Phật Môn Ác Thê

chương 337

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe vậy, Âm Tế Thiên bật cười ra tiếng!

Nhưng tức khắc, hắn thu liễm tiếu ý, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đế Duật, nói: “Đế Duật, ta cũng cho ngươi một cơ hội để chạy trốn, nếu không, đừng trách ta vô tình!”

[Là thu bớt lại tươi cười trên mặt, mình thấy để vậy câu văn hay hơn nên không sửa]

Đế Duật thấy hắn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ánh mắt trầm xuống, hai tay nhanh chóng vẽ nên một đạo phù ấn, sau đó đánh thẳng nó về phía Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên nhiu nhíu mắt, nhưng người vẫn không nhúc nhích!

Đột nhiên, có đạo ánh sáng bạc xẹt ngang, phịch một tiếng, phong ấn bị bổ cho dập nát.

“Thái tử Đế Duật! Có vẻ ngài đã quên mất sự tồn tại của tiểu nhân thì phải!”

Hư Không cầm trên tay một thanh trường kiếm màu đen, ngã ngớn nhìn Đế Duật!

Đế Duật chuyển mắt xem Hư Không, cười lạnh một tiếng, sau đó lại trở về trên người Âm Tế Thiên, hành vi này rõ ràng là không để Hư Không vào mắt.

Hư Không giận dữ, giơ thanh trường kiếm đâm mạnh về phía Đế Duật.

Mắt thấy sắp xuyên thủng vào yếu hầu Đế Duật, nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, chợt có tia sáng tím lóe qua, loảng xoảng một tiếng, trường kiếm trong tay Hư Không bị cắt gọn thành hai nửa.

Hư Không chẳng chút quan tâm, quẳng chúng nó qua một bên.

Trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn khi không cầm thanh kiếm mình thích nhất ra, nếu không, cũng sẽ bị Quang Thần Kiếm chém gãy.

Bất quá, trên đời này trừ Ám Thần Liêm ra, liền không còn bất cứ Thần Khí nào có thể chống lại nó!

Đế Duật trừng mắt lên, một cỗ lực lượng cường đại vô hình bắn ra, thẳng áp về phía Hư Không.

Nguyên bản Hư Không đã không phải là đối thủ của Đế Duật, đụng phải cỗ lực lượng này, khó lòng phòng bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị nó đánh bay ra ngoài.

Thanh Liên ngồi ở một góc hẻo lánh, nhìn cảnh này mà hai mắt trợn tròn. Từ đầu đến đuôi hắn hoàn toàn không hề thấy Đế Duật ra tay, vậy mà cả đám người cư nhiên bị y đánh bại sạch!

Đế Duật chuyển mắt sang chỗ Âm Tế Thiên ngồi, nào ngờ, nơi ấy đã không còn bóng người.

Y nao nao, ngay sau đó, có một cỗ uy hiếp xẹt tới gần.

Đế Duật mạnh xoay người, nâng Quang Thần Kiếm lên đỡ, keeng một tiếng, hai thanh Thượng Cổ Thần Khí giao nhau, linh lực cường đại dao động, khiến cả tòa Đại điện đều rung chuyển.

Ai trong Thần Giới cũng đều biết Âm Tế Thiên có sức lực lớn vô cùng, có thể tiếp được một bổ của hắn, là phải cố hết cả sức. Cho nên, lúc Đế Duật cản lại Thần Khí của hắn xong, hai tay đã tê rần rần!

Mặt đất dưới chân bị ép đến lồi lõm móp méo, có thể thấy được sức lực Âm Tế Thiên lớn đến nhường nào!

Đồng thời, y thầm cảm thấy may mắn khi mình cầm trên tay chính là Quang Thần Kiếm, chỉ cần Âm Tế Thiên dùng sức càng lớn, Thần Khí trong Âm Tế Thiên càng dễ bị gãy lìa. Bởi vì chỉ có Ám Thần Liêm mới có thể địch lại nó được!

Âm Tế Thiên phát hiện Thí Thần bị nứt ra một cái khe, liền vội vàng thu hồi nó vào trong Nhẫn không gian, sau đó vụt chạy ra xa mười thước.

Trong lòng Đế Duật thập phần kinh ngạc, thân thể Âm Tế Thiên cư nhiên khôi phục nhanh đến như vậy.

Y trêu tức nói:“Định dùng tay không đánh với ta à?”

Âm Tế Thiên thản nhiên nói:“Ta là đang làm rõ một chuyện thôi!”

“Chuyện gì?”

“Chỉ có Ám Thần Liêm mới có thể đối phó với Quang Thần Kiếm trên tay ngươi!”

Đế Duật nói:“Cái này là chuyện quá rõ ràng rồi còn gì!”

