Trước khi Túc Sùng dẫn Úc An đi còn nhìn thoáng qua mấy người chơi trong lớp học: "Mọi người không đi?"
Diêm Hình không chút để ý trả lời: "Hiện tại liền đi."
Người chơi khác cũng sôi nổi phụ họa, mấy người cùng nhau ra khỏi khu dạy học, sau đó tách ra.
Chờ sau khi Túc Sùng cùng Úc An hoàn toàn rời đi, không nghĩ tới kia một nam một nữ người chơi lại quay về, còn chưa đi xa mặt lót giày Dương Ký cũng xoay người đi theo.
"Chờ một chút" người chơi nữ hô lên với Thẩm Bân và Diêm Hình: "Các vị có manh mối gì không?"
Thẩm Bân cau mày: "Hả?"
Cô gái tiếp tục mở miệng: "Các vị tới bây giờ đối với những việc xảy ra trong trường học có manh mối gì không? Không thể nói dối nha, nếu không sẽ chết người." Cô có chút đắc ý.
Đêm nay từ lúc cô nghe thấy không được nói dối, mới đầu cùng lắm có chút kinh ngạc, nhưng sau lại nghĩ ra, đây còn không phải cơ hội tốt nhất để thăm dò manh mối trò chơi sao? Dù sao đối phương không thể nói dối.
Thẩm Bân lạnh lùng nói: "Kỹ nữ? Cô xấu như vậy còn nghĩ mình rất xinh sao."
"Mày!" Cô gái kia lập tức nổi giận: "Trẻ con chơi game làm gì, về nhà đi học đi, còn nữa, các anh nghe được manh mối gì?"
Thẩm Bân trợn trắng mắt: "Dì à, đừng cậy già lên mặt có được không? Mặc kệ chúng tôi có manh mối gì, dựa vào cái gì nói chô cô?" Cậu đúng là không còn nhỏ, người trước mắt cũng không già như vậy, nhưng đối phương nói cậu như vậy, mình nhất địnhh phải gắn cho cô ta thêm chữ "già".
Tâm tình người chơi nữ càng không tốt: "Ai cho mày gọi tao là dì? Trả lời vấn đề, không thể nói dối biết không?"
Thẩm Bân cười nhạo một tiếng: "Nói cô già có gì sai sao, dựa vào cái gì tôi phải trả lời cô?"
Là không thể nói dối, trực tiếp không trả lời là được rồi, vài sao phải nói dối chữ?
Người chơi nữ kia sửng sốt, tựa hồ mới nhận ra, nghẹn hồi lâu không lên tiếng.
Diêm Hình vươn tay ôm Thẩm Bân vào trong lòng ngực, giương mắt nhìn về phía đôi nam nữ người chơi, âm thầm phóng xuất ra áp lực từ tinh thần lực: "Nếu có lần sau, ta sẽ tự tay giết các ngươi, các ngươi đoán xem, những lời này có nói dối hay không?"
Đây là uy hiếp trắng trợn, Thẩm Bân tỏ vẻ nghe được lời này có chút sướng, cậu vươn tay ôm lấy cánh tay Diêm Hình: "Vẫn là anh tốt nhất."
Dương Ký cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy thực chói mắt, dựa vào cái gì NPC có thể tiếp cận điện hạ? Chắc chắn bọn họ đã từng lăn giường! Ghen ghét từ trong lòng gã hung hăng xẹt qua.
Đôi nam nữ người chơi kia mới bắt đầu còn ôm tâm lý may mắn hỏi thăm tin tức, lúc này sau khi cảm nhận được áp lực từ phía Diêm Hình, lập tức không có tâm tư khác, không nói hai lời liền mất dép.
Quỷ quái giết người còn có thể nói là do bản thân kích phát cái gì đó khiến đối phương khiến chịu, giữa người chơi thì khác, trời sinh là đối thủ một mất một còn, nói trắng ra là chỉ cần giết chết người khác thì mình liền có lợi.
