Thế giới trò chơi trước Diêm Hình đã từng bị đau đầu như này, hắn còn tưởng rằng vì là quỷ nên không ổn định gì đó, kết quả thế giới này lại như vậy.
Liên tục lặp đi lặp lại, chắc chắn quang não đăng nhập vào game không có vấn đề, như vậy vấn đề là ở bản thân mình sao?
Thẩm Bân thấy hắn dừng lại bước chân, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Diêm Hình dường như không có việc gì: "Không có việc gì, đi thôi."
Thẩm Bân vẫn chưa hoài nghi điều gì, hai người cùng đi tới phòng học, cậu còn tưởng rằng các bạn học đều về nhà, kết quả không thiếu một ai.
Mọi người trong lớp đều thì thầm nói nhỏ, tạo thành đối lập với sự ồn ào của lớp bên cạnh, Diêm Hình tốt xấu cũng là giáo viên, hắn vừa tới ánh mắt của các học sinh nhất trí nhìn về phía hắn, giống như tìm được người nhà.
Tuy rằng có giáo viên đúng là để lại ấn tượng không tốt với học sinh, nhưng ở trong lòng mọi người, xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn phải hỏi thầy giáo tiếp theo nên làm sao bây giờ một chút?
Diêm Hình ý bảo Thẩm Bân về chỗ ngồi trước, hắn nói thẳng ra: "Vì sao không về nhà?"
Các học sinh lập tức mồm năm miệng mười trả lời, ý tứ đại khái vẫn có thể nghe ra, căn bản không ra được, trường học không thả người, điện thoại cũng không liên hệ được với cha mẹ, bọn họ giống như bị lạc vậy.
Quan trọng là học sinh các lớp khác giống như các giáo viên không giúp mình, vô luận hai người quen biết, đều cảm thấy chỉ chết một người mà thôi, không có gì ghê gớm.
Rầm! Cửa phòng học bỗng nhiên bị người đụng vào, một nam sinh thở hổn hển chạy vào, sắc mặt hoảng sợ nói: "Đông Tử đã chết, cậu ấy chết rồi!"
Giữa bạn học với nhau chắc chắn cho nhau biết biệt danh, Đông Tử chính là người viết dòng chữ đại mạo hiểm lên bảng ở tiết cuối cùng buổi chiều.
Nam sinh viết dòng nói thật ở tiết đầu tiên lập tức đứng lên: "Sao lại chết? Không phải tôi không có việc gì sao?"
Nam sinh thở hổn hển biểu tình khó khăn nói: "Trường học không cho ra ngoài, chúng tôi định trèo tường, cậu ấy ngã ngửa ra trước, chân vừa chạm xuống đất đã bị một cành cây đâm xuyên qua ót."
Hình ảnh quá đáng sợ, nam sinh hiện tại nghĩ lại còn có loại cảm giác muốn nôn, lúc ấy hắn còn ngồi ở đầu tường, cũng may đầu óc không ngốc đến mức muốn tiếp tục trèo tường đào tẩu, ngược lại trở lại lớp học thông báo cho mọi người.
"Tôi đoán không sai, các cậu quả nhiên còn ở đây, hẳn là ra khỏi trường học sẽ chết nhỉ? Dù sao cái tường kia chúng tôi mỗi ngày đều trèo, căn bản không thể xảy ra chuyện...." nam sinh kia suy sút dựa vào cánh cửa bên cạnh, tận mắt nhìn thấy bạn thân chết một cách đáng sợ như vậy, tạo thành đả kích rất lớn đối với hắn.
......
Bên kia, Túc Sùng và Úc An khám qua bác sĩ trong trường, đúng là bị thương ngoài da không có vấn đề gì, sau khi cầm thuốc liền rời đi. Túc Sùng thấy Úc An mặt ủ mày ê, muốn mời người tới nhà ăn ăn cơm.
Có thể được ăn cơm với thầy giáo, nếu là lúc trước chắc chắn y sẽ cao hứng muốn chết, nhưng hiện tại Úc An lại trực tiếp cự tuyệt: "Đi về bôi thuốc trước."
Túc Sùng nghĩ nghĩ gật gật đầu: "Cũng được." Trong nhà có đồ ăn cùng lắm thì tự mình làm.
Úc An lần đầu tiên tới nơi ở của Túc Sùng, hiển nhiên là có chút tò mò, nơi này sắp xếp vô cùng thoải mái đơn giản thoáng mát, nghe nói vô luận một người ở trong mắt người ngoài như thế nào, chỉ cần nhìn nhà hắn liền biết được tính tính của hắn.
Úc An không hiểu sao có chút đỏ mặt, nhưng nghĩ tới vết thương trên người Túc Sùng, lập tức thu hồi tâm tư muốn bôi thuốc cho hắn.
Túc Sùng dạy học cả ngày, ngẫm lại đi tắm trước một cái, bê một đĩa trái cây tới cho Úc An, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của y, nhịn không được xoa xoa đầu y một phen, nghĩ thầm quả nhiên có vài đứa nhỏ đúng là đáng giá để thương.
