Phàm giới, huynh cần thu dọn cái gì thì mau về phòng thu dọn đi.”
Mọi người bị lời của y làm cho ngốc rớt.
Tim Âm Tế Thiên giật thót lên, chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
Hiên Viên Duật ngạc nhiên nhìn Bắc Minh: “Sao lại đột nhiên muốn đi vậy?”
Hạ Hầu Lân nghĩ thấy mình sắp có thể ở cùng một chỗ với Bắc Minh, hưng phấn nhảy lên: “Ta trở về thu dọn ngay.”
Bắc Minh đứng dậy nói: “Trước khi đi Phàm giới, ta cần nói với cha một tiếng.”
Âm Tế Thiên cũng muốn theo đến viện của Hoành trưởng lão. Không ngờ Bắc Minh lại nói: “Ngươi ở chỗ này đợi ta, ta đi một lát rồi về.”
Âm Tế Thiên đành đứng ở cửa nhìn bóng lưng Bắc Minh rời khỏi.
Khi thấy thân ảnh kia đi không được bao xa thì khẽ lảo đảo một chút, hai mắt hắn không khỏi đỏ lên vì đau xót.
Quả nhiên, thân thể Bắc Minh không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hiên Viên Duật bước đến gần hắn, cùng nhìn ra cửa, giọng đầy vị chua: “Chỉ tách ra một chút mà đã lưu luyến không rời?”.
Âm Tế Thiên nhắm mắt lại, thu hồi cảm xúc của mình, không muốn Hiên Viên Duật nhìn ra cái gì, tùy ý nói: “Có một việc, ta quên nói cho ngươi biết.”
“Chuyện gì?”
“Thanh kiếm ngươi đưa cho ta, lúc đánh nhau cùng bọn đệ tử Khí Đan Phủ, đã bị gãy rồi.”
Hiên Viên Duật không quan tâm nói: “Còn tưởng là chuyện gì, gãy thì gãy đi. Sau này, ta sẽ chế cho ngươi một thanh Thần khí khác.”
Âm Tế Thiên thâm ý: “Chờ ngươi có thể làm ra Thần khí, chắc ta đã không còn sống trên cõi đời này nữa.”
“Ngươi không tin vào năng lực của ta ư?”
Đáy mắt Âm Tế Thiên tối lại: “Không liên quan đến năng lực của ngươi.”
Hiên Viên Duật híp mắt: “Tịch Thiên, ta cảm thấy ngươi đang gạt chúng ta chuyện gì đó.”
“Ta gạt ngươi, đấy không phải là chuyện bình thường sao? Ta mà nói thật hết mọi chuyện với ngươi, vậy mới là không bình thường đó!” Âm Tế Thiên tức giận lườm y một cái, sau đó bước vào một mái đình trong Đại viện.
Hiên Viên Duật nối gót, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ngươi gạt ta thì bình thường, nhưng ngươi gạt Bắc Minh mới là không bình thường!”
Âm Tế Thiên lạnh mắt trừng y: “Ngươi nói bậy bạ gì thế?”
Hiên Viên Duật mềm giọng: “Tịch Thiên, phải chăng ngươi đang gặp phải tình huống khó xử nào đó? Có gì thì ngươi cứ nói ra đi, không chừng ta có thể giúp ngươi đấy.”
Âm Tế Thiên buồn cười nhìn y: “Muốn giúp ta?”
Hiên Viên Duật khẳng định: “Phải!”
“Vậy xin ngươi đừng lên tiếng nữa, ngươi ngồi im là đã giúp ta rồi.”
“Được thôi.”
Hiên Viên Duật thấy hắn không muốn nói, cũng không ép buộc, miễn cho phản tác dụng.
Âm Tế Thiên thấy y đã chịu yên tĩnh, mới xoay đầu sang một bên, dùng thấu thị quan sát viện của Hoành trưởng lão.
—
Sau khi Bắc Minh rời Minh Thăng Viện, liền đi đến phòng khách của viện Hoành trưởng lão.
Hoành trưởng lão đang cùng một vài vị trưởng lão bàn chính sự, thấy Bắc Minh đến thì có chút kinh ngạc.
“Cha, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Hoành trưởng lão nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Bắc Minh, hơn nữa khí sắc y cũng không được tốt. Ông đành bảo các vị trưởng lão chờ mình một lát, rồi dẫn Bắc Minh đến thư phòng phía sau.
“Xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt ngươi khó coi quá vậy?”
Bắc Minh hết nhìn đông tới nhìn tây, xác định trong phòng có bố trị cấm trận cao cấp, mới trầm giọng hô một tiếng: “Cha.”
Hoành trưởng lão thấy y muốn nói lại thôi, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng không thích hợp, chợt nghĩ tới điều gì, hốt hoảng nói: “Ngươi không tìm thấy một hồn kia?”
Bắc Minh chần chờ mà gật đầu.
Hoành trưởng lão thở dài một tiếng, cả người ngã ngửa ra ghế.
“Cha.” Bắc Minh lo lắng bước đến gần Hoành trưởng lão.
Khuôn mặt ôn hòa của Bắc Vũ Hoành tràn đầy vẻ tức giận: “Nếu không tìm được, sao ngươi lại gạt mọi người là tìm được hả?”
Bắc Minh không muốn giấu diếm Bắc Vũ Hoành: “Ta không có lừa các ngài, một hồn kia thật là đã tìm được. Sở dĩ bây giờ nói cho ngài biết chuyện này, là hi vọng ngài không cần vì ta mà khổ sở.”
