“Đi!” Âm Tế Thiên nói với Hắc Độc Báo.
Hắn không biết nên điều khiển một yêu thú như thế nào, chỉ có thể cưỡi Hắc Độc Báo này như cưỡi ngựa. Cơ mà Hắc Độc Báo là yêu thú cấp tám, linh trí của nó và con người đã ngang ngửa nhau, cho nên kêu ‘giá’ bắt nó chạy giống con ngựa thì đương nhiên là không được!
Hắc Độc Báo hưng phấn dựng thẳng hai chân trước chồm lên, lúc bay lên không trung tạo thành một đường cong đen loáng, tuy rằng lưng còn chở hai người, nhưng cơ thể vẫn rất nhẹ nhàng, cứ bước cứ chạy trên không trung, tốc độ cũng không bị chậm lại, nhượng hai người ngồi trên lưng nó cảm nhận gió đêm thổi vù vù qua tai.
Cúi đầu nhìn có thể thấy đường cái vô cùng náo nhiệt, nhiều đạo lữ có đôi có cặp dắt tay kề vai đi cạnh nhau.
“Nó rất nghe lời ngươi!” Thôn Phách thâm ý nói.
Âm Tế Thiên cũng rất ngạc nhiên, vuốt lông trên cổ Hắc Độc Báo, trêu đùa nói: “Có lẽ là phật khí trên thân thể ta khiến nó cảm thấy thân thiết!”
Thôn Phách bị lời này của Âm Tế Thiên làm phá ra cười, một hồi lâu sau mới ngừng lại, hỏi: “Ta nghe nói, sáng nay ngươi và tên bệnh tật kia đi Duyên sơn cầu duyên?”
Âm Tế Thiên nghe y gọi Bắc Minh là ‘tên bệnh tật’ thì cảm thấy rất khó nghe: “Y không phải gọi là tên bệnh tật, y họ Bắc, gọi là Bắc Minh, ngươi có thể giống như những người khác gọi y là Minh thiếu gia”
Mắt Thôn Phách lóe sáng, trêu đùa nói: “Ngươi đang bênh vựa kẻ yếu sao?”
Âm Tế Thiên hỏi vặn lại: “Chẳng nhẽ không được?”
Thôn Phách cười cười, không buồn cãi nhau với hắn chỉ vì cái xưng hô nữa mà tiếp tục đề tài trước đó: “Ta còn nghe các ngươi đến đó để cầu nhân duyên!”
Âm Tế Thiên hỏi thẳng: “Tối nay ngươi tìm ta thật ra không phải để du ngoạn mà là hỏi thăm sự tình ở Duyên sơn đúng không?”
Thôn Phách chậc chậc hai tiếng: “Lại bị ngươi đoán đúng rồi! Ta rất tò mò, rõ ràng ngươi cùng với tên bệnh… người kia đi cầu duyên, sao cuối cùng lại biến thành cầu duyên với Hiên Viên Duật! Nghe người ta nói đây là Thần Duyên ngàn năm khó gặp đó!”
Âm Tế Thiên nheo mắt lại: “Ta không biết ngươi nói Thần Duyên là cái gì, đối với ta thì duyên phận chỉ dừng lại ở việc hai người gặp được nhau, còn duyên dày hay mỏng thì có nghĩa hai người bị ràng buộc nhiều hay ít, cũng chẳng thể hiện được kết quả cuối cùng.”
Lập tức, hắn lại châm biếm nói: “Nghe ngươi nói liền biết ngươi không tin vào duyên số, vì sao lại tò mò đi hỏi chuyện duyên số?” Người phía sau đột nhiên phì một tiếng bật cười, mà càng cười lại càng thoải mái, toàn bộ không trung đều vang tiếng cười của y.
“Ngươi cười cái gì?”Âm Tế Thiên không vui nhíu mày, hắn cũng đâu có nói cái gì hay ho mà người này lại cười như điên vậy.
“Ta rất vui vẻ!” Thôn Phách vừa cười vừa nói, khiến người ta cảm thấy y thật sự đang rất vui vẻ.
“Nhưng tâm tình vui vẻ của ta lại bị ngươi phá hết rồi, ta muốn trở về!”
Vốn Âm Tế Thiên rất vui vẻ, vậy mà Thôn Phách lại đột nhiên nhắc tới chuyện sáng nay, sau đó lại không ngừng cười to một cách khó hiểu, thật sự làm cho tâm trạng của hắn tuột xuống! Thôn Phách không có ý định phản đối, tùy ý để Âm Tế Thiên điều khiển Hắc Độc Báo chạy về hướng Bắc phủ.
Trở lại phòng ở Minh Thăng viện, Thôn Phách thu Hắc Độc Báo vào trong pháp bảo, sau đó đem pháp bảo vứt cho Âm Tế Thiên nói: “Tối nay ngươi làm ta thật sự rất vui vẻ, vì thế ta đem nó tặng cho ngươi!”
Sau đó liền biến mất hút!