Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Đào Ngải Linh.
Lúc này Đào Ngải Linh đem cả người Bạch Hiên ôm vào lòng, chiều cao hai người không chênh nhau lắm, lại có có cảm giác hài hòa.
Bạch Hiên nhắm mắt lại, hàng mi dài run lên, thoạt nhìn rất giống một tiểu tức phụ chịu khi dễ.
Đào Ngải Linh than nhẹ một hơi, ôm chặt Bạch Hiên, ghé lại bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh."
Thân thể Bạch Hiên cứng đờ, "Em yêu anh."
Hắn từng nghĩ cả cuộc đời này mình sẽ không nghe được, không ngờ đến một ngày hắn lại có thể nghe được câu nói này.
Tay Bạch Hiên run rẩy, bờ môi của hắn giật giật, muốn hỏi cái gì đó, lại không cách nào nói thành lời.
Đào Ngải Linh không có nghe thấy câu trả lời, trong lòng trầm xuống, tuy rằng đã biết trước đáp án nhưng khi trực tiếp đối mặt, vẫn không cách nào ức chế được đau lòng.
Cánh tay Đào Ngải Linh ôm Bạch Hiên hơi buông lỏng một chút, làm sao bây giờ? Một chút...... Cũng không muốn buông ra!
Bạch Hiên cảm giác được biến hóa của Đào Ngải Linh, hắn vội ôm lại.
Hắn nghĩ, hắn cũng yêu cô ấy đi?
Nếu tình yêu chính là khi không thấy sẽ nhớ cô ấy, khi tiếp xúc sẽ thấy thân thể cực nóng, kề sát trái tim như cùng nhịp đập......
Như vậy, hắn cũng yêu cô ấy đi!
"Anh......"
Bạch Hiên dừng một chút, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, tươi cười kia giống như có thể chiếu rọi toàn bộ thế giới.
"Cũng yêu em."
Đào Ngải Linh nghe thế câu, mở to hai mắt nhìn, cô ấy vừa nghe thấy cái gì? Cô ấy nghe được cái gì!
Đào Ngải Linh không thể tin tưởng nhìn Bạch Hiên, cô ấy muốn nhìn ra từ trên mặt hắn dấu vết nó dối, lại không nhìn ra được cái gì.
Trên mặt của hắn, cô ấy chỉ mình được vẻ kiên định.
"Em...... Em......"
Đào Ngải Linh kích động không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gắt gao nắm tay Bạch Hiên, vĩnh viễn cũng không buông ra.
Bạch Hiên cảm nhận được kích động của Đào Ngải Linh, ý cười trên mặt càng sâu.
Đào Ngải Linh nhìn này nụ cười này, không nhịn được, hung hăng hôn lên môi hắn.
Môi hai người kề sát nhau, phát ra âm thanh ái muội, càng khiến người nghe trở nên mơ màng.
Tay Đào Ngải Linh du tẩu trên thân thể Bạch Hiên, ngược lại Bạch Hiên chân tay có chút luống cuống.
Nhưng cũng may hắn thông minh học nhanh, đảo khách thành chủ, nháy mắt liền rút đi quần áo của Đào Ngải Linh, mà đến lúc này......
"Mosaic mosaic! Lại là mosaic đáng chết!"
"Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! ╭(╯^╰)╮"
"Quá thương tâm! Diễn cảnh tình cảm mãnh liệt vĩnh viễn đều là mosaic!"
"Ai phát minh mosaic! Kéo đi ra ngoài luân bạch một trăm lần a a a a a!"
"A a a! Ta quần đều cởi lại cho ta xem mosaic!"
"Hệ thống ngươi ra tới đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!"
"Khóc chít chít......"
"Sống không còn gì luyến tiếc, ta muốn im lặng, đừng hỏi ta im lặng là ai."
"Vì cái gì hệ thống ngươi tàn nhẫn như vậy, vì sao ngươi luôn làm mosaic dày như vậy, ngươi làm mosaic mỏng đi không được sao, để cho chúng ta xem thân ảnh cũng được mà!"
"Lầu trên cũng say say......"
"Nhiều năm sau, nhớ tới mấy năm nay bị mosaic chi phối, thật sợ hãi! (⊙o⊙)!"
Mạc Vân Quả nhìn trước mắt một tảng lớn được xưng là "Mosaic", nâng chân chó lên muốn đánh bay nó đi.
Nhưng mà, cũng chả làm được cái mẹ gì......
Mosaic vẫn luôn đều hiện ra ở trước mắt cô, ừm...... Giằng co thời gian rất dài.
- ------