Buồng trong thực nhanh truyền tới tiếng vòi tắm hoa sen, sắc mặt Úc An càng ngày càng đỏ, đừng thấy y thường ngày nhát gan muốn chết, nhưng cái gì lung tung rối loạn đều dám nghĩ tới.
Suy nghĩ sâu trong lòng là trí mạng nhất, bởi vì chỉ có mình mình biết, ngay cả lên trời xuống đất không gì không làm được.
Suy nghĩ khi đối mặt với người mình thích có thể là gì? Nắm tay đối phương, nhìn từ xa? Tuyệt đối không thể nào, Úc An đã sớm không biết mình đem Túc Sùng lăn qua lộn lại biết bao nhiêu lần...
Khi Túc Sùng đi ra chỉ mặt một cái áo ngủ, sau đó cầm lấy thuốc tựa hồ muốn tới trước gương trong nhà vệ sinh tự mình bôi, Úc An phản ứng lại liền lập tức mở miệng: "Thầy, để em làm cho, vết thương ở sau lưng thầy không nhìn thấy."
Túc Sùng vẫn chưa ngăn cản, liền ngồi xuống sô pha cởi áo trên ra.
Kỳ thực trong lòng Úc An có cảm giác tội lỗi mãnh liệt, rõ ràng thầy không hề phòng bị, mà mình lại....thôi, dù sao cũng không phải một hai ngày.
Quá trình rất thuận lợi, Úc An được sờ tới cơ bắp trong tưởng tượng, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Sau đó Túc Sùng mặc lại áo làm cơm, hai người ăn rất đơn giản, trong phòng dần dần có loại hương vị ấm áp, bọn họ không nhận thấy được, nhưng tâm tình lại dần dần tốt lên.
Úc An vẫn luôn chú ý Túc Sùng có việc gì không, may là hắn không sao, tận đến khi đi tới lớp học.
......
Túc Sùng vừa tiến vào lớp học liền nhìn thấy Diêm Hình, còn cả bầu không khí vô cùng quỷ dị trong lớp, hắn hỏi: "Các em không về nhà?"
Lớp trưởng lại lần nữa chủ động đứng lên đem việc này giải thích một lần, dù sao nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Diêm Hình cũng không giống như muốn nói nhiều như vậy.
Cho nên hiện tại ít nhất có hai giáo viên còn bảo trì tỉnh táo, Túc Sùng trong lúc nhất thời không có chủ ý gì, liền nhìn về phía Diêm Hình. Diêm Hình chậm rãi mở miệng nói: "Ai là Đỗ Tử Minh, đứng lên một chút." Rồi lại nói ra bốn cái tên, đều là người đêm đó tham gia giết hại Phong Tư Tư và Tống Di.
Lớp học lục tục có người đứng dậy, nhưng nhân số không đủ, giọng nói Diêm Hình trở nên lạnh lùng: "Còn nữa đâu? Người tôi vừa gọi tên đứng dậy."
Như vậy, học sinh mới đứng lên đủ.
Diêm Hình nhìn quét qua mấy học sinh kia một vòng, cuối cùng đem ánh mặt đặt lên một nam sinh khuôn mặt thanh tú sắc mặt cực kỳ kém: "Cậu là Đỗ Tử Minh?"
Đỗ Tử Minh cúi thấp đầu, từ khi trường học xảy ra chuyện liên quan tới Phong Tư Tư và Tống Di, gã liền cuộc sống hàng ngày khó yên.
Đỗ Tử Minh cảm thấy việc lúc trước là mình chỉ muốn chơi đùa một chút, không ngờ lại biến thành như vậy, hai người kia sao lại chết chứ? Hơn nữa chết thì chết, cư nhiên còn biến thành quỷ hại người!
Diêm Hình nhìn gã, vô hình bên trong khiến Đỗ Tử Minh vô cùng áp lực: "Cậu có lời nào muốn nói với mọi người?"
Đỗ Tử Minh lên tiếng rất nhỏ: "Không có."
Diêm Hình lạnh nhạt: "Lớn tiếng chút."
Đỗ Tử Minh nắm chặt hai tay sau lưng: "Không có!"
Túc Sùng không rõ nguyên do: "Đây là làm sao vậy?"
Diêm Hình thu hồi bộ dáng lạnh lùng với Đỗ Tử Minh, bỗng nhiên không chút quan tâm nói: "Không có gì, chỉ là phát hiện một số việc thú vị mà thôi, nếu không thừa nhận thì thôi, dù sao chuyện tới lúc này khi nào chết cũng không biết."
Trong đám người chơi có Dương Ký mặt lót giày sau khi bị Diêm Hình hung hăng nghiền áp, tựa hồ mở ra thuộc tính kỳ quái nào đó, ánh mắt trở nên cực nóng mà điên cuồng.
Dù sao chỉ cần có thể được S ưu ái, đối với người nào đó mà nói liền cảm thấy không uổng công cuộc đời này.
Lúc này, tất cả NPC còn đang tiếp tục sợ hãi, một nam sinh quang minh chính đại bước lên bục giảng, cầm phấn lên muốn viết chữ lên bảng.
