Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Bảo Chiếu cảm thấy rất không hợp lí. Chăn đệm mềm mại ấm áp, hương bạc hà thản nhiên, còn có, ưhm, trong lòng là cái đồ chơi gì?
“Hello, quản lí buổi sáng tốt lành.” “Đồ chơi” trong lòng tự động chào hỏi.
Bảo Chiếu lạnh mặt, đơ ra nhìn chằm chằm Tô trợ lý đang cười đến rất thích ý kia.
“Vẻ mặt như thế là sao?” Tô Lạc bĩu môi, “Tôi còn chưa có đòi thu phí ăn ở của anh đâu.”
Bảo Chiếu còn đang phát ra ánh sáng lạnh như băng.
“Sao sao chứ.” Tô Lạc tiếp tục cãi bướng.
Cuối cùng, Bảo quản lí nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô trợ lý, quần áo trên người tôi đâu?”
Tô trợ lý ngượng ngùng cúi đầu, chỉ lộ ra xoáy tóc trên đầu nho nhỏ, ấp úng nói : “Để không làm nhàu quần áo của anh, tôi liền lột chúng ra, a không, là cởi ra.”
Bảo quản lí thở sâu, hít vào thở ra, hít vào thở ra, lại nói: “Vậy quần áo của cậu đâu?”
Tô trợ lý đầu chôn đầu xuống thấp hơn: “A, tôi quen ngủ trần.”
Thở sâu thở sâu.”Vậy cậu có thể xuống khỏi người tôi được không?”
“Có thể là có thể, nhưng mà…” Tô trợ lý lắp bắp nói, “Quản lí, tôi có thể lưu lại một thứ làm kỷ niệm không?”
“Cái gì?” Bảo quản lí giật mình.
Chỉ thấy Tô trợ lý nhanh chóng mở máy ảnh đã được chuẩn bị sẵn, rồi mới hô to một tiếng: “Quản lí, nói cà đi.”
“Cà… Cái gì?” Bị làm cho sững sờ sửng sốt Bảo quản lí lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy âm thanh của shutter(tấm chắn sáng máy ảnh).
Tô trợ lý một bộ dáng lý ngư đả đĩnh, mặc một cái quần lót nhỏ liền nhảy dựng lên. Cậu đứng cạnh giường bày ra một tư thế chiến thắng, dương dương tự đắc nói với Bảo quản lí : “ ảnh nude nhá, anh cứ tiếp tục trừ loạn tiền thưởng của tôi thì tôi sẽ gửi cho chủ tịch!”
Bảo quản lí đầu nổ oanh một cái, trong nháy mắt nghĩ đến chính là câu chuyện《 Người nông dân với rắn 》. Được lắm cậu là đồ tiểu nhân, tôi hảo tâm cùng ngươi uống rượu, cậu lại có thể cắn ngược lại, dám lấy ảnh chụp được để uy hiếp tôi! Nhớ tới vụ cái đĩa ghi âm được gửi tới kia, Bảo quản lí một lòng căm tức a phẫn hận a, thù mới hận cũ đồng thời nảy lên trong lòng!
“Giao máy ảnh ra đây, bằng không tôi trực tiếp đuổi cậu!” Bảo quản lí từ trên giường, lạnh đến run run một chút, cũng bất chấp phải mặc quần áo trước, trực tiếp đi bắt Tô Lạc.
Tô trợ lý kiên cường ném máy ảnh vào ngăn kéo rồi khóa lại, lúc này đang mặc đồ lót mà, bị Bảo quản lí dọa liền hướng phòng khách chạy trốn. Đáng giận nhất chính là, Tô trợ lý một bên trốn còn một bên lớn tiếng nói: “Ông chủ Bảo cũng nói cho tôi biết rồi, chủ tịch nói anh không thể tùy tiện đuổi tôi!”
“Ai nói tôi không thể, ” Bảo quản lí nổi cáu nói, “Cậu hôm nay liền thu dọn đồ đạc cút xéo ngay cho tôi!”
