Edit: Linhlady
- -------------------------
Mạc Vân Quả xuống lầu, hỏi quản gia xem còn cháo không, sau khi mỹ mãn ăn xong mới đi lên lầu, trong tay còn cầm ít truyện cổ tích, cái này cũng là Mạc Vân Quả cố ý hỏi quản gia.
Quản gia chỉ cho rằng Mạc Vân Quả thích mấy thứ này, cho nên cũng thuận theo ý cô, sau khi Mạc Vân Quả lấy được lại bảo quản gia ra ngoài.
Mạc Vân Quả lại lần nữa về phòng Giang Văn Hiền, thấy hắn không nghỉ ngơi như lời mình nói, cũng không cưỡng cầu ép hắn đi ngủ.
Cô ngồi bên mép giường Giang Văn Hiền, mở sách ra bắt đầu kể chuyện cổ tích cho Giang Văn Hiền nghe!
“Thật lâu thật lâu trước kia, ở một trong vương quốc, có một công chúa xinh đẹp, bởi vì cô ấy sinh ra vào mùa đông lúc tuyết rơi, cho nên mọi người gọi cô ấy là ‘ công chúa Bạch Tuyết ’……”
Gương nói nhuyễn manh của Mạc Vân Quả ở trong căn phòng lạnh lẽo vang lên, khiến nó thêm vài phần ấm áp.
Giang Văn Hiền vẫn luôn không ngừng giật khóe miệng nhìn Mạc Vân Quả, ai muốn nghe loại truyện cổ tích của con nít này!
Thật ra Mạc Vân Quả truyện cổ tích này rất thú vị, trước kia cô chưa đọc qua loại sách như thế này bao giờ, thấy rất lạ lẫm.
Rất nhanh, Mạc Vân Quả một cuốn, lúc định đọc cuốn thứ hai, Giang Văn Hiền nhanh chóng guật cuốn sách kia.
Mạc Vân Quả:?
Giang Văn Hiền đem sách khép lại, không chút để ý hỏi: “Đọc xong câu chuyện này, cô có cảm tưởng gì?”
Mạc Vân Quả nghiêng nghiêng đầu nói: “Hoàng Hậu thật khờ.”
“Ha?” Giang Văn Hiền trăm triệu lần không nghĩ tới Mạc Vân Quả lại có ý tưởng, hắn còn tưởng rằng cô sẽ nói công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc linh tinh.
Mạc Vân Quả cho rằng Giang Văn Hiền không hiểu ý tứ của cô, bèn giải thích: “Rõ ràng liền có thể an an ổn ổn sinh sống, tự nhiên lại muốn làm đệ nhất mỹ nhân, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.”
Giang Văn Hiền:……
“Tiểu gia hỏa, cô có biết nếu là người thì đều có dục vọng, dục vọng của Hoàng Hậu chính là vị trí thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cô hiểu không?” Giang Văn Hiền hướng dẫn từng bước nói.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Cho dù không có công chúa Bạch Tuyết, cũng sẽ có hắc tuyết công chúa, hoàng tuyết công chúa, từ từ, vẻ đẹp kia không phải vĩnh hằng, luôn luôn có người đẹo hơn.”
Giang Văn Hiền: Ha hả……
“Được rồi được rồi, ngoại trừ cái này thì sao? Cô không còn cảm tưởng gì khác sao?” Giang Văn Hiền tò mò hỏi.
Mạc Vân Quả lại nghĩ nghĩ nói: “Bảy chú lùn thực đáng yêu, ừm……”
“Chính xác.” Giang Văn Hiền vuốt cằm phụ họa nói.
“Vậy cô cảm thấy công chúa Bạch Tuyết thế nào?” Giang Văn Hiền nhìn Mạc Vân Quả hỏi.
“Ừm, khá tốt.” Mạc Vân Quả không do dự trả lời.
Giang Văn Hiền:…… Khá tốt chính là cái quỷ gì?!
Giang Văn Hiền thật sâu sắc cảm thấy lần nói chuyện phiếm này tiến hành không nổi nữa, thật sự tiến hành không nổi nữa.
Mạc Vân Quả tựa hồ cảm giác được Giang Văn Hiền có oán niệm, cô hỏi một câu: “Vậy anh cảm thấy như thế nào?”
“A……” Khoé miệng Giang Văn Hiền gợi lên một nụ cười châm chọc, “Tôi cảm thấy a……”
“
Cô ta là người có mệnh tốt? Lại có thể bất tử, phải biết rằng, ở trong đời sống hiện thực, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu……” Ngữ khí Giang Văn Hiền có vài phần bi thương, giống như đang nghĩ đến chuyện gì thương tâm vậy.
Mạc Vân Quả nhìn thấy rõ ràng bi thương hiện lên trên mặt Giang Văn Hiền, vươn tay vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Không cần thương tâm, có tôi ở đây.”
Đại ý của Mạc Vân Quả là có cô ở đây, hắn có chuyện gì không hoàn thành được có thể nói cho cô, như vậy cô sẽ đi làm, mà như vậy cũng có nghĩa là báo ân thành công.
Nhưng mà ở trong lòng Giang Văn Hiền, lại nghĩ như vậy: Nắm thảo! Giống như lại bị tiểu gia hỏa trêu ghẹo!
- ------