Thẩm Bân: "Hả? Sao có thể không phải là ông ấy? Cho dù ông nội đối với anh rất tốt, nhưng em thực sự không định làm gì ông ấy, cũng không có bản lĩnh đó, cho nên không cần phủ nhận."
Diêm Hình vươn tay nhéo khuôn mặt Thẩm Bân, ánh mắt hiện lên một tia chế giễu: "Bởi vì, là tôi đem sách cổ ghi lại nữ thần hải vực đưa cho ông nội."
Thẩm Bân: "......." SO?
Diêm Hình chậm rãi mở miệng: "Tôi là một người ích kỷ, từ nhỏ sau khi biết bản thân có bệnh liền tìm kiếm sinh cơ, tuy rằng thời gian tỉnh táo quá ít, nhưng tôi vẫn tìm ra sách cổ, trong sách ghi lại thứ ông nội đã nói cho cô, nếu nói Boss, không phải nên là tôi sao?"
Thẩm Bân: "......" Mặt đần thối.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phát ngốc, cho nên muốn thông quan thì Diêm Hình chỉ cần tự sát là được sao? Nhưng tự sát thì không phải hắn thua trò chơi sao?
Thẩm Bân đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, vội vàng mở miệng: "Anh Diêm Hình, chúng ta đi cầu xin ông nội dừng tay đi, sau đó anh thành khẩn nhận lỗi, thế giới trò chơi này kết thúc được không?"
Đầu ngón tay Diêm Hình vẫn luôn nắm cằm Thẩm Bân: "Vì sao tôi phải tin cô?"
Thẩm Bân: ".....Ách."
"Tất cả những lời nào chỉ là lời một mình cô nói, cô nói tôi không thuộc về thế giới này, tôi liền không thuộc về sao?" Diêm Hình mặt vô biểu tình, nhưng lời nói ra lại không nhanh không chậm, rất kiên nhẫn.
"Tôi đã nhớ ra bản thân thực sự mắc bệnh mất trí nhớ và trí lực, vừa lúc hiện tại là lúc tỉnh táo nhất, tất cả ký ức từ nhỏ đến lớn đều vô cùng rõ ràng ở trong đầu, tôi phải thuyết phục bản thân không phải người thế giới này như thế nào đây?" Giọng nói của Diêm Hình càng ngày càng thấp, hắn đang không ngừng tự hỏi gì đó.
Thẩm Bân: "......" Do dự hồi lâu không lên tiếng, đành phải gọi mèo đen: [Hắn lúc trước ở thế giới dân quốc cho dù mất trí nhớ cũng không khó làm như vậy mà, sao lại thế này?]
Mèo đen ghé vào một bên bình tĩnh nói: [Lúc ấy hắn có tinh thần lực S, bản thân không giống như người thường, hiện tại so sánh với lúc trước quả thực như người già bệnh tàn, ngươi cảm thấy sao?]
Diêm Hình thấy cậu không nói lời nào, nói tiếp: "Huống chi sách cổ là tôi đưa cho ông nội, mục đích để chữa khỏi tôi, sao có thể tới thời điểm sắp thành công lại từ bỏ được chứ?"
Thẩm Bân bỗng nhiên trợn to mắt: "Có ý gì? Anh không muốn thu tay lại?"
Diêm Hình chậm rãi đưa khuôn mặt không tỳ vết của mình tới gần Thẩm Bân, ngửi ngửi cái má trắng nõn của cậu, đây là động tác rất khiêu khích, đồng thời giọng nói trầm thấp mị hoặc vang lên: "Vì sao ta phải thu tay? Không phải chúng ta đã kết hôn sao? Thu tay lại em muốn cả đời đối diện với một tên ngốc sao?"
Thẩm Bân: "Em...." Lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng, Diêm Hình liền đặt đầu ngón tay thon dài lên môi cậu.