Âm Tế Thiên nhếch môi cười:“Ngươi có muốn biết năm xưa ta đã giải trừ Thượng Cổ Phong Ấn, thả Đế Minh từ Tà Ma Chi Địa ra, bằng cách nào hay không?”

Đế Duật phút chốc nheo mắt lại!

Phụ hoàng đã từng nói qua, cho dù là chính ông, cũng không thể tự tiện cởi bỏ Thượng Cổ Phong Ấn!

Cho nên, hơn một vạn năm qua, y và phụ hoàng trước sau vẫn chẳng hiểu nổi Âm Tế Thiên làm cách nào mà cứu Đế Minh ra được.

Bất quá, vì cớ gì Âm Tế Thiên lại đột nhiên nhắc tới việc này?

Âm Tế Thiên tiếp tục:“Còn nhớ Đế Lân vì cứu Đế Minh, cho nên đã từng gạt lấy phù ấn của Quang Thần Vương không?”

“Nhớ rõ!” Đế Duật nghĩ nghĩ lại nói:“Nhưng lúc ấy Đế Lân vừa rời khỏi Quang Thần Điện chưa được bao lâu, liền bị bắt trở về. Phù ấn trên tay hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu bị tráo đổi!”

Phụ hoàng cũng có kiểm tra qua, phù ấn trong tay Đế Lân là thật. Hơn nữa, phù ấn của phụ hoàng không phải chỉ đơn giản nhớ kỹ điêu văn trên đó là nhái theo được.

Cho dù có người nắm rõ trong ngoài, nhưng không có nguyên liệu giống y đúc, thì dù cho có chế tạo ra được, hiệu quả cũng khác nhau hoàn toàn!

Âm Tế Thiên cười nhạo một tiếng:“Nhất định các ngươi cho rằng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ta sẽ không thể nhớ hết được điêu văn trên phù ấn. Hoặc là, không thể tìm đến nguyên liệu giống y đúc như nó. Lại hoặc là, có chế ra được thì hiệu quả cũng chưa chắc sẽ giống nhau?”

Đế Duật không có phản bác lời hắn.

Bởi vì, bọn họ quả thật nghĩ như vậy!

Âm Tế Thiên lại hỏi:“Vậy ngươi có biết lý do vì sao Quang Thần Vương muốn giết ta không? Ta tin chắc ngươi sẽ không ngu ngốc đến nỗi cho rằng Quang Thần Vương muốn giết ta, chỉ đơn giản là do ta thả Ám Thần Vương ra chứ?”

Đế Duật nhíu chặt mày.

Tất nhiên y sẽ không nghĩ thế, y biết phụ hoàng muốn giết Âm Tế Thiên không chỉ bởi vì hắn thả Ám Thần Vương ra, mà còn bởi vì Âm Tế Thiên có thể biết trước tương lai, và phụ hoàng lại cư nhiên không nắm giữ được tương lai của Âm Tế Thiên.

Cho nên, phụ hoàng sợ hãi, sợ Âm Tế Thiên làm ra những chuyện mà ông không biết trước.

Âm Tế Thiên phảng phất như đoán được y đang nghĩ gì, cười cười:“Ta biết Quang Thần Vương đang sợ ta. Bất quá, hắn quả thật nên sợ ta!”

Đế Duật nheo mắt:“Chuyện này cùng với chuyện ngươi cứu Đế Minh can hệ gì? Đừng nói là ngươi định kéo dài thêm thời gian à?”

“Ai bảo không can hệ! Chúng nó có can hệ rất lớn. Bởi vì……”

Âm Tế Thiên đột nhiên tràn ra tươi cười đầy tà mị!

Hai nắm tay của hắn đột nhiên kéo dài ra, và ngay giữa đó, chậm rãi hé lộ một thanh sắt tròn màu đen.

Mắt Đế Duật khẽ khựng, nhìn thanh sắt theo động tác của Âm Tế Thiên mà càng lúc càng dài.

Thời điểm Âm Tế Thiên kéo được khoảng ba thước, tay trái đột nhiên buông lỏng, tay phải cầm lấy thân thanh sắt, mạnh vung ngang mặt đất, khiến Đế Duật thấy rõ ràng hình dáng của nó.

Ánh mắt Đế Duật từ nghi hoặc, bỗng trở nên vô cùng khiếp sợ, y chỉ vào thanh Thần Khí trong tay Âm Tế Thiên, khó có thể tin nói:“Ám… Ám Thần Liêm!”

Tươi cười của Âm Tế Thiên vẫn không đổi:“Ngươi nói xem, ta dùng thanh Thần Khí này đối phó với Quang Thần Kiếm của ngươi, có còn bị gãy nữa không nhỉ?”

