Bắc Minh nghe thấy ba chữ ‘con lừa ngốc’ thì bất mãn nhíu mày, thản nhiên sửa miệng Bắc Thần: “Hắn tên là Tịch Thiên!”
Bắc Thần sảng khoái sửa miệng: “Được! Tịch Thiên thì Tịch Thiên!”
Bắc Thần biết rõ tính cách Bắc Minh rất cố chấp, nếu không sửa lại xưng hô ngay thì có thể Bắc Minh cả đời đều đối chọi với hắn! Bắc Thần cười tủm tỉm: “Thứ mà ta muốn, đêm qua ngươi đã luyện xong rồi chứ?”
“Xong rồi!” Bắc Minh nhẹ giọng nói.
Âm Tế Thiên lập tức nhăn mày lại. Đêm qua Bắc Minh không trở về phòng ngủ là do luyện cái gì đó cho Bắc Thần sao? Sắc mặt hắn tái nhợt là do dùng linh lực quá độ? Chắc không phải là y đồng ý giúp Bắc Thần luyện chế đồ vật thì Bắc Thần mới chấp nhận diễn trò với người trẻ tuổi kia đó chứ? Âm Tế thiên liếc nhìn sang Bắc Đẩu, sắc mặt Bắc Đẩu vừa đen vừa thối, nghĩ thầm rằng suy đoán của mình xem ra là đúng!
Bắc Thần thả Chấp Pháp trưởng lão ra, chộp bả vai Bắc Minh nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện một chút!”
Bắc Minh gật gật đầu, buông tay Âm Tế Thiên, đi cùng với Bắc Thần tới chỗ đại thụ trong vườn hoa. Đợi bọn hắn đi xa rồi, Chấp Pháp trưởng lão lập tức nói: “Tịch Thiên, sau này đừng nên mua đồ ăn yêu thú ở Đậu Hoa thôn nữa!”
Âm Tế Thiên biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn hỏi: “Tại sao?”
“Người trong Đậu Hoa thôn đều là bị các thành trấn đuổi đi. Trong nhóm người đó có kẻ cực hung cực ác, có kẻ tội lỗi chồng chất, thân phận đê tiện. Giao du với bọn chúng sẽ phá hủy thanh danh của Bắc gia. Hiện giờ Bắc Hữu Lợi đã bị tước chức quản sự, còn chịu trách phạt rất nặng, chỉ cần sự tình truyền ra ngoài thì các đại thương gia cũng không làm khó ngươi nữa!” Chấp Pháp trưởng lão sống tại Bắc gia nhiều năm, làm sao lại không biết những thủ đoạn này?
Âm Tế Thiên cũng không ăn nói qua loa: “Tịch Thiên nhìn thấy trong Đậu Hoa thôn đại đa số đều là người già, phụ nữ và trẻ em, mặc dù ngài nói những người đó thực sự tồn tại, thế nhưng bọn họ cũng không phải là sinh ra vốn đã thế, rất có thể trước kia làm những chuyện đó là do bất đắc dĩ hoặc bị ép buộc. Chấp Pháp trưởng lão, chúng ta sinh ra đều ngang hàng với nhau, dân trong Đậu Hoa thôn cũng không đê tiện, chẳng qua còn phải phụ thuộc xem chúng ta nhìn nhận họ như thế nào!”
CMN! Hắn cảm thấy mình sắp thành Đường Tăng rồi!
Nếu không phải vì kiếm nhiều linh thạch, hắn cần gì phải tận tình khuyên bảo nói này nói nọ những chuyện mà trước kia có đánh chết cũng không có khả năng nói. Âm Tế Thiên biết nói như vậy khẳng định là không động chạm gì đến Chấp Pháp trưởng lão, lại nói tiếp: “Không nói đến chuyện trong Đậu Hoa thôn mà nói đến giá cả của thức ăn. Ở Đậu Hoa thôn chỉ cần mười ba viên linh thạch hạ đẳng là mua được đồ ăn rồi. Thế nhưng Lợi quản sự ở trong thành phải mất đến mười lăm viên. Nếu tiếp tục mua ở Đậu Hoa thôn, mỗi tháng có thể bớt được khoảng ba vạn viên linh thạch hạ đẳng. Có lẽ đối với Chấp Pháp trưởng lão mà nói chừng này cũng không nhiều, thế nhưng chỗ linh thạch này đã có thể cung cấp cho rất nhiều đệ tử tiêu dùng, hơn nữa tính quanh năm suốt tháng thì cũng là một khoản chi tiêu lớn của Bắc gia!”