Bắc Vũ Hoành nghi ngờ nhìn y: “Vậy ngươi…”
“Một hồn kia vẫn luôn ở trong người Tịch Thiên. Minh Vương nói, nếu lấy nó ra, thì Âm Tế Thiên sẽ lập tức hồn phi phách tán.”
Bắc Vũ Hoành khiếp sợ đến không nói ra lời.
Sao kết quả lại như thế này, ông trời thật quá tàn nhẫn rồi.
“Tịch Thiên không biết gì cả, bởi vậy ta mới nói một hồn kia đã trở lại trên người mình. Nếu không, hắn vẫn khăng khăng ở lại Minh Ngục tìm nó.”
Bắc Vũ Hoành chua xót nói: “Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Khó trách, nhiều ngày qua Bắc Minh không quan tâm đến sư vụ trong Bắc phủ, làm ông cứ tưởng là y muốn gần gũi Tịch Thiên thêm vài hôm.
“Cơ thể của ta đã chống đỡ không nổi, có khả năng…khả năng ngày mai liền….”
Bắc Minh nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra, mới kiên định nói: “Tạm thời, ta không muốn Tịch Thiên biết chuyện này. Cho nên mới lừa hắn là sắp bế quan, chờ thêm dăm ba năm để hắn quen với việc sống thiếu ta, các ngài hãy kể cho hắn biết sau.”
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Bắc Vũ Hoành, y nắm lấy bàn tay của ông: “Ta biết, ngài luôn lo lắng cho cơ thể của ta, nhưng giờ ta đành làm ngài thất vọng rồi. Mấy năm nay, không có cơ hội làm tròn đạo hiếu, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ngài. Mong ngài nhận một lạy của hài nhi.”
Hai chân Bắc Minh quỳ trên mặt đất, nặng nề mà dập đầu ba cái.
Y ngẩng đầu lên, trên trán đã rỉ ra một vệt máu: “Hi vọng cuộc sống sau này, cha có thể quan tâm chăm sóc Tịch Thiên như con ruột của ngài”.
Bắc Vũ Hoành thống khổ mà đưa tay che mắt, tay còn lại không tiếng động mà quơ quơ, ý bảo Bắc Minh rời khỏi.
Bắc Minh nhìn nhìn Bắc Vũ Hoành vô lực ngồi trên ghế, một lúc sau mới rời khỏi thư phòng.
Bắc Vũ Hoành nghe tiếng bước chân đi xa, mới buông tay xuống, lộ ra đôi mắt đỏ bừng.
Về sau, ông cứ coi như đứa trẻ này đang bế quan đi.
—
Minh Thăng viện.
Âm Tế Thiên thu hồi thấu thị, vội vàng dùng hai tay che mặt mình lại, không cho Hiên Viên Duật trông thấy bộ dáng khổ sở của hắn hiện giờ.
Hiên Viên Duật phát hiện hành động bất thường của Âm Tế Thiên, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên không trả lời.
Lúc này, Hạ Hầu Lân kích động mà chạy vào tới, thấy Hiên Viên Duật và Âm Tế Thiên đang ngồi trong đình, liền cười cười nói: “Minh hiền đệ đâu rồi? Chẳng phải y đã nói sẽ đưa ta trở về Phàm giới hay sao?”
“Y tới viện của Hoành trưởng lão rồi, một chút nữa sẽ quay lại.”
Hạ Hầu Lân ngồi xuống, nhìn Âm Tế Thiên bưng kín mặt, nghi hoặc: “Tịch Thiên làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên kềm chế cảm xúc, buông đôi tay xuống, giả vờ mất hứng mà hừ một tiếng: “Ta chỉ đang tức giận vì Bắc Minh không chịu mang ta đi Phàm giới!”
Hiên Viên Duật híp mắt, không chút nào tin tưởng lý do thoái thác của hắn, nhưng cũng không tiếp tục hỏi rõ nguyên nhân.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương trên trán, Bắc Minh mới dám trở về Minh Thăng Viện. Y bắt gặp Âm Tế Thiên, Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân đang ngồi trong đình, câu có câu không trò chuyện.
Hiên Viên Duật vừa thấy Bắc Minh trở về, ánh mắt khẽ động, liền đứng dậy nói: “Hạ Hầu huynh, ta còn có việc, sẽ không cùng Minh sư đệ đưa ngươi trở về Phàm giới được.”
“Duật hiền đệ không cần khách khí như vậy, để Minh hiền đệ đưa ta về cũng tốt.” Hạ Hầu Lân cầu mà còn không được, giờ xem ra hắn sắp có một quãng thời gian ở riêng với Bắc Minh rồi.
Bắc Minh kéo Âm Tế Thiên ra phía sau một cây cột trong đình, nhờ nó che đi thân ảnh của hai người bọn họ.
Y ôm siết thiếu niên vào trong ngực, hận không thể dung hợp hắn vào trong cơ thể mình, để sau này hai người sẽ không phải chia lìa nữa.
Âm Tế Thiên giật giật môi: “Minh….”
“Xuỵt! Đừng nói gì cả! Để ta nhìn ngươi một lát!”
Ánh mắt Bắc Minh tràn đầy nhu tình, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, khi sờ tới đôi môi đỏ tươi kia, y liền mạnh cúi đầu, hung hăng cắn lên đó thật lâu. Rồi mới chịu buông thiếu niên ra, không quay đầu lại mà đi đến đại sảnh.