"Một tên ngốc không thể cùng em sinh đứa nhỏ, hay là nói tiểu bảo bối mềm lòng, sinh ra lòng từ bi đối với những người trên du thuyền? Nếu thật cũng không cần, người ông nội lựa chọn lên thuyền không có một ai là người tốt, trong tay đều không chỉ một mạng người, khiến bọn họ thành tế phẩm, là vì dân trừ hại." Diêm Hình nói.
Diêm Hình dựa vào quá gần, Thẩm Bân có chút không tự nhiên, đương nhiên bọn họ cũng không phải chưa từng lên giường cùng nhau, khong được tự nhiên không phải là do ái muội, mà là câu sinh đứa nhỏ kia, lo lắng bản thân bị bại lộ.
Thẩm Bân bỗng nhiên cảm giác được tựa hồ Diêm Hình thực sự thích trẻ con, vậy chẳng may trong tình huống mất trí nhớ không biết mình là nam, sẽ không xảy ra việc gì khác ngoài ý muốn chứ? Ví dụ như phân rõ giới hạn với mình, hoặc là dứt khoát tìm người phụ nữ khác kết hôn gì đó.....
Tuy loại ý tuongr này chỉ lóe qua trong đầu Thẩm Bân, căn bản không phù hợp với tính cách của Diêm Hình, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, quỷ mới biết đầu óc Diêm Hình giờ phút này biến thành cái dạng gì rồi, sau khi bị nhét ký ức lung tung rối loạn vào đầu, không biết có vặn vẹo tới mức mẹ cũng không quen hay không.
Thẩm Bân hơi quay đầu đi, ý đồ bảo trì một chút khoảng cách với Diêm Hình, nhưng ở trong mắt hắn, đối phương đang thẹn thùng, bởi vì hai người "không phải vợ chồng thật", giấy kết hôn kia tuyệt đối là giả!
Diêm Hình bỗng nhiên ấn đầu cậu tới gần mình, cánh môi hai người dán vào nhau, nụ hôn mãnh liệt.
Tới tận vừa rồi Diêm Hình còn rất dịu dàng, cho nên Thẩm Bân căn bản không biết vì sao lại thế?
Đau qua, từ trước tới nay hắn chưa từng hung dữ với mình như vậy bao giờ, Thẩm Bân vươn tay phản kháng, không ngờ Diêm Hình tư thế mười phần, thật đúng là buông tha cho cậu, nhưng ánh mắt lại trở nên càng lúc càng nguy hiểm.
"Tôi không quan tâm mục đích của em là gì, tại sao lại thêu dệt những lời nói dối dễ nhận ra như vậy, nhưng nếu em đã là nô lệ bị tôi mua về, về sau chính là người của tôi, hiểu chứ?" Diêm Hình nói.
Thẩm Bân có chút tức giận nhưng cậu cũng không phải loại người hành động theo cảm tính, đành phải gật gật đầu, sắc mặt không hề đẹp.
Đầu ngón tay Diêm Hình lướt trên mặt cậu: "Không muốn?"
Thẩm Bân cúi đầu: ".....Không phải, chỉ là lời em nói đều là thật, anh không cần làm những việc như vậy, chỉ cần chờ thế giới trò chơi này kết thúc, chúng ta có thể yên ổn rời đi."
Diêm Hình hơi nhếch môi cười lạnh: "Tiếp tục bịa đặt chuyện xưa nhàm chán, còn không bằng ngẫm lại về sau nên hầu hạ tôi như thế nào."
Phòng phát sóng trực tiếp hò hét một mảnh, quá quỷ súc rồi nhỉ? Chẳng lẽ trước mắt mới là tinh túy tròng "tình thú" của hai người sao?
Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Thẩm Bân có bóng ma, lúc trước khi Lục Thập gõ cửa còn tưởng là giải cứu, kết quả còn không bằng đừng tới.
"Tiến vào." Diêm Hình nói.
