Edit: Linhlady
- -------------------------
Sau khi ôm Giang Văn Hiền đến giường, Mạc Vân Quả còn cẩn thận giúp hắn chỉnh chăn, cuối cùng còn không quên vỗ vỗ đầu của hắn, nói một câu “Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt.”
Giang Văn Hiền tỏ vẻ: Ha hả……
Giang Văn Hiền xem như đã biết, tiểu gia hỏa này chắc chắn đến khắc hắn! Tuyệt đối là tới khắc hắn! Nhưng vì sao trong lòng lại có chút vui vẻ?
Giang Văn Hiền cảm thấy lòng có điểm mệt, mấu chốt nhất đó là, tiêu gia hoả này là do hắn tự trêu chọc.
Mạc Vân Quả ngồi trên mép giường, nhìn hắn nhắm mắt lại, mày lại gắt còn nhíu lại, trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì thế cô ở trong đầu hỏi: “Hắn không cao hứng sao?”
“Ha ha ha! Sao có thể không cao hứng a? Hắn khẳng định vui vẻ chết!”
“Phải đó! Tiểu Quả Quả ngươi từ nơi nào nhìn ra hắn không cao hứng?”
“Ai nha, hắn khẳng định vui vẻ hỏng rồi đâu!”
"Đúng đó đúng đó, không phải tất cả mọi người đều có thể hưởng thụ cái ôm kiểu công chúa của tiểu Quả Quả nhà ta đâu!”
“Phốc ha ha ha! Tha thứ ta không phúc hậu cười.”
“Ta cũng nhịn không được, một đám dở hơi ha ha ha ha!”
“Các ngươi nói như vậy, Giang Văn Hiền biết không? ”
“Lầu trên không phải hỏi thừa sao? Giang Văn Hiền khẳng định không biết a!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi phải tin tưởng, Giang Văn Hiền khẳng định lđặc biệt cao hứng, hắn không có khả năng không vui!”
“Chính xác! Tiểu Quả Quả, không phải sợ! Cứ như vậy mà làm!”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Giang Văn Hiền nhíu chặt mày, không nói gì.
Cũng không biết có phải do bị thương hay không, hoặc thật sự bị Mạc Vân Quả tàn phá, hắn lại thành thành thật thật ngủ rồi.
Hô hấp đều đều ở trong phòng yên tĩnh vang lên, Mạc Vân Quả nhịn không được ngáp một cái, ghé vào mép giường, cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Phòng phát sóng trực tiếp thấy như vậy cảm thấy dị thường hài hòa, sôi nổi chụp màn hình lại tỏ vẻ lưu luyến.
Đến lúc Giang Văn Hiền tỉnh lại, nhìn thấy đó là một cái đầu xù xù dựa vào mép giường ngủ.
Giang Văn Hiền:…… Nói là nhìn tôi ngủ đâu!
Giang Văn Hiền giật giật thân thể, Mạc Vân Quả cũng tỉnh lại, cô có chút mờ mịt nhìn nhìn Giang Văn Hiền, sau đó bỗng nhiên nhớ tới đây là đối tượng nhiệm vụ của mình.
Lập tức, cô lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giang Văn Hiền giật giật khóe miệng nói: “Không có.”
“Nha.” Mạc Vân Quả đáp lại.
Giang Văn Hiền xoa xoa ấn đường, bất đắc dĩ nói: “Cô rốt cuộc là tới nơi này làm gì?”
Vốn dũ hắn muốn hỏi Mạc Vân Quả đến đây nhìn hắn ngủ hay là tới đây ngủ.
Ai biết nghe vào trong tai Mạc Vân Quả, lại là hỏi cô tới nơi này làm cái gì.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói: “Tôi tới báo ân.”
Nếu không thể nói ra mình tới do làm nhiệm vụ, vậy nói là báo ân hẳn không sai đi?
Giang Văn Hiền nghe được lời này, đồng tử co rụt lại, hắn vạn lần không ngờ sẽ nghe được một đáp án như vậy, giống như trong lúc vô ý hắn phát hiện một bí mật lớn……
“Báo ân cái gì?” Giang Văn Hiền nhìn như tùy ý hỏi, nhưng bàn tay dưới chăn đã nắm chặt lại.
Mạc Vân Quả nhớ lại ngọn nguồn nguyên thân, hình như có một lần nó bị nhân loại bắt được, sau đó Giang Văn Hiền thả nó đi, cho nên cái này xem như ân cứu mạng đi?
“Ân cứu mạng.” Mạc Vân Quả trả lời.
Trong mắt Giang Văn Hiền xẹt qua một tia sáng, hắn cho rằng chuyện cô nói là lúc ở hội đấu giá, trong lòng không biết sao thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn thật đúng là sợ cô cố ý tiếp cận mình……
- ------