Đợi bọn họ đi rồi, ánh mắt Thẩm Bân bỗng nhiên nhìn về phía Dương Ký cách đó không xa: "Nhìn cái gì mà nhìn! Có phải mày muốn giết tao sau đó thay tao ở bên cạnh Diêm Hình?"
Dương Ký sửng sốt, đại khái không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như nào, cũng không thể nói dối, liền cả giận nói: Dựa vào cái gì tao phải trả lời mày!"
Thẩm Bân cười: "Trong lòng quả nhiên có quỷ, dù sao đánh cuộc của chúng ta hôm nay vẫn còn giá trị, chắc chắn ngày mai tao sẽ đánh mày một trận."
Dương Ký vốn đang định nói gì đó, kết quả Thẩm Bân nói xong liền kéo Diêm Hình rời đi, gã rốt cục ngậm miệng lại, dù sao đêm nay không phải là nhỏ, chẳng may nói sai gì đó toi mạng thì phải làm sao?
Thẩm Bân và Diêm Hình không quan tâm tới gã nữa, sau khi về phòng người nào đó cứ cảm thấy an tâm hơn, tuy trường học nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, nhưng so với ánh sáng trong nhà vẫn có khác biệt rất lớn.
"Em đi tắm rửa trước." Thẩm Bân lười nhác vươn vai nói.
Mà khi cậu đi vào phòng tắm đang định đóng cửa lại, phía sau bỗng nhiên có một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại cửa: "Cùng nhau đi."
Thẩm Bân nhịn không được mà đỏ mặt, nhưng lại không ngăn cản, cọ tới cọ lui nhường đường cho Diêm Hình tiến vào.
Bởi vì đụng chạm qua, Diêm Hình trực tiếp ôm lấy người nào đó đi vào.
Lúc trước ở lớp học tên nhóc này chơi rất hăng hái, lúc này Diêm Hình rốt cục không cần nhịn nữa.
......
Đêm nay chỉ cần không nói dối thì sẽ không xảy ra chuyện, điểm này đối với rất nhiều người khá là đơn giản, nhưng trên đời luôn có bất ngờ, có vài người cứ thích tìm đường chết, hơn nữa ma quỷ thích nhằm vào ai thì có trốn cũng không trốn được.
Ví dụ như Phương La, người bị Đỗ Tử Minh hỏi lúc trước, cuối cùng đi WC nhưng lại bình an trở về. Bạn học xung quanh đều cho rằng hắn rất may mắn, thậm chí thấy hắn bình an trong lòng còn nhiều một tia hi vọng, thì ra thua khi chơi nói thật hay đại mạo hiểm cũng có thể sống sao?
Nhưng Đỗ Tử Minh cẩn thận quan sát quá Phương La, hai người dù sao cũng ngủ cùng một phòng, quá hiểu biết lẫn nhau, người này tuyệt đối có vấn đề.
Nhưng vấn đề xuất hiện ở đâu? Chính là cảm thấy hắn trở nên rất kỳ quái, không nói một tiếng, hỏi chuyện thì giống như phớt lờ không để ý tới ngươi.
Đương nhiên, cũng có thể nói Phương La trải qua việc này đúng là bị dọa chết khiếp, cho nên không muốn nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể giải thích như vậy.
Mọi người dù sao cũng là người có tiền, trường học cũng rất tốt, hai người một phòng ngủ, Đỗ Tử Minh và Phương La sau khi trở về vẫn im lặng không nói, giống như hai người không quen nhau vậy.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Tử Minh lên tiếng trước: "Cậu chớ có trách tôi, Phong Tư Tư và Tống Di chết chủ yếu lỗi do ai mọi người đều biết, hơn nữa lúc trước ở trên lớp, trò nói thật yêu cầu tình huống đặc thù, tôi xin lỗi cậu.