“Tôi đây sẽ đem ảnh chụp gửi cho chủ tịch!” Tô trợ lý vung vẩy cái cà- vạt.
Thế là hai người liền đứng ở hai đầu phòng khách giằng co nhau, mắng chửi lẫn nhau.
“Tiểu nhân, cậu là đồ vong ân bội nghĩa!”
“Bạo quân, anh là đồ tê liệt!”
“Cậu là đồ lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo âm hiểm giảo hoạt!”
“Anh táng tận lương tâm sưu cao thuế nặng dân chúng lầm than!”
“Được, không nghĩ tới cậu bình thường một bộ dạng cung kính, hóa ra sau lưng rất hận tôi đây mà!”
“Anh cũng chẳng khá hơn chút nào, ngoài mặt khoan hồng độ lượng, sau lưng toàn cho tôi đi giầy chật(ngầm gây khó khăn cho người khác)!”
“Cậu nói còn không biết xấu hổ…”
“Tôi tại sao phải xấu hổ, tôi thích thế đấy được không!”
“Cậu…”
Cuộc chiến của hai vị nhân sĩ mất người chết ngây thơ nhàm chán đang trong lúc dần dần thăng cấp, chỉ nghe thấy một tiếng “Cạnh”, cửa chính mở ra, ngoài cửa chợt xuất hiện một người tiến vào.
“Anh họ, anh đang ở đây xem TV gì vậy, bật lớn tiếng như thế!” Một thằng nhóc tóc màu nâu ngây ngô cười nói.
Tô Lạc kinh sợ, Bảo Chiếu kinh hãi, thằng nhóc ngốc này thật to kinh.
Erkin há miệng dụi dụi mắt, chỉ thấy anh họ kính yêu của cậu đứng ở một góc phòng khách, khiến cho người suy nghĩ sâu sa đó là chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng chưa được cài khuy, cầm một cái cà- vạt trong tay. Mà bên kia phòng khách, cửa phòng ngủ, một người đàn ông dáng người không tệ, chỉ mặc một cái quần lót cotton thuần một màu trắng đứng trong gió rét của tháng mười hai.
Cậu nhóc Tân Cương nhiệt tình Erkin nhanh chóng nhận rõ tình huống, cậu cười khanh khách hướng về phía người đàn ông mặc quần lót chào hỏi : “Xin chào, tôi là Erkin, là em họ của Tô Lạc.”
“…” Bảo Chiếu ngẩn ra tại chỗ, đột nhiên có loại xúc động muốn bóp chết Tô Lạc.
“A, tôi biết tính hướng của anh họ, cho nên anh không cần để ý đến tôi, ” Erkin nháy nháy mắt, có ý tốt nói, “Nhưng mà, anh như vậy không thấy lạnh sao?”
…
Trả lời cậu chính là tiếng cửa phòng ngủ nặng nề đóng lại, còn có Tô Lạc ngửa mặt lên trời cười dài như điên.
Bảo quản lí giận điên lên, tuyệt đối là giận điên lên, giận đến ngón tay run run, giật ra khuy áo sơ mi.”Vương bát đản(đồ khốn kiếp) vô lương tâm, không ngờ lại dám uy hiếp ta!” Bảo quản lí từ nhỏ đến lớn nào có người đã cho hắn như vậy biệt khuất, ghê tởm hơn chính là cái loại ô danh biến thái này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
“A a a a!” Khí cực Bảo quản lí dưới tay dùng chút lực, trực tiếp đem khuy giật ra hết.
Ngoài cửa, Erkin nơm nớp lo sợ hỏi han: “Anh họ, hắn đang làm gì vậy, là giận em sao?”
“Không có, ” Tô Lạc nghẹn cười, vỗ vỗ đứa em ngốc của mình, “Hắn đang luyện tập khí công tại nhà, không cần lo cho hắn.”
