“Quản lí đại nhân, có gì căn dặn?” Đầu bên kia điện thoại tiếng động ồn ào.
Bảo quản lí mấp máy môi, hỏi: “Vừa rồi trong lúc tôi đi nghe điện thoại đã xảy ra chuyện gì?”
“A?” Siêu nhân tiên sinh đáp một tiếng, không có âm thanh gì.
“Trợ lý của tôi thoạt nhìn rất không thoải mái.” Bảo quản lí còn nói.
Siêu nhân tiên sinh có chút miễn cưỡng nói : “Lão Lưu của công ty H nói chuyện không dễ nghe, thích bắt nạt người mới, quản lí anh cũng không phải không biết.”
“Ông ta nói cái gì?” Bảo quản lí hỏi.
“Ờhm. . .” Siêu nhân tiên sinh ấp úng, “Quản lí, ai …tôi đang ở trên xe buýt, rất không tiện nói chuyện.”
“Bớt luyên thuyên cho tôi, nói.”
Siêu nhân tiên sinh do dự một chút, giấu giấu diếm diếm nói: “Thì nói là Tô trợ lý cùng với anh có quan hệ gì đó thôi.”
“Quan hệ gì?” Bảo quản lí lặng đi một chút.
“Quản lí anh không nên phá đi hình tượng thanh niên tốt của tôi đâu, tôi vừa mới nhường chỗ ngồi cho một ông cụ đấy!” Siêu nhân tiên sinh ở bên kia điện thoại hô to gọi nhỏ.
Bảo quản lí có chút hiểu ý, trực tiếp cúp điện thoại, nói với lái xe : “Quay lại, quay về tiểu khu vừa rồi.”
Ngồi trên xe, Bảo quản lí thật sự là càng nghĩ càng giận, nói thế nào cũng là thuộc hạ của mình bị người trêu chọc như vậy. Đáng chết, Tô Lạc chỉ có ta có thể khi dễ! Thế là hắn trực tiếp bấm điện thoại cho quản lí nghiệp vụ công ty H : “Vu quản lí. . .”
Vu quản lí nhiệt tình, vừa nghe là người quen biết cũ, liền trêu ghẹo nói : “Nhị thiếu gia sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này, cấp dưới nói hôm nay kí tiếp hợp đồng rất thuận lợi hả.”
“Ít tỏ vẻ thân thiết đi, ” Bảo quản lí mặt nghiêm túc, giọng điệu bất thiện(không tốt), “Cái tên Lưu gì đó của bộ các người là làm cái gì vậy, phách lối cái gì chứ, hôm nay cũng dám khi dễ đến trợ lý đứng đầu của tôi.”
Công ty H cùng công ty M từ trước đến nay qua lại mật thiết, Vu quản lí cũng rất là tán thưởng vị thiếu gia nhà giàu này có năng lực làm việc này, bị hắn nói như thế ngược lại không tức giận, chỉ nói : “Tôi cũng đã được nghe nói rằng hắn thích bắt nạt người mới, tiểu trợ lý của anh không có khóc nhè đấy chứ?”
“Hứ, ” Bảo quản lí hừ một tiếng, “Cũng không đến nỗi thế, thế nhưng anh cũng nên quản lý hắn. Còn nữa, lần tới đừng để cho hắn phụ trách kí hợp đồng với công ty chúng tôi.”
“Xem ra anh có vẻ rất để bụng nha, ” Vu quản lí cười nói, “Tuy nhiên cũng là nên giảm bớt uy phong của hắn, việc này tôi sẽ xử lý, yên tâm.”
“Đã làm phiền anh, hợp tác vui vẻ.” Bảo quản lí trực tiếp tắt máy.
Đầu bên kia điện thoại Vu quản lí sờ sờ cằm, ngẫm lại câu hai ý nghĩa cuối cùng của Bảo quản lí có chút bật cười. Chẳng lẽ, những tin đồn kia hóa ra là thật sự?
Tô Lạc còn ngồi ở chỗ bồn hoa đó vờ ngớ ngẩn mà, chợt nghe thấy di động trong túi điên cuồng réo lên bản giao hưởng số phận. A, là bạo chúa gọi đến. Tô trợ lý vội vàng lấy tay dụi dụi mắt, bắt điện thoại: “Quản lí. . .”
Bảo quản lí vốn cũng rất tức giận, nghe tiếng “Quản lí” mềm nhũn ếu ớt như thế thì lại nổi nóng, trực tiếp rống vào điện thoại : “Cậu cái đồ ngu ngốc đi đâu rồi, không phải đã đưa cậu đến dưới nhà rồi sao?”
“A!” Tô Lạc cầm lấy di động ngốc ra đấy, cậu quay đầu lại nhìn nhìn, hóa ra quản lí đang đứng ở cổng khu nhà chứ.
Bảo quản lí thở hổn hển ngẩng đầu nhìn lên căn phòng không sáng đèn, lại hung hăng nói : “Này, hỏi cậu nói đi!” Kết quả trong điện thoại liền truyền ra tiếng máy bận, đã kết thúc cuộc gọi. Bảo quản lí giật mình một cái, giận ghê lắm nha, đang muốn tiếp tục gọi điện thoại đi ra ngoài, chỉ thấy bên luống hoa có một người chầm chậm đi tới, gọi: “Quản lí. . .”
