Edit: Linhlady
- --------------------------
Mạc Vân Quả không biết Michelin trong lòng suy nghĩ gì, cô sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Cầm ví, Mạc Vân Quả đi ra ngoài.
Rất nhan Mạc Vân Quả tìm được phố ăn vặt, ban đêm phố ăn vặt vô cùng náo nhiệt, không ít người tìm đến đây thưởng thức món ngon.
Mà Mạc Vân Quả xuất hiện hiển nhiên khiến con phố nào tạo không ít sáo động.
Không ít người đều trộm nhìn cô, có vài người còn lâm vào mê man, đồ ăn trong tay rơi hết xuống đất.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả đi đến một nhà bán bánh bột nếp, chỉ vào nó hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ tiệm kia nhìn Mạc Vân Quả đều nhìn đến ngây ngốc, hắn nhìn Mạc Vân Quả lại chỗ mình nói chuyện, cả người hưng phấn đến đôi mắt đều muốn phát sáng.
Hắn đem toàn bộ bánh trong tay đưa cho Mạc Vân Quả, liên tục nói: “Không cần tiền!”
Mạc Vân Quả:……
Mấy chủ quán khác thấy một màn như vậy, kéo nhau đi qua đưa đồ ăn cho Mạc Vân Quả, chỉ vì muốn cô nói chuyện với bọn họ!
“Phốc…… Lại có thể khoa trương như vậy a!”
“Tiểu Quả Quả nhà ta quả nhiên là người có thể dựa vào giá trị nhan sắc chinh phục biển sao trời mênh mông!”
“Ai, đầu năm nay, lớn lên khó coi người ăn cơm xoát mặt, giống ta loại người đẹp này, chỉ có thể trả tiền.”
“Lầu trên xú không biết xấu hổ!”
“Ngươi mới xú không biết xấu hổ! Ta nói là sự thật!”
“ Thế nhưng tiểu Quả Quả nhà ta ở trong mắt bọn họ chính là đại mỹ nữ a!”
“Lầu trên nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói!”
“Cho nên nói, thế giới này thẩm mĩ quan rốt cuộc vặn vẹo tới rồi cái trình độ gì rồi, ngất!”
Mạc Vân Quả cũng cảm thấy nơi này thẩm mỹ quan của mọi người thập phần vặn vẹo, ừm…… Nhưng mà có thể ăn đồ miễn phí, cô rất vui vẻ!
Mạc Vân Quả cắn một ngụm bắp, quai hàm phồng lên không ngừng nhấm nuốt.
Sau đó, cô liền nghe được người bên cạnh nói……
“A a a a! Thật đẹp thật đẹp a! Sao lại có người xinh đẹp như vậy a a a!”
“Xong rồi xong rồi, trái tim của ta muốn nổ tung mất! Sao lại có thể đẹp như vậy!”
“Ta lâm vào bể tình không thể tự kềm chế! Ai đều không cần ngăn trở ta!”
“Nữ thần nữ thần! Liếm liếm liếm!”
Mạc Vân Quả:…… Giống như một đám thiểu năng trí tuệ.
Mạc Vân Quả sắc mặt lạnh lẽo tiếp tục đi về phía trước, phía trước một chỗ vây quanh rất nhiều người, vừa vặn chặn Mạc Vân Quả lại.
Mạc Vân Quả đi lại gần nghe một đám người nghị luận.
“Trời ạ! Sao lại có người xấu như vậy!”
“Xấu như vậy còn không biết xấu hổ ra đường gặp người! Nên lăn trở về nhà đi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Xấu không phải lỗi của cô, sai là cô doạ tới người khác!”
“Ai nha nha, không được không được, ta phải đi, cay đôi mắt!”
“Ta cũng vậy ta cũng vậy!”
Mạc Vân Quả:……
Đám người phía trước tản ra, Mạc Vân Quả dễ dàng liền thấy được người bị vây ở trung tâm.
Chỉ liếc mắt một cái, Mạc Vân Quả ngay lập tức nhận ra được đó chính là cô gái trong di động của Kỳ Thần, một tuyệt thế mỹ nhân……
Lúc này cô ấy đang bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt không có chút thương tâm khổ sở nào, cô ấy bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc kệ người khác chửi rủa.
“A? Mỹ nữ mỹ nữ mỹ nữ!!!”
“A a a a! Thật đẹp a a a a!”
Bởi vì Mạc Vân Quả xuất hiện, mọi việc bao phủ lên cả thanh âm đánh giá cô gái kia.
Lúc này cô gái kia đem ánh mắt chuyển đổi lên trên người Mạc Vân Quả, trong mắt kia lúc này mới hiện lên một tia dao động, môi cô ấy giật giật, như muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không có nói ra.
Mạc Vân Quả nghe thấy tất cả:…… Luôn có một loại cảm giác tất cả mọi người say chỉ mình ta tỉnh……
- ------