Vẻ mặt Phương la vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như không nghe thấy Đỗ Tử Minh đang nói chuyện.
Cho nên, Đỗ Tử Minh liền trợn trắng mắt, mình đã nói xin lỗi, nếu hắn cao lãnh như vậy, vậy cứ coi như vừa rồi chưa nói gì đi, tức giận thì tức giận ai sợ ai chứ.
Chỉ là Đỗ Tử Minh có chút không quen, dù sao hai người ngày hôm qua còn là bạn thân, không có gì giấu nhau.
Tuy đám hồ bằng cẩu hữu bọn họ ngoài mặt thoạt nhìn đều rất tố, nhưng trong lòng từng người đều hiểu, tốt nhất vẫn là bạn cùng phòng, nhưng chính vì quan hệ tốt nên gây gó xử lại càng nhẫn tâm hơn.
Đỗ Tử Minh tắm xong bò lên giường sau đó liền quay mặt vào trong tường, như là nhắm mắt làm ngơ không nhìn thấy Phương La vậy, gã không hề chú ý tới bạn cùng phòng của mình cứng đờ nằm trên giường, ánh mắt thẳng lăng ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, căn bản không giống như người sống.
Tách một tiếng, như là có người tắt đèn, Đỗ Tử Minh nằm trên giường rất không vui, vì sao tắt đèn sớm như vậy? Nhưng gã không quay đầu lại, nghĩ thầm, chắc chắn Phương La tâm tình không tốt, không cần vì việc nhỏ này mà so đo.
Cho nên Đỗ Tử Minh căn bản không biết Phương La từ đầu đến cuối cũng chưa xuống giường, càng đừng nói tắt đèn ở cửa.
Kết thúc tiết tự học buổi tối đã hơn giờ, hiện tại cũng tới giờ, nói sớm kỳ thực không sớm, nếu là ngày thường, Đỗ Tử Minh đã sớm ngáp liên miên muốn ngủ, nhưng hôm nay không biêt tại sao, không hề thấy buồn ngủ tí nào.
Ngẫm ra cũng không kỳ quái, dù sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, gã rất sợ hãi, tự nhiên không thể ngủ nổi.
Nếu là lúc trước còn có thể trò chuyện với Phương La tăng thêm can đảm gì đó, hiện tại? Nói cái rắm ấy mà nói.
Vì thế gã lấy di động ra định tìm bạn học khác tâm sự.
Gã nhắn tin cho Viên Tương Tân: Bây giờ phải làm sao? Chúng ta rất nguy hiểm.
Viên Tương Tân rất nhanh nhắn lại: Tôi tạm thời không chết được, chủ yếu là cậu sẽ chết.
Đỗ Tử Minh sửng sốt, mày nhíu chặt, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Viên Tương Tân nói mấy lời này là có ý gì?
Gã nhắn lại: Tôi có phải chủ mưu hay không cậu trong lòng rõ ràng, người khác không biết, Phong Tư Tư và Tống Di biết, cho nên sao có thể là tôi chết?
Tốc độ nhắn lại của Viên Tương Tân giống như không đánh chữ, lập tức gửi tới: Không tin cậu nhìn phía sau mình xem.
Đỗ Tử Minh nhìn thấy mấy chữ này trong lòng lập tức sợ hãi, trong đầu gã có phỏng đoán rất không tốt, tuy không thể miêu tả cụ thể, nhưng đã có loại cảm giác sắp chết.
Gã kéo chăn lên bọc lấy bản thân, chỉ còn lại hai đôi mắt lộ ra ngoài, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Phương La lúc trước còn tắt đen lúc này cư nhiên xuất hiện ở đầu giường gã, sắc mặt trắng bệch, hai mắt chảy ra huyết lệ, bỗng nhiên khom lưng tới gần Đỗ Tử Minh, mặt càng ngày càng phóng lớn.
"A a a a a ——" một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, Viên Tương Tân ở phòng bên cạnh lại không hề nghe thấy một chút nào.