“Ngươi…” Chấp Pháp trưởng lão nhất thời nghẹn lời.
Hắn không thể nói với Tịch Thiên đồ ăn trong Bắc hoàng thành sở dĩ cao hơn so với ở Đậu Hoa thôn là bởi vì Bắc Hữu Lợi ở giữa tham ô linh thạch. Kỳ thực cái này cũng chẳng phải chuyện lớn gì, người giống như Bắc Hữu Lợi, trong Bắc gia có rất nhiều! Từ gia chủ Bắc gia đến gia phó, trong lòng ai cũng đều biết rõ ràng, chẳng qua là hai bên ngầm hiểu mà thôi! Nếu hắn nói ra chuyện này sẽ dạy hỏng một người thành thật lương thiện mất! Âm Tế Thiên mà biết trong lòng Chấp Pháp trương lão nghĩ như thế, nhất định sẽ cười đến nỗi lăn lộn trên giường.
Chấp Pháp trưởng lão nhìn khuôn mặt trắng trẻo ngây ngô của Âm Tế Thiên, bất đắc dĩ thở dài, khoát tay áo: “Thôi! Thôi! Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, bất quá về sau mà lại xảy ra chuyện gì trong đồ ăn thì cũng sẽ không may mắn như hôm nay đâu!”
Tất nhiên Âm Tế Thiên hiểu được ý của Chấp Pháp trưởng lão, cũng không lo lắng sau này sẽ phát sinh chuyện Bắc Hữu Lợi hãm hại người như hôm nay. Hiện giờ thiếu mất Bắc Hữu Lợi, các đệ tử khác trong Thú viên chẳng còn dám hiên ngang gây sự, hơn nữa sau khi phát sinh chuyện hôm nay, Thú Viên nhất định có thể an ổn một thời gian. Mà Vạn tổng quản kia, Bắc Hữu Lợi gặp chuyện, hắn sẽ tạm thời không tìm mình phiền toái. Về chuyện mua đồ ăn ở Đậu Hoa thôn, chỉ cần đệ tử trong Thú Viên không cố tình gây chuyện, các đệ tử khác cũng không dám chen chân đến coi hóng chuyện trong Thú viên, nhiều lắm là sau lưng nói vài câu khó nghe.
Đúng lúc này thì Bắc Minh và Bắc Thần cũng trở lại. Âm Tế Thiên phát hiện trên trán Bắc Minh đã chảy lấm tấm mồ hôi, lập tức tiến lên đỡ y. Bắc Thần nhìn hành động của Âm Tế Thiên, vui mừng cười cười, sau đó quay đầu sang Bắc Minh: “Thú Triều sắp tới rồi, ta không thể ở lại đây lâu, chuyện sau này đành nhờ ngươi vậy. Bất quá, ngươi không cần phải cố quá, lượng sức mà làm!”
Bắc Minh không nói gì, trực tiếp lôi kéo Âm Tế Thiên trở lại phòng ở Minh Thăng viện, vừa đóng cửa thì vụt cúi đầu hôn lên môi Âm Tế Thiên. Lúc Âm Tế Thiên nhận ra Bắc Minh đang dùng đầu lưỡi cạy mở môi răng hắn, thì hắn đẩy y ra, nói: “Có muốn trở thành kẻ đầu tiên trong Tu Chân giới bởi vì hôn môi mà chết bất đắc kỳ tử không?”
Lần trước ở Duyên sơn, chỉ một cái hôn môi thôi cũng khiến thân thể Bắc Minh yếu đi. Huống chi là hiện tại, chỉ sợ hôn sâu thêm một chút liền tắt thở bỏ mình. Bắc Minh biết hắn là lo cho mình, khóe miệng hơi kéo lên, bất quá rất nhanh kiềm chế xuống, cố gắng đè ép tâm tình vui vẻ, để mình nhanh chóng bình tĩnh hơn. Y giơ lên ngón tay, nhẹ nhàng xẹt qua lông mày Âm Tế Thiên, ánh mắt, cái mũi, hai má, còn có đôi môi. Một lần lại một lần, tựa như muốn đem cả người hắn khắc thật sâu vào trong trí nhớ.
