Edit: Linhlady
- -------------------------
Một con mãng xà màu đen đột nhiên xuất hiện lao về phía Cố Khinh Thước, mà mục tiêu cái đầu to kia hướng tới là Mạc Vân Quả.
Cố Khinh Thước cả kinh, vội vàng nhảy dựng lên, trực tiếp dẫm lên trên đầu mãng xà.
Mãng xà đau hô một tiếng, đôi mắt càng thêm đỏ tươi.
Tay trái Cố Khinh Thước che chở Mạc Vân Quả, tay phải một quyền nện ở trên đầu mãng xà, một quyền đi xuống, đầu mãng xà liền nát.
Cố Khinh Thước thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị lui về phía sau, mãng xà trước mặt đột nhiên mọc ra một cái đầu, hơn nữa nhìn dáng vẻ, rõ ràng so với lúc trước càng thêm hung mãnh!
Đồng tử Cố Khinh Thước co rụt lại, không nghĩ tới trong rừng rậm này lại có loại mãnh thú có năng lực tái sinh, cũng có nghĩa là không sinh bất tử!
Hắn hít sâu một hơi, thân thể căng thẳng.
Cố Khinh Thước biết, phàm là đồ vật trên thế gian này đều có nhược điểm.
Như vậy mãnh thú trước mắt này thất định có nhược điểm, nhất định là có!
Cố Khinh Thước lẵng lặng nhìn chằm chằm mãng xà, lúc này mãng xà kịch liệt đong đưa cái đuôi, đôi mắt mở to nhìn Cố Khinh Thước.
Một người một thú bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thập phần cảnh giác, e sợ cho ai động thủ trước sẽ giết mình.
Mà lúc này, Mạc Vân Quả bị đong đưa kịch liệt chậm rãi mở mắt, nhìn quái vật khổng lồ, cô sửng sốt, sau đó nói: “Đây là mãnh thú? Bên ngoài?”
Mạc Vân Quả rõ ràng có thể cảm giác được mãnh thú này cường đại hơn bất kì mãnh thú nào cô đã từng gặp, cho nên mới hỏi như vậy.
Cố Khinh Thước lắc đầu nói: “Không phải, mới đi vào sâu một ít.”
“Nha.” Mạc Vân Quả đáp, nhìn mãnh thú, đôi mắt tối tăm kia nhìn chằm chằm cho tới khi đầu mãnh thú cảm thấy tê dại.
Hiện giờ nó, đã có chút thần trí, nó có thể cảm giác được uy áp từ cục bông màu trắng kia, nhưng mà……
Mãnh thú nhìn thoáng qua Cố Khinh Thước, vươn đầu lưỡi, nước miếng trơn trượt ghê tởm rớt xuống đất.
Muốn cho nó cứ như vậy buông tha đồ ăn, nó nghĩ như thế nào cũng không cam lòng.
Mãnh thú nổi giận gầm lên một tiếng, lại hướng tới Cố Khinh Thước mà đi.
Một quyền của Cố Khinh Thước hung hăng nện ở vị trí bảy tấc mãng xà, chỗ kia đúng là nhược điểm của nó.
Mãng xà hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt sinh cơ từ trong thân thể nó xói mòn.
Mãng xà đong đưa thân thể vài cái, lại là cứ như vậy chết đi.
Mạc Vân Quả vô cùng vừa lòng với thành quả chiến đấu của Cố Khinh Thước, cô chớp chớp mắt nói: “Thu hồi rồi đến đây đi.”
“Ừ.” Cố Khinh Thước đem thi thể mãng xà thu vào nhẫn trữ vật, sau đó lại rửa sạch tay, thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới một lần nữa ôm Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả:……
“Tiểu Quả Quả, ngươi muốn biến thành hình người hay không?” Cố Khinh Thước hỏi.
Hiện giờ đã đi vào sâu trong rừng rậm rồi, biến thành hình người thì cũng chỉ có mình hắn nhìn thôi! ヽ( ̄▽ ̄)?
Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tiểu tâm tư của hắn, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là hình người tiện hơn, tuy rằng phải tự đi đường, nhún dù sao cũng quen thuộc hơn.
Vì thế Mạc Vân Quả ở trong ánh mắt chăm chú của Cố Khinh Thước hoá thành hình người, một thân quần áo mặc trên người cô vô cùng nhã nhặn, vừa vặn phác thảo thân thể cô.
Không có diễm tục, chỉ có dáng người tiểu xảo lả lướt, ừm…… Đương nhiên, cái này chỉ là cách nói dễ nghe mà thôi.
Cố Khinh Thước rất thích Mạc Vân Quả hiện tại, tưởng tượng đến chuyện chỉ có mình có thể nhìn thấy tiểu Quả Quả trong hình người, hắn liền cao hứng không kềm chế được.
Nếu để người trong phòng phát sóng trực tiếp biết ý tưởng của hắn, khẳng định sẽ khinh bỉ một phen.
Ha hả…… Rõ ràng bọn họ mới là người nhìn thấy tiểu Quả Quả trong các loại hình thái!  ̄へ ̄
- ------