“Ah.” Erkin ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhưng mà, em hôm nay sao lại đột nhiên đến đây?” Tô Lạc kỳ quái nói.
“A, hôm nay công ty em kỉ niệm ngày thành lập, em đây còn đang trong thời gian thực tập liền tự động nghỉ phép, ” Erkin cười hì hì nói, “Đến chỗ này của anh họ lên mạng, bên em kia tín hiệu không tốt.”
“Bảo em kéo cái đường dây mạng mà cũng lười nữa…” Tô Lạc quở trách lên em họ của mình, đáng tiếc hai người tán gẫu việc nhà vẫn chưa xong, chỉ nghe thấy một tiếng Sư Tử Hống.”Tô Lạc, cậu chết đâu rồi vào đây ngay cho tôi!”
Erkin nuốt nước miếng, nói : “Anh họ, hắn hung dữ quá đi…”
Tô Lạc khoát tay, khí định thần nhàn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngủ, Bảo quản lí tức sùi bọt mép, chỉ thấy hắn cầm một cái áo sơ mi trắng khuy áo tan tác, run rẩy lên, trong tay còn cầm lấy di động.
“Bệ hạ, ngài có gì căn dặn?” Tô Lạc dù bận vẫn ung dung mỉm cười cúi người.
Bảo quản lí trừng hắn, đỏ mặt tía tai nói : “Đồ chết tiệt, bị muộn giờ làm rồi!”
——— ——————
cà: ta search baike thì nó chỉ ra các loại cà, quả cà bình thường thôi nên cũng không rõ ý đồ tác già ở đây là gì nữa
lý ngư đả đĩnh: bình thường là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường cho thể thao, võ thuật biểu diễn hoặc trong trận đấu. Dịch nghĩa là khi cá chép nhảy ra khỏi mặt nước hoặc trên mặt đất uốn thân mình.
Động tác lý ngư đả đĩnh nội dung chính là: nằm trên mặt đất giơ hai chân lên cao sau đó hạ xuống rất nhanh, hai chân lên vị trí tận lực tiếp cận vị trí mông, trong khi hai chân hạ xuống dưới trong quá trình lấy vai, đầu hoặc tay chống đỡ về phía trước eo hông nhô lên, lúc hai chân chấm đất nhanh chóng hóp bụng kéo nửa người trên hướng lên về phía trước.
Đại khái đây là một động tác khó đòi hỏi phải tập luyện mới làm được.
Người nông dân và con rắn:
Cốt truyện cổ: Một người nông dân trong mùa đông rét lạnh thấy một con rắn đang ngủ đông, nghĩ nó bị đông cứng, liền đem nó nhặt lên, thật cẩn thận ôm vào trong lòng, dùng thân thể ấm áp sưởi ấm nó. Con rắn kia bị kinh hách, bị đánh thức. đợi cho nó hoàn toàn tỉnh lại, vốn dựa vào bản năng tự vệ, dùng răng nọc sắc nhọn hung hăng cắn người nông dân một phát, khiến cho hắn bị bị thương trí mạng. Người nông dân lúc sắp chết vô cùng hối hận nói: ” Ta muốn làm việc thiện tích đức, nhưng học thức nông cạn, kết quả hại chính mình, rơi vào báo ứng như vậy.”
Ý của anh Bảo ở đây là mình làm việc thiện mà lại bị cắn lại như con người nông dân kia vậy
tê liệt: bất nhân, mất đi năng lực cảm giác. Vốn chỉ thần kinh tứ chi mất đi cảm giác, đối với kích thích không có cảm giác. Hình dung tư tưởng khờ duệ, đối sự vật phản ứng chậm chạp, thờ ơ.
Ta vẫn biết bạn Tô Lạc chẳng hiền lành gì mà :)) Chiếu Chiếu chẳng mấy khi động lòng chắc ần vậy mà bị cạp cho một phát thế đấy, không tức điên lên mới là lạ nha :))