Edit: Linhlady
- -------------------------
Càng đến gần Mạc Vân Quả càng cảm nhận rõ tia tử khí kia, không có sinh cơ chỉ có tử khí.
Nơi này nhất định tồn tại thứ gì đó giết chết sinh cơ, bọn họ phải thật cẩn thận.
Mạc Vân Quả nghĩ được, đương nhiên Cố Khinh Thước cũng có thể nghĩ đến.
Trên thực tế, Cố Khinh Thước đang suy nghĩ xem có nên rời khỏi nơi này không.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống người Mạc Vân Quả, loại ý niệm này liền đánh mất.
Hắn chưa bao giờ là người nhát gan, nếu hôm nay rời đi, như vậy sau này nơi đây sẽ thành khúc mắc của hắn.
Cho dù hắn lên được cấp mười hai thì trong lòng hắn cũng sẽ có một hoặc sợ hãi, nhưng hắn lại không muốn chùn bước.
Vì Mạc Vân Quả, hắn cũng phải nhìn xem nơi này có thứ cổ quái gì.
Tuy rằng Mạc Vân Quả biết nơi này rất nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không rời đi.
Cô ẩn ẩn có loại trực giác, nơi này có thứ mấu chốt giúp Cố Khinh Thước lên cấp mười hai.
Phòng phát sóng trực tiếp giống như đều biết tâm tư của Mạc Vân Quả cùng Cố Khinh Thước, thay nhau phát biểu ý kiến, suy đoán xem nơi này xảy ra chuyện gì.
“Chỗ này thật giống nơi vong linh, nhưng ắt hẳn thế giới này không thể tồn tại một nơi như thế a.”
“Ta thấy nơi này rất giống vùng đất vong linh, nếu không giải thích tử khí ở nơi này như thế nào?”
“Có lẽ rất nhiều năm trước nơi này chết rất nhiều người, vẫn luôn đều không có tiêu tán hình thành tử khí thì sao?”
“Nếu thật sự như lầu trên nói, như vậy nơi này chính là một cái bảo địa a! Có thể đem tử khí nồng đậm tụ tập ở chỗ này không hướng khuếch tán ra bên ngoài, cũng cần một lực lượng rất lớn nha.”
“Chính xác, nhưng ta quan sát nơi này cũng không có gì đặc biệt.”
“Trên lầu có khi nào là do ngươi không nhìn ra……”
“Đừng nói lời nói thật ( mặt nghiêm túc)”
“Không cần oai ra đâu……”
“Ngươi oai nhất……”
Mạc Vân Quả:……
Cố Khinh Thước tính toán thử chậm rãi đi về phía trước xem sao, tức khắc cảm giác được cả người một trận âm lãnh, khi hắn vừa đặt chân lên vùng đất kia cả không gian biến hoá kịch liệt.
Vốn dĩ có cây cối vây xung xoanh đột nhiên biến mất không thấy đâu, chỉ có một vùng đất trống vô bờ bến, không có một cây cỏ, không có một đóa hoa, không có một tia sinh cơ hay tử khí……
Đồng tử Cố Khinh Thước co rụt lại, cánh tay ôm Mạc Vân Quả cũng theo bản năng xiết chặt lại.
Mạc Vân Quả nhìn đất hoang không bờ bến, biểu tình nghiêm túc, không biết suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Quả Quả, ngươi sợ sao?” Cố Khinh Thước trầm giọng hỏi, hắn luôn muốn biết cảm thụ của cô.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không sợ.”
Cố Khinh Thước xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, khóe miệng gợi lên một nụ cười khẽ, “Có ngươi ở đây, ta sẽ không sợ.”
Mạc Vân Quả:……
Khi một người một thú nói chuyện, từ ngay trung tâm trong đất lại xuất hiện một một vật, cả người màu đen, đang hướng tới vị trí của Cố Khinh Thước bay lại.
Khi ánh mắt của Mạc Vân Quả nhìn đến quái vật khổng lồ này, bỗng nhiên cả kinh, cái quái vật khổng lồ này rõ ràng là một con rồng, lại là một con hắc long!
Hắc long là sở hữu tấm da dày nhất trong các loại rồng, phòng ngự vật lý của nó cực kỳ cường đại, da của nó không có bất kì vật gì trong một chiêu phá rách được.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Cố Khinh Thước, không biết nắm tay của hắn có thể phá hư phòng ngự của hắc long hay không.
Khi Cố Khinh Thước nhìn thấy con rồng kia, mơ hồ theo bản năng di động vị trí một chút vị, hắc long nhanh chóng lướt qua bên người hắn, thiếu chút nữa đem hắn ném trên mặt đất.
- ------