Được rồi, một tiếng gọi này, cơn tức của Bảo quản lí lại giảm xuống. Hắn nghiêm mặt trừng cái tên ngốc kia, mắng: “Bình thường không phải miệng lưỡi bén nhọn đầy một bụng ý xấu sao? Bị khi phụ lại không mắng lại hử.”
Tô trợ lý ủy ủy khuất khuất nói : “Tôi là vì lợi ích của công ty.”
Bảo quản lí thật muốn bóp chết hắn: “Người của công ty chúng ta là có thể tùy tiện bị người khác vũ nhục sao? Cậu thật sự cho rằng mình là người mới hả!”
Tô trợ lý há há mồm, cười khổ: “Lại có gì khác biệt, không phải là giáp theo cái đuôi làm người ma.”
Bảo quản lí nhìn gia khỏa này ngày thường đáng giận trở nên ủ rũ như vậy, ngược lại thật là có chút phức tạp trong lòng. Hắn nhịn không được xoa xoa đầu gia khỏa trước mắt này, hỏi: “Này, có muốn đến nhà tôi uống rượu hay không?”
Cứ như vậy, hai người bạn rượu họp mặt lần nữa. Lúc này Tô trợ lý nhưng thật ra đã có kinh nghiệm, mang theo bàn chải đánh răng khăn mặt, áo ngủ cùng quần áo mới để tắm rửa đi.
“Cậu có cần phải phiền toái như thế hay không, là dọn đi ở chung với tôi sao?” Bảo quản lí giễu cợt.
Tô trợ lý ngẩng đầu bĩu môi: “Tôi là mang theo để quyết tâm đi uống sạch hết rượu ngon ở nhà anh, say đến không về.”
Bảo quản lí cũng bĩu môi: “Ngày mai không phê chuẩn cho cậu nghỉ.”
“A, tiểu nhân!”
“So ra kém cậu.”
. . .
Ôn nhu ngẫu nhiên của Bảo Chiếu ở trong đêm đông ấm áp, thật giống như bàn tay kia xoa xoa đầu, mang theo thân mật cùng sủng nịch. Tô Lạc còn nhớ rõ đã một lần được người xoa đầu, là Phí Ngữ nói cho cậu biết, bọn họ cũng đã không thể quay lại. Thế nhưng lần này đây? Đại khái là bởi vì mình quá mềm yếu đi.
Tô Lạc chỉ muốn không nghĩ ngợi gì phải say một trận thỏa thích. Ngày mai tỉnh lại thì không thể mềm yếu nữa, không thể khoanh tay bó gối(nhát gan,băn khoăn nhiều) nữa, không thể dừng bước không tiến lên nữa.
Một lần cuối cùng. Ít nhất lúc này đây uống rượu, còn có thể lôi kéo người uống cùng.
Bảo Chiếu kỳ thật không rõ bản thân mình lần này tại sao tức giận như thế, chỉ là nghĩ đến Tô Lạc bị người khi dễ liền giận không kềm được! Người của ta đây dựa vào cái gì mà bị người khác khi dễ? Ta cũng chưa có thật sự chỉnh cậu ta đâu! Tóm lại nghi ngờ theo cảm xúc phức tạp, nhìn Tô Lạc ủ rũ, Bảo Chiếu cũng có chút khó chịu, Tô Lạc vẫn là lúc giở trò xấu bình thường hơn.
Cho nên, Tô Lạc. Uống rượu đi uống rượu đi, khi khó chịu thì uống rượu đi. Say tỉnh lại, lại tiếp tục là một ngày mới.
Thế là tối hôm đó, Tô Lạc thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lại uống rượu. Đương nhiên, trước khi uống rượu cậu đã tự động thay áo ngủ, viết xong giấy xin phép nghỉ. Thế nhưng giữa trưa ngày hôm sau khi tỉnh lại cậu lại bị chọc tức, hóa ra Bảo Chiếu trực tiếp dán lời ghi chú trên trán cậu, viết rõ : chỉ cho phép nghỉ nửa ngày.
Xem giờ, Tô trợ lý bi ai đành phải nhanh chóng nhảy dựng lên đánh răng rửa mặt. Bi kịch chính là, ngay lúc cậu đang ngậm bàn chải đánh răng đeo caravat, cửa chính mở ra.
Có cần phải như vậy hay không chứ? Trong một tháng phải bị bắt gian vài lần mới đủ hả! Tô trợ lý ở trong lòng yên lặng rơi lệ, quản lí, tôi thật sự không phải cố ý mà.
Lần này tới thăm chính là một cậu thanh niên trẻ fashion, chỉ thấy ánh mắt cậu ta đều trợn tròn, lớn tiếng nói: “Anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà Chiếu ca!”
Cái tên còn đang mặc quần ngủ trực tiếp đem bọt kem đánh răng sặc vào khí quản. Chiếu, Chiếu ca? Đó là thần mã!
——— ——————–
thần mã: chỉ vẻ đẹp phi phàm, khác thường. Chắc ở đây tiểu Tô định nói là em ý đẹp quá, đẹp dã man =)))))