Một màn này hình như đã thấy qua.
Nam sinh đi ngang qua Diêm Hình trên bục giảng, đang định giơ tay viết chữ lên bảng, Diêm Hình bỗng nhiên bắt lấy tay hắn.
"Cậu muốn làm gì?" Diêm Hình giọng nói trầm thấp hỏi.
Lúc này, các học sinh mới như lập tức thanh tỉnh, ngốc lăng một giây, bỗng nhiên ồn ào, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Bạn học kia lên bục giảng lúc nào? Mờ mịt, hoàn toàn không nhìn thấy!
Khuôn mặt nam sinh muốn viết chữ tràn đầy hoảng sợ, lại không khốnh chế được thân thể, hắn vội đến mức chảy cả nước mắt, giọng nói run rẩy: "Buông em ra, em sẽ chết...."
Diêm Hình nghe vậy bỗng nhiên buông tay.
Nam sinh tiếp tục cầm phấn run run rẩy rẩy đứng trên bục giảng viết lên bảng đen, chỉ là lúc này mọi người đều đang nhìn chăm chú, mọi người trừng lớn mắt cầu nguyện đừng là tên của mình.
Chỉ thấy chữ trên bảng đen viết: [ Nói thật: Đỗ Tử Minh, Viên Tương Tân, Hạ Kiệt, Phương La, Từng Khang Thành, Quý Tào là bạn thân của nhau, ba người trước hỏi ba người sau một câu hỏi, trả lời đúng thì sống, người hỏi chết, không trả lời được thì chết nha ~]
Trong sáu người này, vừa lúc có năm người đang đứng, sao lại nhiều ra một người? Diêm Hình nhíu mắt lại: "Viên Tương Tân đứng dậy."
Trong góc, một bóng dáng không cam lòng đứng lên, sắc mặt hắn cũng không tốt hơn Đỗ Tử Minh là mấy, không nói câu nào.
Trầm mặc một lúc, Diêm Hình mới nói: "Tự mình lựa chọn, người muốn hỏi liền dựa theo trình tự tên viết trên bảng đen hỏi, nếu không nói không chừng ngay cả trả lời đúng cũng chết."
Trò chơi mới ngày đầu tiên thôi, sao đã khó khăn như vậy?
Trong lớp có người hỏi học sinh đang đứng: "Bình thường mấy người các cậu thích bắt nạt người nhiều nhất, không phải Phong Tư Tư và Tống Di đang trở về trả thù các cậu đấy chứ?"
"Mày im đi!" Đỗ Tử Minh lập tức phản bác nói: "Chúng mày thì là người tốt sao? Nói bắt nạt người, mọi người đều có phần!"
Lời này hơn nửa người trong lớp đều không phản bác, nhưng có mấy học sinh ngoan mở miệng: "Chúng tôi không có, chính là các cậu làm hại." Thanh âm không lớn.
Đỗ Tử Minh sắc mặt phẫn nộ: "Đã xảy ra chuyện liền muốn chạy thoát?" Gã chỉ vào Úc An nói: "Nơi này còn có người chưa chết đâu, chúng mày hiện tại bị thầy giáo uy hiếp, còn không phải mỗi ngày vẫn bắt nạt nó, nhưng có ai chân chính để nó vào mắt? Không phải thường thường châm chọc mỉa mai vài câu."
Lần này không học sinh nào lên tiếng, cũng không phải chấp nhận lời Đỗ Tử Minh nói, mà là bởi vì đối phương đang tức giận, nói thật có hơi đang sợ, đặc biệt là ngày thường đối phương ở trường học rất ngang ngược.
"Nói đủ chưa?" Diêm Hình ngắt lời tranh luận của bọn họ: "Vẫn nên ngẫm lại hỏi vấn đề gì đi, mình chết, hay là bạn học chết?"
Lời này cũng thật không dễ nghe, nhưng mà đúng là sự thật.
Cho nên trong lớp không còn ai mở miệng, đồng thời nhìn về phía mấy học sinh đang đứng kia.
Lại lần nữa trầm mặc thật lâu, cái tên đầu tên trên bảng đen Đỗ Tử Minh mở miệng trước: "Phương La, cậu...."
"Cậu đừng hỏi tôi!" Phương La vội vàng ngắt lời gã nói: "Cậu muốn tôi chết sao? Chúng ta chính là anh em."
"Tôi dựa theo trình tự hỏi!" Đỗ Tử Minh nói: "Dựa theo trình tự viết trên bảng đen, từng người một, tôi ứng với cậu."
Phương La không nói, dù sao vô luận thế nào hắn cũng phải nhận một người hỏi, không được chọn.
Đỗ Tử Minh tiếp tục nói: "Vào ngày này một năm trước là tiết gì?" Rõ ràng muốn cho đối phương chết.
Phương La nhìn Đỗ Tử Minh, ánh mắt Đỗ Tử Mình mang vẻ bất cứ giá nào.
Phương La thật sự không nhịn xuống, bỗng nhiên đá văng băng ghế vọt về phía Đỗ Tử Minh: "Tao cmn có chêt cũng phải kéo theo mày!"