Edit: Linhlady
- -------------------------
Khi Y Tường Vi tẩy trang xong, l thời gian hôn lễ cũng vừa kịp.
Y Tường Vi đơn giản trang điểm một chút, sau đó nắm tay Mạc Vân Quả đi ra ngoài.
Kỳ Thần là giám đốc cong ty giải trí, hôn lễ của hắn không đơ giản, chỉ muốn cho cô ấy hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Bởi vì như vậy, hôn lễ của Kỳ Thần còn chó truyền thông lớn phát sóng trực tiếp.
Mấy chục cái camera nhiều góc bắt đầu bật lên, muốn nhanh chóng ghi lại cảnh tượng hoàn mỹ.
Không ít người cũng xem phát sóng, phải biết rằng đây chính là hôn lễ của Y ảnh hậu cùng Kỳ tổng tài!
Không phải là người xem chờ mong, bên ngoài khung cảnh rất bình thường.
Không ít khách quý đều chúc phúc, có vài người còn được phỏng vấn.
Nhưng mà khi cô dâu,xuất hiện……
“Cái quỷ gì? Cái sửu bát quái này là ai!”
“Ta đã nói rồi Y ảnh hậu này thực xấu đi! Quả nhiên thực xấu!”
“A a a! Cay đôi mắt cay đôi mắt!”
“Trời ạ! Sao cô ấy lại không trang điểm! Thật xấu a!”
“A a a a! Các ngươi xem! Bên cạnh phù dâu có phải là Mạc Vân Quả hay không? Là cái người đệ nhất mỹ nhân!”
“Thật sự là cô ấy! Vừa rồi bị cay đôi mắt! Tôi muốn nhìn nữ thần để rửa mắt moit chút!”
“Tuy rằng Y ảnh hậu rất xấu, cô ấy thật sự rất lợi hại a!”
“Ta cũng cảm thấy vậy, trái lại cái cô Mạc Vân Quả kia, cái gì cũng không có làm!”
Không ít làn đạn chạy như bay ở phát sóng trực tiếp hôn lễ, ác ngữ cùng cổ vũ liên tiến xuất hiện, nhìn qua cũng chỉ có vài lời nói ác độc mà thôi.
Kỳ Thần ngay từ đầu nhìn Y Tường Vi không trang điểm cũng sửng sốt, nhưng theo sau, hắn cười.
Tuy rằng không biết vì sao Vi Vi không trang điểm, nhưng không thể nghi ngờ hiện tại cô ấy mới là mỹ lệ nhất, đó là mý lệ đến từ sâu trong linh hồn, mỗi khi nhìn đến, đều làm hắn tâm động không kềm chế được.
Mạc Vân Quả nắm tay Y Tường Vi chậm rãi đi lên thảm đỏ, bởi vì cha mẹ Y Tường Vi không còn, nhiệm vụ mang cô ấy đi thảm đỏ lại giao cho Mạc Vân Quả.
Cũng may, cũng không là vấn đề lớn.
Khách quý ở đây tuy rằng cảm thấy Y Tường Vi lập tức trở nên xấu vô cùng, nhưng cũng may tất cả mọi người đều là người tương đối có tố chất, ngoại trừ ngầm nghị luận ở ngoài, cũng không có ai đứng ra lớn tiếng kêu gào.
Kỳ Thần nắm tay Y Tường Vi, khẽ hôn một cái lên trán của cô ấy nói: “Em thật đẹp.”
Khoé miệng Y Tường Vi gợi lên một nụ cười, tự tin, sáng lạn, hoa mắt mọi người.
Giờ khắc này, mọi người ở đây, bao gồm người xem hôn lễ phát sóng trực tiếp đều cảm thấy, có thứ gì đánh trúng tâm linh của bọn họ, giống ngư là rung địng đến từ sâu trong tâm hồn.
Mạc Vân Quả đứng ở bên cạnh, nghe cha sứ nói vài lời.
Hôn lễ dựa theo trình tự bình thường tiến hành, sau đó cũng đến lúc hai người trao nhẫn.
Y Tường Vi đem nhẫn đeo lên tay Kỳ Thần, trên mặt tươi cười.
Kỳ Thần cũng đem nhẫn đeo lên tay Y Tường Vi, hắn nói: “Anh yêu em.”
Y Tường Vi nhìn người đần ông trước mắt, năm tháng làm hắn càng thêm thành thục, cũng càng thêm có mị lực.
Tay nàng theo bản năng sờ bụng mình, nơi đó có kết tinh tình yêu của cô ấy và hắn.
“Em biết.” Cô ấy nghe thấy mình trả lời như vậy.
“Em yêu anh.” Y Tường Vi nói.
Kỳ Thần nhìn con gái trước mặt cười nhạt quanh thân giống như tản ra ánh sáng của người mẹ, khẽ cười một tiếng, hôn lên môi cô ấy.
“anh biết.” Hắn nghe được hắn nói như vậy.
Tại đây một khắc, mọi người nhìn hai người ôm hôn, rung động đến từ sâu trong linh hồn càng thêm rõ ràng, cái loại rung động này, giống như gọi là cảm động……
- ------