Phòng hắn còn chưa tắt đèn đâu, còn đang tắm rửa, di động đặt ở trên giường, căn bản chưa từng nhắn tin với Đỗ Tử Minh.
Viên Tương Tân sắc mặt âm trầm, trên người hắn có vài chỗ bị thương, ngoại trừ vết thương do nam sinh chết đi dùng ghê đập, còn lại tất cả đều là do lớp trưởng đánh.
Thù này sao có thể không báo?
Lúc trước không phải lớp trưởng hỏi cái chết của Phong Tư Tư và Tống Di có liên quan tới mình không hay sao? Hắn lúc ấy trả lời chính là không, kỳ thực là nói dối.
Vấn đề nàykhông phải không thể giải, chỉ là trả giá có chút lớn, cần giết một người mà thôi.
Viên Tương Tân không thể thừa nhận, nếu không sẽ bị mọi người trong lớp cô lập, đến lúc đó chẳng may còn xảy ra đại mạo hiểm kỳ quái nào, mình sẽ dễ dàng chết.
Hơn nữa vừa lúc hắn muốn giết chết lớp trưởng, không bằng đêm nay liền hành động.
Tuy ban ngày hắn không đánh lại đối phương, nhưng buổi tối đánh lén thì sao? Lại mang một con dao, mình nhất định sẽ sống sót.
Sau khi rửa mặt xong, Viên Tương Tân lên giường ngủ, hắn đêm nay không tắt đèn, dù sao bạn học cùng phòng buổi chiều vừa mới chết, trong lòng không biết có bao nhiêu sợ hãi.
Là một vai ác trong trường, Viên Tương Tân nói nhân duyên tốt cũng đúng, nói không tốt cũng đúng, nhiều hồ bằng cẩu hữu, thật lòng không có mấy người, trùng hợp một người thật lòng ở chung phòng thì đã chết, hắn liền không ở cùng người khác, nếu không trong lòng cách ứng.
Hẹn giờ báo thức lúc hai giờ đêm, lúc ấy mọi người chắc chắn đều đang ngủ say, càng có lợi cho hắn hành động.
Vốn dĩ Viên Tương Tân muốn ngủ trước một giấc, nhưng vì ban ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, đợi lát nữa còn phải đi gây án, có thể ngủ mới là lạ, liền bắt đầu chậm rãi lướt di động.
Nhưng đột nhiên, di động giống như bị nhiễm virus tự mình nhảy ra một bức ảnh, nội dung máu me muốn chết, là hình ảnh Đỗ Tử Minh chết trên giường, máu tươi nhiễm đỏ chăn, nhìn vô cùng khủng khiếp đáng sợ.
Đầu ngón tay Viên Tương Tân run run, trực tiếp ném đi điện thoại đi, thiếu chút nữa hét lên chói tai, trái tim đập bình bịch vang lên.
Hắn nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, rốt cục Viên Tương Tân còn nhỏ tuổi, lúc này hắn thật sự muốn khóc.
Trên thế giới nhiều người chết như vậy, cũng không thấy người khác trở thành quỷ quay về! Vì sao Phong Tư Tư và Tống Di lại khác, rõ ràng bọn họ đang tra tấn mình!
Nhưng mình phải sống....
Màn hình di động rất nhanh tắt ngấm, Viên Tương Tân hít sâu một hơi, hai tay run rẩy nhặt lại di động, mở ra nhìn, ảnh chụp vừa rồi giống như ảo giác.
Cho nên Đỗ Tử Minh hiện tại sống hay chết?
Mặc kệ thế nào, Viên Tương Tân không có dũng khí gõ cửa phòng bên cạnh hỏi một chút.
Thật vất vả kiên trì tới nửa đêm, Viên Tương Tân không có chút buồn ngủ nào, vì sống sót, đừng nói tới nhìn ảnh chụp người chết, hắn hiện tại liền phải đi giết người.