Cửa phòng đẩy ra, là một người hầu gái, trong tay còn bưng đồ ăn, cúi đầu cung kính nói: "Thiếu gia, đã tới bữa tối."
Thẩm Bân khẽ nhíu mày, ngày hôm qua cũng không đến mức như này, sao hôm nay bỗng nhiên thay đổi? Nghĩ cậu liền nói ra tiếng.
Diêm Hình trả lời cậu: "Bởi vì tôi không thích quá mức phiền toái, lúc trước chỉ có hai vệ sĩ đi theo, ông nội ban đầu mặc kệ, nhưng tôi lên tầng ba, phải dựa theo quy của của ông nội."
Hắn vừa nói những lời này vừa nhìn Thẩm Bân: "Về sau chỉ cần em ngoan ngoãn, muốn sao trên trời tôi cũng có thể đưa cho em."
Thẩm Bân liếc mắt nhìn hắn: "Vậy sao? Đưa thế nào?" Nghĩ thầm chỉ biết chém gió.
Kết quả Diêm Hình nói: "Tôi có thể mua một viên, lấy tên của em để đặt."
Thẩm Bân sửng sốt: ".......Không cần."
Hầu gái vốn phải ở lại hầu hạ, Thẩm Bân lên tiếng cho các cô đi ra ngoài, kết quả không ai nghe, vẻ mặt Diêm Hình trở nên lạnh lùng: "Nghe không hiểu tiếng người?"
Hầu gái đi đầu lúc này mới phản ứng lại lập tức cáo lui.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí có chút vi diệu, Diêm Hình lại cảm thấy không có gì, hắn thong thả ung dung dùng bữa tối với Thẩm Bân, chờ ăn uống no đủ, Thẩm Bân nghỉ ngơi một lát, Diêm Hình lại ra ngoài.
"Anh đi đâu?" Thẩm Bân thấy hắn ra ngoài liền lên tiếng hỏi.
Diêm Hình quay đầu lại nhìn cậu một cái: "Đi kiểm tra kế hoạch của tôi có sót gì hay không, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ tôi." Nói rồi liền đóng cửa.
Thẩm Bân lập tức nhụt chí đấm giường: "Tại sao lại như vậy! Nhãi con, làm sao bây giờ? Nếu Boss cuối cùng biến thành Diêm Hình, chẳng phải bắt chúng ta tiêu diệt anh ấy mới có thể thông quan sao?"
Mèo đen vẫn không há miệng như cũ, dùng thức hải giao lưu với Thẩm Bân: [Đương nhiên không phải, cho dù hắn làm chuyện xấu, chờ hết thảy trần ai lạc định cũng coi như trò chơi thông quan, nhưng trợ Trụ vi ngược, thông quan không lý tưởng, năng lượng đạt được sẽ ít.]
Thẩm Bân: [Ta thật sự không thể ngăn cản.]
Mèo đen cũng không quá mức để ý: [Ta đã ăn rất nhiều năng lượng, cho dù thế giới này Diêm Hình thất bại nhiệm vụ cũng không sao, cùng lắm tiến độ cứu hắn của chúng ta chậm hơn mà thôi, không cần lo lắng.]
Thẩm Bân nghe thấy lời này hỏi: [Ngươi ăn năng lượng thến ào khi trờ chơi chưa kết thúc?]
Mèo đen: [Người trên du thuyền đều là tế phẩm, có lẽ sách cổ ghi lại cách cứu Diêm Hình vốn không tầm thường, ta tìm được trung tâm năng lượng tế phẩm, ở trong phòng ông lão, ngươi cũng không biết có bao nhiêu năng lượng đâu! Lần đầu tiên ăn no như vậy.]
Hiện tại Thẩm Bân không theo đuổi những cái đó, cậu thực phiền muộn, Diêm Hình hiện tại biến thành như vậy cũng không biết là tốt hay xấu, nhưng nếu mèo đen đều nói cho dù làm chuyện xấu cuối cùng cũng sẽ thông quan, thì cứ mặc kệ hết thảy phát triển đi.