Đế Duật nhìn hắn đầy phức tạp:“Đế Minh cư nhiên đưa cả Ám Thần Liêm cho ngươi!”

“Yêu thú truyền thừa y còn dễ dàng đưa cho ta, sao Ám Thần Liêm lại không thể chứ? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được như y sao?” Âm Tế Thiên chế giễu nhìn Đế Duật nói.

Đế Duật khẳng định mình sẽ làm không được!

Âm Tế Thiên lại nói:“Trên tay ta không phải Ám Thần Liêm bản gốc, thế nhưng, nó cũng là Ám Thần Liêm!”

Đế Duật nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Có ý gì?”

“Thanh Ám Thần Liêm này là ta sao chép ra tới, nó trừ bỏ không thể biến hóa thành hình người như Ám Thần Liêm bản gốc, thì các phương diện còn lại cũng không có gì khác nhau!”

Đế Duật hơi không rõ.

Âm Tế Thiên không ngại giải thích thêm: “Cũng giống như các ngươi luyện chế ra một thanh Thần Khí. Chẳng qua nếu các ngươi luyện Thần Khí cần phải tiêu tốn thời gian và thần lực, còn phải mất công mất sức sưu tầm nguyên liệu.”

“Mà ta, trong tình huống không có bất cứ nguyên liệu nào, vẫn có thể tùy thời tùy chỗ, chỉ nội trong chớp mắt, liền luyện chế ra được thanh Thần Khí kia”.

Âm Tế Thiên cười cười:“Phù ấn của Quang Thần Vương, là được ta làm ra bằng cách này. Các ngươi cũng rõ rồi đó, hiệu quả giống y đúc bản gốc thôi!”

Đế Duật giật mình!

Bậc năng lực này, quả thật quá mức nghịch thiên!

“Đúng rồi!”

Âm Tế Thiên thu liễm ý cười:“Vừa rồi, ngươi còn nói đúng một chuyện!”

Đế Duật chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Âm Tế Thiên vụt biến mất, kế đó đột nhiên xuất hiện trước mặt y, giơ ‘Ám Thần Liêm’ trong tay lên, mạnh bổ xuống phía y.

Đế Duật kinh hãi, cuống quít dùng Quang Thần Kiếm đỡ, may mắn chặn kịp ‘Ám Thần Liêm’, chỉ là hai chân của y đã bị lún sâu vào trong đất.

Âm Tế Thiên tăng lớn sức lực, ngăn chặn Quang Thần Kiếm trong tay Đế Duật:“Ta nói với ngươi nhiều như vậy, quả thật là vì kéo dài thời gian, để bản thân khôi phục lại thể lực!”

Khóe môi hắn cong lên nụ cười tàn nhẫn: “Đế Duật, ta đã cho ngươi cơ hội chạy trốn, là chính ngươi không cần!”

Đế Duật cố hết sức chống đỡ ‘Ám Thần Liêm’ trên tay hắn, đồng thời, khẽ liếc mắt nhìn, nơi hai thanh Thần Khí giao nhau,‘Ám Thần Liêm’ cư nhiên không xuất hiện bất kỳ dấu vết.

Nếu đúng như lời Âm Tế Thiên nói,‘Ám Thần Liêm’ là bị hắn sao chép ra. Thế, hắn cũng có thể sao chép được Quang Thần Kiếm luôn rồi?

Nghĩ đến khả năng này, dưới đáy lòng Đế Duật thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng hiểu rõ vì sao phụ hoàng lại nóng lòng muốn giết chết Âm Tế Thiên!

Hắn quả thực là một tồn tại đầy uy hiếp, có hắn ở bên người Đế Minh, phụ hoàng vĩnh viễn không có ngày trở mình.

Đế Duật lấy lại thần, nhanh chóng dùng thuấn di chạy khỏi Đại điện.

Âm Tế Thiên chế giễu nói:“Giờ mới biết sợ à!”

Thần Hồn Thú bị uy áp của Đế Duật chế ngự, đều lập tức chiếm được giải phóng, nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Âm Tế Thiên dùng thị giác truy tìm tung tích của Đế Duật, đồng thời cũng tìm kiếm cả Diễm Sắc, sau đó quay sang nói với Thần Hồn Thú:“Diễm Sắc bị nhốt trong thú lao, các ngươi đi cứu nàng ra mau.”

“Vâng!” Thần Hồn Thú suy yếu đáp.

“âm đo hữu!” Thanh Liên nãy giờ vẫn ngồi ở một góc hẻo lánh, lúc này mới lên tiếng hô.

Cường đại: Đại khái là vừa lớn vừa mạnh.

Chế ngự: Ở đây là bị bị đánh bại, bị khóa lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio