Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà muốn hoàn thành nhiệm vụ phải biết tình huống Mạc gia.
Cho nên Mạc Vân Quả nghĩ, muốn đi theo anh trai xem tình hình công ty Mạc gia có lỗ hổng nào không.
Cho nên khi ăn cơm xong cô muốn đi về làm việc, còn việc Kỷ Vô Ngu tìm mọi cách ân cần làm như không thấy.
Tuy rằng cô rất muốn hỏi hắn làm sao có thể đi vào vị diện này, nhưng mà có Mạc Vũ ở đây cô cũng không tiện hỏi.
Dù sao thời gian còn dài, vẫn là hoàn thành nhiệm vụ tương đối quan trọng!
Kỷ Vô Ngu ba bước hai lần quay đầu nhìn Mạc Vân Quả đi theo anh trai về công ty, thật đau lòng mà.
Lại phải trải qua một buổi chiều không có cô, đau lòng......
Kỷ Vô Ngu còn không biết, hắn không chỉ phải vượt qua một buổi chiều không có Mạc Vân Quả, còn phải vượt qua một buổi chiều ở chung với Bạch Tiểu Hoa......
Bên kia, Mạc Vân Quả đi theo Mạc Vũ đi tới tầng 100.
Làm tổng giám đốc một công ty, Mạc Vũ ngày thường rất bận.
Nhưng hôm nay em gái chủ động theo anh đến tầng 100, như vậy phải chăm sóc em gái thật tốt~
Vì thế hoa quả mang lên, đồ ăn vặt mang lên, các loại nước uống đều mang lên ~ ừm! Đây mới là cuộc sống văn phòng tiêu chuẩn ~
Mạc Vũ vui rạo rực nhìn Mạc Vân Quả ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha ăn trái cây, trong mắt xẹt qua một tia sủng nịch.
Em gái của anh là tốt nhất.
"Thế nào? Ăn ngon không? Ăn nhiều một chút a!" Mạc Vũ đem mâm hoa quả qua, hi vọng em gái ăn nhiều một chút.
Mạc Vân Quả sờ sờ bụng đã căng tròn của mình, ăn một ngụm dưa hấu nói: "No rồi."
Mạc Vũ nhìn thoáng qua bụng Mạc Vân Quả, xác định cô không nói dối lúc sau mới nói nói: "Vậy em có muốn ngủ một lát không? Bên trong có giường lớn ~ thực thoải mái nha ~"
Mạc Vân Quả lắc đầu đang muốn cự tuyệt, lại nghe thấy Mạc Vũ tiếp tục nói: "Cơm nước xong nên nghỉ ngơi thật tốt."
Mạc Vân Quả:......
"Đi thôi, anh mang em vào, ngủ trưa rất tốt cho thân thể ~" Mạc Vũ cười tủm tỉm nói, thoạt nhìn giống như đang suy nghĩ cho Mạc Vân Quả vậy.
Nhưng mà giờ phút này nội tâm lại là: Quả Nhi ngủ nhất định thực manh! Anh muốn chụp thật nhiều ảnh lưu trữ ~
Mạc Vân Quả ngáp một cái nho nhỏ, giống như có chút mệt mỏi.
Mạc Vũ vừa thấy cô ngáp, lập tức liền ôm cô đi tới trên giường lớn, giúp cô đắp chăn, xoa xoa tóc cô nói: "Ngủ đi, anh trai ở chỗ này."
Mạc Vân Quả xác thật mệt nhọc, ăn nhiều, cảm giác cả người vô cùng mệt nhọc.
Mạc Vân Quả nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say.
Mạc Vũ nhìn Mạc Vân Quả hô hấp vững vàng, âm thầm lấy điện thoại ra, ta chụp, ta chụp, ta vỗ vỗ chụp!
Ha ha ha! Chờ về nhà khoe với cha mẹ đi!
Mạc Vũ nhìn di động ước chừng chụp gần trăm tấm ảnh Mạc Vân Quả ngủ, cảm thấy mỹ mãn thu hồi di động.
Bởi vì anh còn có việc phải làm, không thể ở bên cạnh Mạc Vân Quả bao lâu, nhẹ nhàng ra ngoài, bắt đầu xử lý công việc.
Thời gian trôi đi, trong phòng to như vậy, chỉ có thanh âm lật giấy tờ của Mạc Vũ.
Mà bên kia, Kỷ Vô Ngu không kiên nhẫn nhìn Bạch Tiểu Hoa lại ở trước mặt hắn khóc sướt mướt, trong lòng vô cùng nhớ Thân Thân của hắn.
"Kỷ ca ca......" Bạch Tiểu Hoa hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Kỷ Vô Ngu, cô ta không hiểu, vì sao mới qua một đêm, người đàn ông này lại trở nên lãnh đạm như vậy.
Kỷ Vô Ngu cười lạnh một tiếng nói: "Bạch Tiểu Hoa, tôi nhớ rõ cô còn lớn tuổi hơn tôi."
- ------