Mà lúc này trong phòng bên cạnh, Lục Thập căn bản không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Còn đang vẻ mặt mơ hồ nhìn thấy Diêm Hình tới.
"Ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất nên nói thật." Diêm Hình nói.
Lục Thập chắc chắn không dám lừa hắn: "Biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời."
.......
Sắc trời dần dần trở nên tối sầm, Diêm Hình vẫn như cũ không trở về, Thẩm Bân một mình nhìn ngoài cửa sổ, tối nay không trăng không sao, một mảnh đen nhánh.
Tận đến khi Thẩm Bân mệt rã rời, vẫn không thấy bóng Diêm Hình đâu, nếu không phải lúc này mèo đen có cảm giác với sinh mệnh của Diêm Hình, biết đối phương không có việc gì, cậu đều muốn ra ngoài đi tìm.
Thẩm Bân ngáp liên tục, lần đầu tiên biết tư vị chờ người khó chịu như thế, sắc mặt càng lúc càng xấu.
Đêm khuya, Diêm Hình đẩy cửa mà vào, trên người mang theo một cỗ hương vị lạnh lẽo.
"Không ngủ?" Diêm Hình lên tiếng.
Thẩm Bân đã nằm trên giường, đưa lưng về phía Diêm Hình: "Ngủ." Ngữ khí rất lạnh nhạt.
Diêm Hình lập tức đi vào phòng tắm, đơn giản tắm rửa mới lên giường, vươn tay ôm Thẩm Bân vào trong lòng: "Vì chữa bệnh, tôi còn cần phải làm một số việc, cho nên đêm nay mới xem nhẹ em." Ngữ khí dịu dàng hiếm thấy.
Trái tim Thẩm Bân lập tức tan chảy, lại ý đồ cứng rắn nói: "Không sao, anh không cần giải thích."
Diêm Hình như có như không thở dài một tiếng: "Vậy sao? Vậy vì sao em không vui."
Thẩm Bân: "Em không có không vui!" Cậu muốn phát hỏa!
"Rồi rồi rồi, em không có không vui, tôi hiện tại không phải trở về bồi em sao?" Diêm Hình nói liền đè lên người cậu, dáng vẻ khó tả.
"Chờ một chút" Thẩm Bân cũng không dám cáu kỉnh nữa, cậu cảm thấy tuyệt đối không thể để lộ chuyện mình là nam: "Đã khuya rồi, em buồn ngủ."
Diêm Hình nhìn cậu một cái: "Không phải nói chúng ta đã đăng ký kết hôn sao? Không muốn?"
Thẩm Bân nhỏ giọng nói: "Không phải anh cũng không tin chúng ta đã đăng ký kết hôn....."
Diêm Hình im lặng một lúc: "Tôi đúng là không tin, nhưng em không thể không có cảm giác với tôi."
Thẩm Bân: "Có cảm giác hay không là một chuyện, chúng ta tiến triển quá nhanh, từ từ tới được không?" Lộ ra ánh mắt khẩn cầu.
Diêm Hình trong loại sự tình này sao có thể nói nhịn liền nhịn? Huống chi Diêm Hình đã đè lên người Thẩm Bân, nếu là lúc khác chắc chắn cũng khó nhịn được, nhưng lúc này lại khác, Thẩm Bân quá sợ hãi bại lộ ra giới tính, chẳng máy đối phương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt chán ghét, cậu chỉ muốn đi tìm chết.
Hai mắt Diêm Hình sâu thẳm, cuối cùng vẫn buông Thẩm Bân ra: "Tôi có thể cho em thời gian thích ứng, nhưng tôi không thích từ từ tới, nhiều nhất là hai ngày, chơ tất cả mọi việc kết thúc, chúng ta sẽ đi đăng kết hôn ký thực sự."