Âm Tế Thiên nhìn thấy trong tròng mắt đen láy kia toàn bộ đều là bóng dáng mình, khóe môi không nhịn được cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Con ngươi đạm mạc của Bắc Minh hiện lên vẻ kinh diễm, hơi hơi giật mình! Tim y đột nhiên đập mạnh, gấp gáp vươn hai tay lên che lấy khuôn mặt Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên sửng sốt, ánh mắt từ khe hở xuyên qua, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?” Bắc Minh khàn khàn trả lời: “Không có gì!”
Âm Tế Thiên cảm thấy bộ dạng của y không giống như là không có việc gì, nhanh chóng kéo tay y ra, dìu y ngồi lên ghế, rót cho y một chén trà.
Bắc Minh nhận chén trà, nhẹ uống một ngụm.
Vào lúc y tiếp nhận chén trà, Âm Tế Thiên phát hiện trên cổ tay Bắc Minh có đeo một cái vòng tay màu đen, tò mò hỏi: “Ngươi đeo cái gì trên cổ tay vậy?”
Hắn không nhớ rõ trước kia Bắc Minh có đeo vòng tay màu đen hay không, cũng có thể là hắn không có chú ý. Ánh mắt Bắc Minh hơi lóe, đặt cái chén xuống, đồng thời dùng ống tay áo che đi cái vòng.
“Chỉ là một cái vòng tay bình thường thôi!”
Âm Tế Thiên thấy y không có ý định nói, cũng chẳng thèm hỏi nữa: “Ngươi có muốn nằm lên giường nghỉ một lát không”.
“Từ hôm nay ta bắt đầu bế quan!”
Trong giọng nói của Bắc Minh có pha chút bất đắc dĩ, kéo Âm Tế Thiên đến ôm vào trong lòng, dùng hai má thân thiết cọ lên mặt Âm Tế Thiên: “Có thể trước Thú Triều khoảng năm ngày thì sẽ xuất quan. Nếu như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết thì tới tìm cha, đừng có cứng đầu chống đối! Hiểu chưa?” Bắc Minh rầu rĩ lên tiếng.
Tới Thú Triều còn khoảng hai tháng, vậy là có đến hơn một tháng hắn không được nhìn thấy Bắc Minh? Sao người trong Tu Chân giới động một cái lại bế quan vậy?
Bắc Minh đột nhiên siết chặt hai tay, nửa ngày lại nói: “Nhớ rõ cách xa Hiên Viên Duật ra, không được gặp mặt!” Nghe Bắc Minh nhắc nhở, Âm Tế Thiên lại không khỏi nhớ tới chuyện mà Hiên Viên Duật nói hôm qua.
Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên không tập trung, ánh mắt hơi nhíu lại, nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn vành tai hắn coi như trừng phạt. Âm Tế Thiên giật mình tỉnh táo lại: “Ta sẽ không tìm y!”
Hắn quyết định trước gạt Hiên Viên Duật qua một bên đã, miễn cho y quá đắc ý, cảm thấy mình cầu cạnh đến y: “Mà nếu y tới tìm ngươi thì sao?”
Âm Tế Thiên xem thường: “Đó đâu phải chuyện mà ta có thể ngăn cản được, nếu y đột nhiên xuất hiện trong Bắc gia, ta nghĩ có tránh cũng không tránh được, chẳng phải sao?” Tiếp, hắn lại nhớ tới một chuyện, nói:” Nếu như ngươi lo lắng như vậy, bảo tiểu thí… Dực Đồng đếu nhìn ta là được!”
Bắc Minh trầm mặc.
“Lại nói, cứ cho là hai chúng ta gặp nhau thì đã sao?”
Âm Tế Thiên buồn buồn nói, càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng thì biến thành nói thầm: “Mà người y thích là ngươi, nếu có lo lắng thì cũng là ta lo lắng với đúng chứ!”
Câu nói sau cùng tuy đã rất nhỏ, nhưng mà vẫn để Bắc Minh nghe được. Nhất thời, vẻ u ám trên mặt Bắc Minh biến mất không còn tăm hơi, khóe miệng kéo thành một nụ cười nhợt nhạt. Hắn thật sự không biết rốt cục Hiên Viên Duật làm cái gì thế nhưng lại khiến tiểu phu nhân của mình hiểu lầm rằng Hiên Viên Duật thích mình. Thật muốn nhìn xem lúc Hiên Viên Duật biết được ý nghĩ này của Tịch Thiên thì sẽ phản ứng như thế nào!